Bản dịch của Giải NghiêmGửi bởi
hongha83Ngày gửi: 21/04/2009 19:25
“Thưa Thầy, còn Thời Gian thì sao?” – nhà thiên văn hỏi.
Ngài trả lời:
Bạn muốn đo lường thời gian – cái mênh mông vô hạn, chẳng thể đo lường.
Bạn muốn điều chỉnh hành động, và thậm chí lái đường hướng tinh thần của mình theo giờ khắc, theo mùa.
Bạn muốn tạo bằng thời gian dòng suối chảy - mà bên bờ, bạn ngồi ngắm nó trôi qua.
Nhưng cái vô thỉ vô chung trong bạn biết tính vô thỉ vô chung của sự sống, và biết rằng ngày hôm qua chỉ là ký ức của hôm nay, và ngày mai là giấc mộng của ngày hôm nay đó.
Và biết rằng cái hát ca và trầm ngâm trong bạn vẫn đang còn nằm trong phạm vi của khoảnh khắc đầu tiên mà từ đó những ngôi sao được rãi tung vào vũ trụ.
Ai trong các bạn mà không cảm thấy khả năng thương yêu của mình là vô hạn chẳng bến bờ?
Và ai lại không cảm thấy tình thương yêu đó – dù vô tận – gói tròn trong cốt lõi con người mình, chứ không phải chuyển di từ ý nghĩ từ hoà này sang ý nghĩ từ hoà khác, hay từ hành động thương yêu này sang hành động thương yêu khác?
Há thời gian - thậm chí cả tình yêu nữa – là trọn vẹn không thể cắt chia và không có thứ vị đặt vào?
Nhưng nếu trong tâm tư bạn vẫn nghĩ rằng mình phải đếm đo thời gian bằng mùa tiết, thì hãy để mỗi mùa bao tròn tất cả những mùa kia,
Và hãy để ngày hôm nay ôm tròn quá khứ bằng hồi niệm, và tương lai bằng nỗi mong chờ.
Chú thích:Nguồn:
http://nhatientri.kahlilg...bran.googlepages.com/home(Bài viết được gửi tự động)Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook