@ Chị Nguyệt Thu: Chị ơi, mùa này đến mùa mưa ở Huế chưa hả chị? Mưa thì ướt át khó chịu thật, nhưng mà sao em thích đêm mưa lắm... Nghe mưa rơi dễ ngủ hơn... Nhưng em có một người bạn - quen nhau cách đây 16 năm trong một lần gặp gỡ Thanh Niên Tp Hồ Chí Minh, Hà Nội, Hải Phòng. Cậu ấy viết về mưa nghe như một bài hát, có đoạn:
"Mưa ơi, mưa rơi chi hoài
Cho lòng người thêm bi ai
Bao thân không hiên không nhà
U hoài trong cơn mưa hoa"
Đọc đoạn này thì thấy mình đúng là vô tâm...
@hoacomay: Nói thì em lại bảo là hay khen, nhưng mà khi thấy cái gì hay và mình thích thì không muốn mình cũng phải khen, hì hì...
"...
Mà nỗi nhớ thành ra nặng thế!?
Sao không lựa mình...rơi khe khẽ"
Em lại có một tứ độc đáo. Hì hì, sướng thật!
Nhưng lại góp ý nhá.. Em thử nghĩ xem giả sử đổi một chút thành ý như thế này: Có phải có nỗi nhớ trong hạt mưa đêm không mà sao hạt mưa rơi nặng thế?... Hoặc là "Có điều gì trong hạt mưa đêm... Nỗi nhớ chăng? Mà sao rơi nặng thế?"
Ví dụ vậy. Tại vì chị nghĩ là nên nhấn mạnh ý "hạt mưa rơi nặng" chứ ko phải "nỗi nhớ rơi nặng", mặc dù có thể vì nỗi nhớ hay nỗi gì đó mà hạt mưa rơi nặng... Không hiểu em có hiểu ý chị không, chị diễn đạt hơi tồi :-(
Nhưng mà vẫn cứ xin lỗi em trước. Đừng giận là chị cứ hay ý kiến ý cò nhá!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook