Trang trong tổng số 2 trang (13 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

Em đi qua đời tôi
nhe như hạt sương lăn trên làn cỏ biếc
Em như dòng sông không khi nào chảy xiết
nên chẳng bao giờ cuốn miết được tình tôi
Sẽ có một lần giở kỉ niệm ra xem
em oà vỡ trong mây trời thương nhớ
Nước sông trôi qua con thuyền thời lở dở
bên ngó ngách cuộc đời như có kẻ thôi miên
Em dím nhẹ trái tim như có gì cào xước
máu ứa trên mảnh tình tôi để lại phía sau
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

Chiều...
liêu xiêu
Hoàng hôn đổ
xô bồ
người ra đi
tà dương
rỏ...!


*****

Hoàng hôn
chôn vùi
kiếp phù du
vội vã
ra đi
khi đom đóm...
      lên đèn!

*****

Đêm...
triền miện
rơi vào miền
cô tịch
vẳng sâu
nơi đâu
tiếng cầu siêu
không thoát...!


*****

Khuya
có gã say
lay lắt
Cắt
mảnh đời
rớt rơi
vớt thơi gian
đan vào nhau...
nhàu nát!

Con đò
bến nước
ai lỡ bước
sang ngang
mang theo...
mái chèo khua
lạnh lẽo
trong veo
đời...hư ảo!

*****

Sao
võng cao
đón chào
đêm tối
lối về
lê thê
nề đôi bước
ngước xa
oà trong tối
ngôi sao...
vụt tắt!

*****

Tìm
cánh chim bay mỏi
Hỏi
chân trời nơi xa
bãi tha ma
canh gà
vang vọng...
rong rêu!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

Mưa
rớt xuống
đời tôi
hối hả
rồi đọng lại
trên đời
giọt mưa long lanh
bỗng cơn gió
cuốn theo
tan tành
giọt mưa...
tan vỡ!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

Đinh ninh
một niềm tin
vô định
lặng thinh
khinh bạc
một lối đi...
lạc lầm!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

Có bao giờ em còn đọc thơ anh
Để biết yêu em hơn mọi điều thua thiệt
Em hày nhìn và lắng nghe xem
Bài thơ anh nhuỗm màu nắng úa
Và đượm hoàng hôn lúc chiều tà

Có bao giờ em còn đọc thơ anh
Không phải trang thơ hay trên tờ tạp chí
Mà chỉ giản đơn nét chữ nhàu trên giấy
Em có biết bài thơ anh viết cho ai
Những câu thơ không được cháy bỏng như Trọng Lư
Và cũng chẳng đắm say bằng Xuân Diệu
Chỉ là anh những câu thơ khờ khạo
Nhưng cũng đượm màu thương nhớ đó em ơi!
Thơ anh bỏ thờ ơ trong gió
Theo chiều tà rơi vỡ những giọt mưa
Em nhìn kìa...
Mưa vẫn hát rong chơi từng khúc nhạc
Thả vào lòng tí tách một niềm thương
Em hãy đọc thơ anh dù một lần em nhé
Để biết rằng anh vẫn mãi yêu em.



*********************
    *********
       ***

Qua bao ngày tẻ nhạt trong đời thường
Kỷ niệm người trong tôi
Bóng hình người trong tôi
Bỏng cháy nơi cao nguyên nắng lửa

Tôi đã từng nổi loạn với chính tôi
Như kẻ khùng điên
Bao lời hùng biện
Như kẻ lang thang
Phiêu bạt thiên đàng

Những khi nhớ...đọc thơ người nỗi buồn không thể tả
Cái canh cánh lòng để đợi tiết xuân
Thời gian như bánh xe đang xa dần xa mãi
Thư người còn vương nước mắt nhạt nhoà

Tôi lại đọc thơ người và thơ tôi
Nhưng nào biết nơi xa
...người ta có còn canh cánh xuân sang?


************
******
***

Anh thành người có ích cũng vì em
Để biết sống vững vàng không sợ hãi
Dẫu vẫn hiểu tình yêu không phải vô biên
Những tia nắng cuối ngày sao sáng mãi
Và những câu thơ chắc gì ai đọc lại

Ai biết được mai kia có những gì
Người đổi thay năm tháng cũng qua đi
Giữa thế gian mong manh nhiều biến đổi
Biết yêu em và biết tôi tồn tại...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hmhiennhan

Đứng trước biển trong hoàng hôn lặng lẽ
Chiều êm trôi  theo con sóng xa gần
nghe trong gió bản tình ca văng vằng
sóng dạt dào bôi xoá các vết chân

Tôi ngây  ngất lặng im nhìn phố biển
Nhớ một người ở Châu đốc thân yêu
 Phút đắm say nàng nhìn tôi quyến luyến
 Nụ cười buồn trên khuôn mặt đăm chiêu
 suối tóc dài thả bay theo gió lộng
 Giữa mây  trời biển rộng mênh mông

Tôi mãi mê trong hạnh phúc màu hồng
Đâu biết được lòng em nhiều biến động?
Dù đã bên nhau cùng chung lối mộng
Sao mắt em buồn vời vợi hướng xa xăm?
Ngã đầu lên vai tôi Em thì thầm
Anh có nghe tiếng nhịp tim em khác lạ?
  Hạnh phúc ở đâu có cao xa quá?
  hởi anh chàng lãng tử đào hoa?
  Tôi hôn trên môi em say đắm thiết tha
  Yến Loan oi! với anh Em là tất cả?

Đêm Vũng Tàu ngày ấy lướt mau qua
Không ngờ Em biến tôi thành người xa lạ?
Để chiều nay cô đơn trên ghế đá
Tôi thẩn thờ tìm vêt tich trôi xa

 chiều phố biển nhuộm buồn lên mi mắt
 Nhớ thương Em tím tái cả cỏi lòng
 em bây giờ chắc sẽ nói không không
 Hay câu kinh tụng A di Đà Phật ?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hmhiennhan

Em nở lạnh lùng với anh sao?
Em không còn chút cảm hứng nào
Tình yêu ngày trước là hư ảo?
Chóng tàn như một giấc chiêm bao?
 Em nở lạnh lùng với anh sao?
 Cảm xúc  trong anh cứ dâng trào
 Lòng Anh  trỗi dậy cơn giông bảo
 Thèm muốn căng cương mọi tế bào
Nhìn em nhấp nhô gò bồng đảo
No tròn mông đít dáng cao cao
Nụ cười tinh quái làm điên đảo
Ánh mắt dại khờ anh lao đao
 
Em chỉ mới bước đầu tu đạo
Tâm hồn thể xác sống thanh cao
Nhưng tình anh ngấm vào mạch máu
Kiếp nầy mình không thể xa nhau
  
 Còn nhớ ngày xưa ta yêu nhau
 Trần gian tươi sáng đẹp muôn màu
 Dù nơi bải biển hay thành phố
 Tay nắm tay thì môi đã trao

Ngày ấy chúng mình như chim sáo
Yêu đời vui vẻ hat nghêu ngao
Vứt bỏ hết mọi điều phiền não
Mơ ước bên nhau đến bạc đầu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hmhiennhan

Anh thì thầm tên Em là Gấu?
Còn Anh Em khẻ gọi là Voi?
Hỏng thèm đâu cái tên quá xấu
Xấu mà lại đúng với ta thôi
 Góc khuất tình yêu còn khoản tối
 Sài gòn Châu Đốc lại xa xôi
 Anh vô tình làm cho em mệt mỏi
 Ghen hờn nghi kỵ đường chia đôi

Vì hiểu lầm Em cô bác sĩ
Thông minh hiền thục lắm kẻ đeo
Còn Em  thì nghi anh bạc bẽo
Tìm đường giải thoát chốn từ bi
 Mình đã coi nhau như tri kỷ
 Lẽ nào  anh lại tham sân si ?
 Cả năm đã rỏ lòng chung thuỷ
 Sao Em còn muốn mãi phân ly?
Em đã nhập tâm lời kinh kệ
Trần thế phù sinh một kiếp bèo
Cỏi Phật có tốt gì hơn thế?
Mơ hồ hư ảo bóng trăng treo
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hmhiennhan

Em yêu Anh nhưng từ chối chuyện gối chăn
Vì sợ phạm tội tà dâm với Phật ?
Dù anh đã hạ mình như tên hành khất
Van xin Em như kẻ bệnh tâm thần?
Anh đâu cần sự chăm sóc uống ăn
Suốt hai ngày đêm lang thang Châu Dốc
Cuộc sống Em làm cho anh muốn khóc
Thương mọi Người quên mất bản thân mình
Vẫn là Em cô bác sĩ hiền lành
Với ý nghĩ Anh -kẻ đào hoa ong bướm
Dù anh sống một mình ngày đêm khuya sớm
yêu Em tha thiết với tâm lòng thành
Hối tiếc một thời hạnh phúc mong manh
hai năm mình như đôi sam quấn chặt

Những kỷ niệm không bao giờ xoá sạch
Như vành trăng tròn rồi khuyết đến muôn thu
Vẫn bên tai tồn tại mãi lời ru
Ta chỉn chu từng miếng ăn giấc ngủ
Em vẫn là vị nữ thần vổ về ấp ủ
Sát cánh cùng anh những lúc khó khăn
Kinh tế dù có phát triển lớn nhanh
Cũng không quên thưở hàn vi cơ cực
Em vẫn mãi là Người anh yêu duy nhất
Trọn kiếp nầy Anh chỉ biết có em thôi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

ĐinhPhúc

có những phút ngã lòng
tôi vịn câu thơ mà đứng dậy
                     -Phùng Quán-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (13 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối