Ngày gửi: 23/12/2009 12:18 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyệt Thu vào 23/12/2009 17:25
Thế nhân ơi hỡi ! ngẫm điều chi? Mà sao ân nghĩa... đoạn tình ly Một kiếp phù vân...hư vinh ảo Cớ sao bao kẻ chạy theo vì ? Đừng trách trời cao gieo lắm nỗi Bạc đen nhân thế, cũng đảo xoay... Thiên định phải đâu ân với oán Mà sao nhân thế...lại nghiệt oan?
Chiều nay con gió bỗng bay sang Thỗn thức từng cơn...tim ngỗn ngang Mây cứ vờn nhau... trôi mãi miết Đâu hay mưa ướt ...lệ đôi hàng Đông trắng trời Tây ,nghe buốt lạnh Nỗi niềm hoài vọng...bóng kim lang Dõi mắt trông xa...mờ cánh nhạn Chạnh lòng ,thương số phận hồng nhan
Thêm một mùa thu nữa sắp đi qua Cô vẫn đứng trong sân trường ngày cũ Mái lá vẹo xiêu sau những lần mưa lũ Con nước dâng tràn từng đợt...cuốn bờ xa...
Miền quê tuy nghèo...mà tình cãm thiết tha Con nhớ lắm những chiều mưa nước nổi Dòng sông xưa...con đò đưa rước vội Bến sông chiều...cô đứng gọi đò ngang...
Biết bao lần...cô muốn rẽ sang trang Nơi thành phố nhiều ước mơ đón đợi Nhưng cô thương lũ học trò...ứa lệ Xác xơ nghèo từng con chữ...khát khao !
Chiếc áo bạc màu cô vẫn mặc ngày nao Đôi guốc nhỏ gập ghềnh ,trên bục giảng Con thương lắm đôi vai gầy mỗi sáng Bước nhọc nhằn qua những chiếc cầu cây
Trường xa nhà...nên bài giảng thêm hay Tha thiết quá...câu thơ Kiều vọng mãi Tiên Lễ Nhân Tâm...khắc ghi lời cô dạy ''Phải gáng chuyên cần...Vinh quang đó...ngày mai''
Năm tháng vô tình ...chẳng chờ đợi nơi ai Bao dấu chân chim hằn in trên nếp trán Giọt mồ hôi rơi lấm lem tờ giáo án Tóc bạc thêm nhiều,vài sợi trắng bay bay... *** Rồi một ngày...lòng chẳng thể mờ phai Ánh mắt cô dịu hiền soi thấu tỏ Hoa phượng rơi...giữa đường chiều hạ đỏ Nụ cười buồn...cô giấu lệ chia ly....
Khúc ve sầu réo rắt...gọi mùa thi Phấn trắng,bảng đen càng thêm màu ảm đạm Tiết học cuối cùng ôi não nề bi thảm Tiếng trống tan trường nức nở...tiễn người xa...
Đất khách quê người...bao tất bật, bôn ba Trường cũ lớp xưa...con chưa về thăm lại ''Bến cũ '' ngày xưa...còn không ''người đưa'' lái ? Thương quá ''con đò ''...hiu hắt đợi ''người qua''...
Con nước xô bờ...để thắm giọt phù sa Cho cây trái thêm hoa,đằm hương bao vị ngọt Ai biết tận thẳm sâu,''thân tằm '' bao đau xót Buốt nát tim lòng sau mỗi bận ''tơ vương''... *** Hiến Chương lại về...xin gởi trọn niềm thương Đến góc nhỏ quê hương, nỗi niềm vương trăn trở Và nơi chốn miền quê ,mái trường yêu một thuở Một cánh hoa lòng, kết muôn nụ nhớ ơn...
Đông đã về chưa... Sao hồn ta nghe vương lạnh? Gió ngoài kia cũng băng giá ngập lòng Đôi chiếc lá sắp lìa cành...trơ gốc Khóc phận mình,thương số kiếp long đong ?
Thu ngũ sớm...hay vì ta hoang mộng Mãi ngẫn ngơ, theo cánh gió chiều rơi Thương chiếc lá , vàng thêm chi sắc nhớ Để tội tình thân cây đứng chơi vơi ....
Người đừng trách trái tim ta đa cãm Ngắm trời mây rồi đem dệt vần thơ... Nhưng ta biết phãi làm sao đây hỡ? Bỡi mùa sang...nên dạo khúc mong chờ...
Đông chưa đến...mà sao tim nghe lạnh Thu chưa qua...mà hồn mãi hoài mơ... Ta bỗng muốn hóa làm mây ,hay gió Đễ không sầu, không nghĩ chuyện vu vơ
Người vẫn thế... vẫn mãi hoài xa lạ Tim đi hoang, hồn mơ chốn trời xa Đâu hay biết có kẽ chờ mong mõi Giữa chiều thu mưa vương mắt...nhạt nhòa !
Ngày mai ấy, nếu thu không về nữa Hỏi người xa... còn vương vấn gì không? Chưa biết mặt mà dường như thân thiết Mỗi đêm về...lòng khoắc khoải...''hình dong''
Khi không viết vần thơ cho người lạ Dù người ta nào đâu biết ,nào hay Lòng buồn lắm...nhưng kìm lòng,không khóc Kẻo mùa sang mưa giăng...tím phương nầy.
Có thể mai nầy...Anh sẽ quên câu yêu thương...ngày xưa anh đã hứa Có thể em cũng sẽ không về nữa... Nhớ mong bây giờ...như gió thoảng chiều mưa....
Nơi ấy bây giờ...Lá đã thay chưa? Mùa Thu nơi đây,đã vàng màu lá úa Và em biết...anh sẽ không chờ nữa Em cũng sẽ không về...Nối lại chuyện tình xưa....
Đông sắp về....Hiu hắt những cơn mưa gió se lạnh...Lòng em thêm buốt giá Mưa cuối mùa buồn... Nên mây bay lã tã... Kỷ niệm chợt ùa về...day dứt cã hồn em...
Muốn quay về...Nhưng Tình yêu đã lấm lem Trái Tim anh chẳng còn em...Mà đã thay vào hình bóng khác Em với anh...ai là kẻ chung tình...Ai là người phụ bạc? Nhưng không thể trách người...Là do bởi,tại Thời Gian...
Có thể quên anh rồi....Trái tim em sẽ bình an Đêm sẽ không còn dài...bởi nhớ nhung khắc khoải... Ngày xưa ơi! Xin cho em gởi lại.... Quá Khứ buồn...hãy mãi mãi ngủ yên.....'
Sự thực là em chẳng thể quên anh Dù tháng năm trôi,tim hồng vẫn gào lên nhức nhối Sự thật là...có những điều từ lâu em không nói Bởi anh đã quên rồi...chuyện tình mình ngày ấy xa xôi... Sự thực là ..
Sự thực là...Trong tim Em chỉ có anh thôi Như mỗi mùa Thu về...cây đều xơ xác lá Và cứ thế...Mùa Thu sau lá vẫn rơi lã tã Giống như tình yêu nầy...ngày tháng chẳng phôi pha
Nhưng sự thực là...Anh đã có người ta Người con gái đã thay em trong tim anh...từ dạo ấy Dù người đó có yêu anh nhiều đến mấy Cũng chưa một lần...đặc bút viết Tình Thơ...
Sự thực là...Em vẫn cứ ước mơ Dù em biết...mơ ước kia...chẳng bao giờ thành sự thật Thế nhưng có một điều Em vẫn hằng tin chắc... Bỡi Sự thực là...Em không thể hết yêu anh...
Lại một ngày chủ nhật thật buồn tênh Ta một mình ngồi trong căn phòng nhỏ Đếm thời gian cho nỗi buồn bỏ ngõ Kỷ niệm ùa về làm nỗi nhớ mông mênh...
Lâu lắm rồi...người ấy chắc đã quên Kỹ niệm cũ...tàn tro xưa đã lạnh Ngày chia tay ta về nơi đất khách Gỡi lại người tình yêu đã phôi pha...
Vần thơ xưa giờ đọc lại...xót xa Tuổi chẳng già...mà trái tim hóa đã Dù quanh ta có bao người vồn vã Đưa đón đi về...nhưng tim nhỏ giá băng....
Biết bao giờ được gọi tiếng ''tình nhân'' Tình yêu mới làm tim ta ấm lại? Tình hôm nay...có thật là mãi mãi Hay chỉ trò đùa của ai đó mà thôi...
Thơ ta hay buồn...vì cãm giác đơn côi Nơi xứ lạ,không ai người chia sẽ Cũng như chiều nay ,ngồi một mình lặng lẽ Đâu đó chợt về...một khoãng trống mênh mông..