Trang trong tổng số 28 trang (274 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối
Ngày gửi: 11/01/2007 08:36
Ngày gửi: 11/01/2007 10:29
Ngày gửi: 11/01/2007 12:05
Ngày gửi: 11/01/2007 13:01
Vết ngọc đã viết:
Các chị viết hay quá!
"18 tuổi và...", những người quá lãng mạn có lẽ đều như thế cả. Nhưng con trai diễn ra khác con gái, tôi cũng cảm thấy mình 17 tuổi thật lâu, đam mê từng giọt đời, hết mình với từng lời hứa, từng người bạn, từng cuộc rượu, từng trò trơi và cả tình yêu nữa. Chỉ đến khi tôi xuýt nữa bị đuổi khỏi trường đại học tôi mới lớn lên được.
Với con trai, hoặc có thể là riêng thôi, thì yêu cũng chỉ là một phần của tuổi 17 ấy, nó lớn hơn các phần khác một chút chỉ một chút thôi. Tôi thấy thật tiếc cho các chị, giành bao nhiêu điều tốt đẹp, bao nhiêu thời gian cho những thứ đã không còn và ngay lúc nó đang tồn tại thì nó cũng chẳng giống với những gì mà các chị nghĩ.
Mùa đông, tôi chưa nhìn thấy mưa trắng xoá bao giờ. Có lẽ chỉ có trong mắt Lệ Chi mới có thôi. Các chị đeo những cặp kính màu dày quá và lâu quá . Lúc màu hồng, lúc lại màu đen. Nó chắn được bụi, giảm chói mắt nhưng làm cho màu sắc tẻ nhạt và thiếu sống động đi nhiều. Với những thế hệ sau tôi, tôi luôn khuyên chúng dám lau bụi cho đỏ mắt, nheo mắt để tránh nắng, có thế mới biết chọn đeo chiếc kính nào cho phù hợp với môi trường.
Đây là chút suy nghĩ của tôi, rất hy vọng được mọi người lưu tâm.
Mấy bài thơ của các chị hay quá! Tôi là kỹ sư nhưng vẫn thích đọc thơ và truyện, nhất là thơ. Rất vui nếu được làm quen với các chị.
Ngày gửi: 11/01/2007 14:31
Ngày gửi: 11/01/2007 19:26
Ngày gửi: 11/01/2007 19:38
Ngày gửi: 11/01/2007 20:43
Ngày gửi: 11/01/2007 20:48
Ngày gửi: 11/01/2007 20:53
Lê Chi đã viết:Quả chị cũng nghĩ như em. Nhưng mỗi người một kiểu nghĩ, một kiểu sống, một cách nhìn. Có thế cuộc đời này mới vui, mới hay và lôi cuốn thế. Không thì buồn quá chết cũng chả tiếc!
Chị Thuỵ Anh, buồn cười lắm chị ạ, kể từ hôm vào đây nói chuyện với chị, em thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng. Xét cho cùng, rồi thì cái gì mà chẳng trôi qua, chị nhỉ. Bài thơ của chị hay quá, nó làm em băn khoăn. Em tự hỏi chẳng biết đến khi nào mình sẽ ngồi lại để hỏi đôi bàn tay mình như vậy. Nhưng cũng chẳng sao, em không thấy có gì hối tiếc. Em nghĩ mình là người dũng cảm chị ạ :D. Còn cái vụ trời mưa, thì cũng bình thường thôi mà, giữa mùa đông thì ko có, nhưng đầu mùa thì có đấy, chẳng qua mọi ng ko để ý thôi. Tuy nhiên điều đó chẳng quan trọng, thơ mà cũng giống như thời sự hay thời tiết thì chán, chị nhỉ. :)
Anh Thọ, có lẽ anh hơi nhầm lẫn một chút. Anh nói tiếc cho những người như em và chị Thuỵ Anh vì bọn em giành nhiều thứ cho những điều tưởng chừng vô nghĩa. Không hẳn thế đâu anh ạ. Thứ nhất, những điều mà anh gọi là "không còn" thì đến giờ vẫn là những điều bỏ ngỏ, 30 chưa phải là Tết mà anh ;). Thứ 2, làm sao anh có thể chắc chắn là khi nó tồn tại thì nó ko giống như những gì chúng em nghĩ? Em nói vui vậy thôi, chứ cái gì cũng có giá của nó. Em thì thích ăn cay hơn là ăn nhạt. Một điểm nữa em đồ rằng anh cũng đã bị nhìn ngược. Thực ra, chị Thuỵ Anh, cũng như em, những người như chúng em chẳng mang một cặp kính nào cả. Có chăng là chúng em khác mọi người, vì mọi người ai cũng mang kính, một cặp kính giữ mình an toàn nhưng làm thay đổi thực tế. Chúng em là những kẻ cuồng say, hết mình với cuộc chơi đời người. Khi còn yêu thì ko dối mình là đã hết :). Rất vui được nói chuyện với anh.
Trang trong tổng số 28 trang (274 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối