Trang trong tổng số 1 trang (2 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

Vanachi

Tên bài thơ: Tự do
Tên nguyên gốc: Freedom
Tác giả: Kahlil Gibran (Li Băng)
Nhóm bài: Nhà tiên tri
Gửi bởi hongha83
Ngày gửi: 21/04/2009 19:09
Xoá bởi: Vanachi
Lý do xoá: Theo yêu cầu của người dịch



Nguyên bản:
And an orator said, "Speak to us of Freedom."

And he answered:

At the city gate and by your fireside I have seen you prostrate yourself and worship your own freedom,

Even as slaves humble themselves before a tyrant and praise him though he slays them.

Ay, in the grove of the temple and in the shadow of the citadel I have seen the freest among you wear their freedom as a yoke and a handcuff.

And my heart bled within me; for you can only be free when even the desire of seeking freedom becomes a harness to you, and when you cease to speak of freedom as a goal and a fulfillment.

You shall be free indeed when your days are not without a care nor your nights without a want and a grief,

But rather when these things girdle your life and yet you rise above them naked and unbound.

And how shall you rise beyond your days and nights unless you break the chains which you at the dawn of your understanding have fastened around your noon hour?

In truth that which you call freedom is the strongest of these chains, though its links glitter in the sun and dazzle the eyes.

And what is it but fragments of your own self you would discard that you may become free?

If it is an unjust law you would abolish, that law was written with your own hand upon your own forehead.

You cannot erase it by burning your law books nor by washing the foreheads of your judges, though you pour the sea upon them.

And if it is a despot you would dethrone, see first that his throne erected within you is destroyed.

For how can a tyrant rule the free and the proud, but for a tyranny in their own freedom and a shame in their won pride?

And if it is a care you would cast off, that care has been chosen by you rather than imposed upon you.

And if it is a fear you would dispel, the seat of that fear is in your heart and not in the hand of the feared.

Verily all things move within your being in constant half embrace, the desired and the dreaded, the repugnant and the cherished, the pursued and that which you would escape.

These things move within you as lights and shadows in pairs that cling.

And when the shadow fades and is no more, the light that lingers becomes a shadow to another light.

And thus your freedom when it loses its fetters becomes itself the fetter of a greater freedom.

(Bài viết được gửi tự động)
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vanachi

Bản dịch của Giải Nghiêm
Gửi bởi hongha83
Ngày gửi: 21/04/2009 19:09
Số lần sửa: 1
Lần sửa cuối: 22/04/2009 08:25 bởi Vanachi



Nhà hùng biện hỏi: “Xin hãy nói về Tự Do.”

Ngài trả lời:

Tại cổng thành và bên lò sưởi - tôi đã thấy bạn quỳ và sùng bái tự do mình, như thể những nô lệ khép mình trước bạo chúa, và cất tiếng tán dương cho dù bạo chúa giết mình.

Vâng, trong khuôn viên đền đài và dưới bóng lũy thành tôi đã thấy giữa các bạn những con người tự do nhiều nhất - khoác áo tự do như ách như cùm.

Trong lòng tôi trái tim như rớm máu; - vì bạn chỉ tự do khi mà với bạn ngay cả khao khát kiếm tìm tự do cũng trở thành một loại yên cương, và khi bạn thôi còn nói về tự do như là mục tiêu và cứu cánh.

Thực vậy, bạn sẽ tự do - không phải khi ngày không lo lắng, hay khi đêm không có những buồn mong,

Mà là khi lo lắng, buồn mong bao phủ cuộc đời mình - bạn vẫn vượt lên trên không vấn vương ràng buộc.

Bạn sẽ làm sao vượt lên trên những ngày đêm của bạn nếu như không phá đi những xiềng xích bạn đã tròng lên cho giờ Ngọ trong buổi bình minh nhận thức của mình?

Thực vậy, cái mà bạn gọi tự do là thứ xích xiềng mạnh nhất cho dù các xích khoen này lấp lánh lên dưới ánh mặt trời, làm cho người loá mắt.

Có gì đâu ngoài những mảnh vụn rời của bản ngã - bạn bỏ đi để được tự do?

Nếu đó là một luật lệ bất công mà bạn mong bãi bỏ, thì đó chính là thứ luật đã được viết ra bằng chính bàn tay bạn - lên trên trán của mình.

Bạn không thể xoá nó đi bằng cách hủy thiêu những pho sách luật, hay rửa lau trên trán những quan toà – cho dù bạn có xối cả đại dương lên họ.

Nếu đó là một hôn quân mà bạn mong truất bỏ, trước hãy làm cho ngai vàng của hắn dựng lên trong bạn được dẹp trừ.

Vì bạo chúa làm sao cai trị được - những người tự hào và kẻ tự do nếu không có chuyên chế bạo tàn trong tự do của họ, và không có điều thẹn lòng trong niềm hãnh diện họ mang?

Và nếu đó là nỗi bận tâm bạn mong vất bỏ, thì đó là nỗi bận lòng do bạn tự chuốc vô, chứ không phải do ai đặt lên cho bạn cả.

Và nếu đó là nỗi sợ mà bạn mong xua đuổi, thì nỗi sợ này ngồi ở trong tim, chứ không phải trong tay đối tượng mình sợ hãi.

Thực sự tất cả vận hành trong con người bạn như những cặp lưỡng phân: cái mong ước và điều khiếp sợ, cái ghét và cái thương, điều theo đuổi và cái mà mình mong được thoát ra.

Những thứ ấy vận hành trong con người bạn như ánh sáng và bóng hình đeo đuổi lấy nhau.

Khi chiếc bóng nhạt mờ và biến mất, ánh sáng ở lại sẽ trở thành chiếc bóng - của một ánh sáng khác.

Và cũng vậy, tự do của bạn khi mất đi cùm xích nó sẽ tự trở thành cùm xích - cho một tự do còn lớn hơn lao hơn.


Chú thích:
Nguồn: http://nhatientri.kahlilg...bran.googlepages.com/home

(Bài viết được gửi tự động)
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài viết)
[1]