Trang trong tổng số 25 trang (243 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

Trần Vân Hạc

(Đồng cảm cùng nhà thơ Hoàng Xuân Họa qua bài thơ: AI MUA HỒ TÂY RA MUA)

AI MUA HỒ TÂY RA MUA

Ai mua đi hộ Hồ Tây
Đem xa ra khỏi chỗ này cho xong
Khỏi tôi rối bối bòng bong
Khỏi nhìn sóng cộm, khỏi mong cháy hồn
Khỏi qua đây để đếm buồn
Khỏi chuông Trấn Quốc thỉnh xuông mỗi chiều
Đầy hồ sao sáng bao nhiêu
Bỏ tôi đứng đực ước điều hư không
Đã từng một giải bờ mong
Đã từng chộn rộn sóng lòng dâng chao
Quanh đi bước thấp bước cao
Quành lại gió ném ào ào lá khô
Liễu buông mành liễu vu vơ
Mộng du nện gót đến trơ khấc mình

Hoàng Xuân Họa
(Trót một thời yêu II – Nhà xuất bản Hội nhà văn 2006)

Lời bình:
Trên đời này có ai lại mong: “Ai mua đi hộ Hồ Tây” bao giờ, thế mà nhà thơ Hoàng Xuân Họa lại cầu khẩn như vậy đấy. Thậm chí còn mong người ta: “Đem xa ra khỏi chỗ này cho xong”. Thật là ngược đời, thật là trớ trêu! Nhưng cái lạ ẩn chứa trong cái tưởng như không bình thường ấy là những suy tư trăn trở, đau xót trước danh lam thắng cảnh Hồ Tây đang mất đi vẻ đẹp nguyên sơ, trong sáng, của một con người biết yêu, biết trân trọng nâng niu cái đẹp của quê hương đất nước.
Nhà thơ đặt ra một giả thiết là Hồ Tây không còn ở đó và không còn trong tâm tưởng mỗi người? Chỉ nghĩ đến lúc ấy mà lòng chợt quặn thắt. Hồ Tây, sản phẩm tuyệt vời của dòng Sông Mẹ – (Hồ Tây vốn là một đoạn của sông Hồng), là nơi sản sinh ra bao truyền thuyết ly kỳ: theo truyện “Hồ Tinh” thì có tên là hồ (hoặc đầm) Xác Cáo, vì truyện kể là có một con cáo chín đuôi ẩn nấp nơi đây làm hại dân. Long Quân mới dâng nước lên phá hang cáo, hang sập thành ra hồ.Theo truyện “Khổng lồ đúc chuông” thì hồ lại có tên là Trâu Vàng, gắn với câu chuyện ông khổng lồ có tài thu hết đồng đen của phương bắc đem đúc thành chuông, khi thỉnh chuông, tiếng vang sang bên phương bắc. Vì đồng đen là mẹ vàng nên con trâu vàng phương Bắc nghe tiếng chuông liền vùng đi tìm mẹ, tới đây nó quần tìm mẹ mãi, khiến đất sụt thành hồ. Từ thế kỷ 11, hồ này đi vào lịch sử với tên là Dâm Đàm (Đầm mù sương), tới thế kỷ 15 thì đã gọi là Tây Hồ.
Ngay từ thời Lý – Trần, các vua chúa đã lập quanh hồ nhiều cung điện làm nơi nghỉ mát, giải trí, như cung Thúy Hoa thời Lý, điện Hàm Nguyên thời Trần nay là khu chùa Trấn Quốc, cung Từ Hoa thời Lý nay là khu chùa Kim Liên, điện Thuỵ Chương thời Lê nay là khu trường Chu Văn An…
Những ngày đẹp trời, chơi thuyền Hồ Tây là một thú tao nhã, đồng thời cũng được thăm khá nhiều di tích và thắng cảnh: Làng Nghi Tàm, quê hương nhà thơ “Bà huyện Thanh Quan” với chùa Kim Liên có kiến trúc độc đáo; làng Nhật Tân như thiếu nữ đương thì khoe sắc hoa đào mỗi độ xuân về, tương truyền là nơi Lạc Thị đời Hồng Bàng sinh ra một bọc trứng nở thành bảy con rồng. Rồi làng Xuân Tảo với đền Sóc thờ Thánh Gióng, làng Trích Sài có chùa Thiên Niên thờ bà tổ nghề dệt lĩnh, sang làng Kẻ Bưởi có nghề làm giấy cổ truyền và đền Đồng Cổ thờ thần Trống Đồng, được xây dựng từ đời vua Lý Thái Tông, nơi bách quan hội thề: “Làm con bất hiếu, làm tôi bất trung, xin thần minh giết chết”. Làng Thụy Khuê có chùa Bà Đanh nổi tiếng một thời… Và đặc sắc nhất là đền Quán Thánh. Xưa Cao Bá Quát đã miêu tả hồ Tây là Tây hồ chân cá thị Tây Thi (Hồ Tây đích thị là nàng Tây Thi). Đây là một cách ví von độc đáo nhưng thật đúng trước thắng cảnh của thủ đô đẹp cả bốn mùa. Hồ Tây là một không gian văn hóa không thể thiếu của Thủ Đô và trong lòng người Việt.
Nhân vật trữ tình (tôi) trong bài thơ thực ra vô cùng yêu quí Hồ Tây, đồng nhất vẻ đẹp của Hồ Tây với tâm trạng của mình. Hồ Tây tự bao giờ đã gắn bó máu thịt với nhà thơ: “Đã từng một giải bờ mong/ Đã từng chộn rộn sóng lòng dâng chao”. Cái điệp “đã từng” ấy như vết khắc vào tình cảm của nhà thơ rồi và Hồ Tây đã trở thành không gian nghệ thuật cho nhà thơ trải lòng, gửi gắm tình cảm.
Có phải đã bao lần nhà thơ dạo bước quanh hồ. Đã bao lần buồn vui chia sẻ cùng Hồ và cùng Hồ ngâm nga câu ca: “Gió đưa cành trúc la đà. Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương. Mịt mù bãi cát màn sương. Nhịp chày Yên Thái, bóng gương Hồ Tây”. Đã bao lần nhà thơ thả hồn trong mênh mông mù sương và dõi theo những cánh sâm cầm “vỗ cánh mặt trời”. Đã bao lần nhà thơ lặng trong tiếng chuông chùa ngân xuyên ba cõi… Hồ Tây đã trở thành người bạn tri âm tri kỷ của nhà thơ. Bởi vậy nếu như Hồ Tây không còn, giống như một nhà thơ từng tuyên ngôn: “Nếu như không có dòng Hương/ Câu thơ xứ Huế nửa đường đánh rơi”. Thì đây có phải là tuyên ngôn của nhà thơ Hoàng Xuân Họa?
Điệp từ: “Khỏi” được nhắc lại tới năm lần như muốn dứt đi những cái “gai” trong mắt nhà thơ, những cái làm phá vỡ không gian tuyệt vời của Hồ Tây. Bốn câu thơ cuối khắc họa rõ nét tâm trạng đau đớn, khắc khoải, cô đơn, thậm chí bất lực của nhà thơ trước cảnh Hồ Tây bị thu hẹp, bị phá vỡ cảnh quan, bị đầu độc… Cảnh nhà thơ: “quanh đi”, “quành lại” thật đáng suy tư, đầy tâm trạng và xa xót khi thấy nhà thơ: “bước thấp bước cao” mà chỉ có: “gió ném ào ào lá khô”. Ai người đồng cảm? Ai người tri âm?
Cách nói tửng tửng ngược đời của nhà thơ Hoàng Xuân Họa trở thành một dụng ý nghệ thuật, phản ánh thực trạng vô tâm của con người đang diễn ra với Hồ Tây và là cách thể hiện tình cảm rất lạ, độc đáo với thắng cảnh đệ nhất kinh kỳ này, tạo nên những dư ba, ám ảnh và trăn trở trong lòng người đọc. “Ai mua đi hộ Hồ Tây/ Đem xa ra khỏi chỗ này cho xong”! Rồi cái cảnh: “Mộng du nện gót đến trơ khấc mình” sao mà phũ phàng đến thế, nhà thơ đi như trong vô thức với ngổn ngang , bề bộn tiếc nuối và khát khao dẫu nói không thành lời: “Bao giờ trở lại ngày xưa” ? Bài thơ như một thông điệp thức tỉnh lương tri mỗi người.

                                 Hà Nội 24.3.2011
                                   Trần Vân Hạc

Nguồn: http://vanhac.org
http://nguyennguyenbay.com
http://datdung.com
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đan Mây

Hoàng Xuân Hoạ đã viết:
Gửi Đan Mây:
"Nhà Mây không có đô la"
chỉ toàn vàng bạc với là báu châu
vào ra kẻ hạ người hầu
suốt ngày ca hát, bạn bầu đông vui
nhà lầu xây cất nơi nơi
toà ngang dãy dọc eo ơi là nhiều
để mắt đâu tới vùng nghèo...


Vàng bạc báu châu ấy của giời
Mây không dòm ngó, chỉ rong chơi
Tìm người trong mộng trên dương thế
Anh ẩn đâu rồi tri kỉ ơi?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

Gửi Đan Mây:

Mọi thứ trên đời, “ấy của giời”
con người chỉ một trái tim vơi
muốn đong mây thẳm lên đầy mộng
muốn giội đầy tim những cuộc chơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đan Mây

Gửi anh Hoàng Xuân Hoạ:

"...Con người chỉ một trái tim vơi"
Ta lấp đầy nhau đi người ơi!
Xin đừng đong đếm, đừng dội đổ
Lòng ai đau xé nỗi đơn côi...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Đăng Thuyết

NẤM TRÀN CỬA PHẬT

Cửa tâm linh
Nấm tràn ngọn nấm
Nửa hồi kinh
Nêm cứng cửa chùa
Phật ngồi... mép Phật bán mua
Tiền vàng thật giả gió lùa thủng chuông

Nơi tâm tịnh
Lòng người hướng thiện
Vén vành nhang
Lật ám tà ma
Cửa Thiền bão cuộn phong ba
Chúng sinh day dứt mấy toà trắng đen

Chuồn chuồn khấn
Khoét giời đục đất
Lễ tam đài
Lễ nặng cầu Ô
Vai mòn thảo cỏ khát khô
Áo tơi chân đất héo bồ thóc non

Tám phương đắp
Vuông hòm công đức
Tiếng chợ trời
Bạt tiếng mõ reo
Dòng đời ám khí lửa leo
Thế gian ma quỷ chân trèo lệch cân...

ĐT:15-4-2011
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

Lối bài NẤM TRÀN CỬA PHẬT của  Nguyễn Đăng Thuyết

NẾU CÒN GIỞ TRÒ
Cây gỗ mục
nấm kia chẳng mọc
nhông nhông tới
mọc giữa cửa chùa
để hòng làm chúa làm vua
thay đen, đổi trắng lọc lừa nhân gian

Nấm ấy chính
lũ tham tàn ác
xóa cánh đồng
khơi lạc dòng sông
bán rừng, bỏ mặc biển đông  
nhỡn tiền trông thấy mà không dám đòi

Hình chữ S
nước non một dải
Lũng Cú ta
miết tới Cà Mâu
bao nhiêu núi thẳm rừng sâu
dải Trường Sơn đó một màu xanh tươi

“Các vua Hùng
có công dựng nước”
nước non mình
chẳng trước thì sau
sẽ rồi theo kip Năm châu
mai này con cháu tiếp nhau vươn mình

Hỡi những kẻ
chực rình ăn cướp
Đống Đa kia
xương tướp một gò
giờ bay còn muốn giở trò
Bạch Đăng Giang sẽ thêm lò hỏa thiêu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

Đan mây viết:
"...Con người chỉ một trái tim vơi"
Ta lấp đầy nhau đi người ơi!
Xin đừng đong đếm, đừng dội đổ
Lòng ai đau xé nỗi đơn côi...
***
Gửi Đan Mây:
"Lấp đầy nhau" sao được hả trời
đành lòng gánh nặng kiếp này thôi
mà đi cho hết thời còn lại
để ngó cuộc đời, cũng để chơi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Đăng Thuyết

GẦM TRỜI

Hồng hoang
Nửa tấc nông sâu
Gầm trời thật giả
Bắc cầu vào âm

Suối vàng
Óng nụ tầm xuân
Trần gian khất thực
Mấy tầng bể dâu?

Đất dầy
Rách ruột về đâu?
Đồng than ú ớ...
Trên đầu bão giông

Chênh vênh
Thật ảo mây hồng
Hoá thân lột xác
Chiêng cồng quắt quay

Mắt mờ...
Đêm cũng như ngày
Gầm trời đen trắng
Đắng cay gầm trời

ĐT:20-4-2011
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

Gửi bạn Nguyễn Đăng Thuyết:

CÕI NGƯỜI

Cõi âm
là cõi miếng phần
cõi trần là cõi
nợ nần trả vay
nửa đời tỉnh
nửa đời say
bao nhiêu cay đắng
cho đầy trần gian
đất này
còn kẻ gian tham
thành xưa phê tích
theo làn gió đi
Xóm Mít
sắp tới còn gì
liệu mai đến đó
có về tay không
lông ngỗng
bay trắng cánh đồng
nỏ thần mất lẫy
đứng trông giặc càn
20 - 4- 2011
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đan Mây

Hoàng Xuân Hoạ đã viết:
Đan mây viết:
"...Con người chỉ một trái tim vơi"
Ta lấp đầy nhau đi người ơi!
Xin đừng đong đếm, đừng dội đổ
Lòng ai đau xé nỗi đơn côi...
***
Gửi Đan Mây:
"Lấp đầy nhau" sao được hả trời
đành lòng gánh nặng kiếp này thôi
mà đi cho hết thời còn lại
để ngó cuộc đời, cũng để chơi!


@Anh Hoàng Xuân Hoạ:

Thuở xưa chưa biết yêu người ơi
Mười tám xuân...đã lấy chồng rồi
Giờ...hồi xuân đùa cho vui tí
Mơ mộng...ấy là thơ nói thôi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 25 trang (243 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [15] [16] [17] [18] [19] [20] [21] ... ›Trang sau »Trang cuối