Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hôm nay Huế mưa...Mới sáng sớm trời đã âm âm tối. Đến 8h sáng, mưa trút xuống ào ạt! Mưa trắng xóa cả trời, những giọt mưa to tướng cứ dòng dòng nối nhau chảy xuống miết! Mỗi năm, vào mùa hè Huế vẫn hay mưa vào buổi chiều, những cơn mưa dông trĩu nặng, đến ầm ầm, ào ào cùng với chớp , sấm sét- đôi khi rất kinh hồn_rồi lại vội vã qua nhanh...Sáng nay thì không như thế, cơn mưa này cứ như mưa của mùa bão lũ, và có cơ kéo dài suốt cả ngày đây! Hết đợt này đến đợt khác, những trận mưa daỳ đặc...
Mưa làm mình nhớ đến mấy câu thơ của Hồ Đắc Thiếu Anh:

" Khi mô anh về thăm Huế xưa?
Nhớ gói dùm em một chút mưa..."

Mình vẫn đặc biệt thích 2 câu thơ này của Hồ Đắc Thiếu Anh, chị ấy cảm nhận về Mưa Huế, về tình người Huế xa quê hay thật!
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Tỉ tỉ:
Lão đệ có quen một cô thiếu nữ người Huế. Nhìn con gái Huế có nét gì đó rất là nhẹ nhàng nhỉ. Đây là hình của cô ấy: tên là Trang


http://i88.photobucket.com/albums/k171/firstaid1911/banbe/HoaTrang2.jpg
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Cô bé dễ thương thật, HPL à! Mình là người Huế, khen con gái Huế như thế này không biết có bị cho là " thiên vị" không? Nhưng quả tình cô ấy trông thật dịu dàng, thanh thoát; vẻ ngoài cũng rất hiền ngoan- đặc biệt là nụ cười!
Hì , vậy là bây giờ mình biết " gu" và cũng là gót chân A-sin của Lan lão đệ rồi nhé!:D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


í... ẹ... tỉ tỉ nói, đệ mới ớ ra à nghe! hì... thế mới chết, hoá ra cái sự đa tình nó là lỗi tại cái chỗ ấy, kiểu này phải thuê Điệp tiên sinh vá lỗi hộ mới được... hì...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoa Phong Lan đã viết:

í... ẹ... tỉ tỉ nói, đệ mới ớ ra à nghe! hì... thế mới chết, hoá ra cái sự đa tình nó là lỗi tại cái chỗ ấy, kiểu này phải thuê Điệp tiên sinh vá lỗi hộ mới được... hì...
Yêu chăng ? Cái nết đa tình?
Sợ chăng? Chuyện cái nỗi mình " phong lưu"!:P
Đời qua nhanh, chiếc bóng câu
Tìm niềm vui chứ ai cầu buồn chi?

Phải không ,Lan lão đệ? :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Vào đây gặp những nỗi buồn
Nhưng sao ta lại thấy hồn mình vui?

Riêng hôm nay, chị Thu ơi
Sao em cứ thấy buồn ơi là buồn :-(

Đến nỗi chẳng nhấc được tay luôn
Giá mà hóa cánh chuồn chuồn nhẹ tênh!

Hay là hóa cái bập bênh
Bập về nắng gió bồng bềnh tìm vui

:-(

Một phút dở hơi, phút dở hơi
Xin chị và bạn đừng cười tôi nghe
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Vào đây gặp những nỗi buồn
Nhưng sao ta lại thấy hồn mình vui?

Riêng hôm nay, chị Thu ơi
Sao em cứ thấy buồn ơi là buồn :-(

Đến nỗi chẳng nhấc được tay luôn
Giá mà hóa cánh chuồn chuồn nhẹ tênh!

Hay là hóa cái bập bênh
Bập về nắng gió bồng bềnh tìm vui

:-(

Một phút dở hơi, phút dở hơi
Xin chị và bạn đừng cười tôi nghe
:) Ai lại chẳng có những phút dở hơi, bạn à! NT cũng vậy đó, gửi HXT mấy câu này- cũng là của một lần dở hơi _:)

Đôi khi lại thấy giận đời
Muốn quên khuấy cả, muốn vơi ngọn sầu!
Tháng ngày thì cứ qua mau
Dòng trôi miên miết bên cầu, mặc ai!
Ừ tôi còn một chút này
Gói hành trang mỏng ai hay, một đời!

NT
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Tháng 5 về! Tản mạn trong tôi, những màu hoa...
   Không phải là mùa Xuân nhưng cái tháng 5 lại cũng là tháng hiến dâng cho người đời muôn màu sắc rực rỡ!

   Những cây điệp vàng đã làm " tiên phong" mở đường cho những bông hoa mùa hạ, đang vàng trên các nẻo phố tôi qua: Nguyễn Huệ, An Dương Vương nối dài về Quốc Lộ I A. Lá điệp rơi lăn tăn, lăn tăn, nghịch ngợm đậu trên tóc, trên vai, lọt vào cả cổ áo người qua, tự nhiên gợi lên cái cảm giác vui vui, bất chợt nhớ về một thời mơ mộng...

   Những cây bằng lăng đơm đầy nụ...Những chùm nụ hoa to tướng, tròn tròn, kết thành chuỗi đang ươm đầy trên những hàng bằng lăng dọc hai bên đường Lý thường Kiệt, đã bắt đầu lác đác hoa, chỉ nay mai thôi sẽ trùm lên sắc tím nhớ nhung, huyền thoại...

   Những cây phượng - từ thành phố cho đến ngoại ô, đã bắt đầu dày lên những tầng lá tươi non, cái màu xanh trẻ trung , lãng mạn đủ khiến cho người ta ngắm nhìn với đôi mắt của kẻ yêu đời. Những bông phượng đỏ đã bắt đầu hé nụ, rồi loe loe nở, rồi bùng ra rất nhanh, dễ khiến cho người ta ngỡ ngàng trong một thoáng nhìn lên vòm lá, rồi ngây ra trong một phút giây với cái ý niệm vụt đến trong đầu: Phượng nở rồi kia, vậy là hè đến rồi sao? Ừ ve đâu? Sao chưa nghe thấy ve kêu vậy nhỉ? Ô, kia rồi, đúng là ve đã gọi hè, sao mình không để ý nhỉ? Và, có một chút luyến tiếc bỗng trào dâng: người ta nhớ về mùa hè năm cũ- có thể đó là mùa hè của năm ngoái, cũng có thể đó là mùa hè của một thuở hồng hoang! Vậy đó, một mùa hoa gợi lên nhiều liên tưởng!

   Sáng nay, tôi cũng ngỡ ngàng vì những chùm phượng đầu tiên lóe lên cái sắc đỏ tươi non trên ngọn cây phượng vĩ trước sân cơ quan mình. Thì ra, những nụ hoa bé nhỏ đã âm thầm nhú lên từ đâu đó, khiêm tốn ẩn mình, chờ sáng nay, khi nắng đã bắt đầu rực lên cái sắc vàng, chúng bung ra, khoe màu đỏ thắm! Đợi khi tôi từ trong gian sảnh rộng đẩy cửa bước ra sân, ngẩn ra trong một thoáng nhìn, chúng đu đưa, đu đưa nhè nhẹ trong gió, như cười trêu tôi- người vô tình- với mùa hoa gọi nắng! Ôi những bông phượng dấu yêu của một thời học trò tha thẩn nhặt hoa trong sân trường, kết thành từng cánh bướm nhỏ ép vào trang vở, hôm nay, một ngày tháng 5, tôi lại gặp nó đây, trên cây phượng mà mùa bão năm ngoái , từ trên tầng gác hai của cơ quan, tôi nhìn nó vặn mình đau đớn và từng cành, từng cành, bị giật phăng, gãy lìa, quăng quật ra tận ngoài đường cái. Vậy mà bây giờ, đến hẹn, nó lại hiến dâng cho người đời những bông hoa tươi tắn này đây! Có thể gọi đó là sự thủy chung không nhỉ?
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

bachvan_vietnam

Ai đó sao vẫn còn thẩn thơ trên con đường có lẽ dài ra mãi, chỉ có một mình  trong sự hoang tưởng về một hình bóng cũ, lạc lõng trên  đường hun hút mờ sâu như đi vào tận mộ phần ai(người đã một lần nằm xuống sau những phút giây vui chơi ở chốn này cùng ta). Những tháng ngày tím ngắt  không còn ai với ai, tưởng chừng chẳng thể nào chịu thấu, ta cũng đành phải thả nổi bước đi dù ôm lòng đau”ai giết đi tình đang lứa đôi” nên rồi cũng phải qua thôi! Dòng sông xưa, đành là người đã ra đi mãi mãi không về, ta vẫn như còn đang giữa trần gian tràn đầy nhịp sống, thế sao cái sắc tím giá buốt kia lại cứ hoài tê tái bám riết cõi lòng ai. Cho thỉnh thoảng đôi lần hồn ta chợt thấy nhớ miên man da diết...nhớ người đã ra đi trong biền biệt muôn trùng để nắng thu xưa lấp lánh ánh vàng vội vã tan theo từng cơn mưa Ngâu lòng ta hôm nay hoang vu lạnh giá mỏng manh.“Chén cạn chiều nay buồn đáy cốc”...Nên cũng có khi ta ao ước lấy lại trái tim mình vùi sâu vào băng giá với hình ảnh người luôn ở đó, trót lặng lẽ nằm sâu trong tận cùng ký ức mà dường như không gì thay thế được,  bởi cái ánh sáng hãy còn rất đỗi thơ ngây của buổi ban đầu là vĩnh viễn không bao giờ tắt. Ta bao lần vẫn ngỡ như được đi bên người, trăm năm đầu bạc cho hết cuộc trần ai, cùng cạn chén bể dâu cho thỏa tình yêu dấu, có đâu ngờ Và rồi cũng cam đành “Duyên trăm năm đứt đoạn” nhưng” Tình một thuở  còn vương”  để từ nay ta sẽ mãi muôn đời như là một kẻ lữ hành cô quạnh, có chăng là nắng sớm với mưa chiều trong cõi  thăm thẳm trời xa nghe một nữa đời”hoa lạc” thật phù du mơ hồ Cái nỗi niềm u uất ấy mới lẽ loi làm sao! Khi trên đường đời người đành tâm khuất nẻo để rồi mãi không còn thấy lại, thêm xót xa cho ai những đêm sâu dày “đàn ma” chợt đứt, thân “nến mòn” nhỏ lệ khóc tương tư. Ôi! Tiếng kêu ngày nào đôi lứa chia lìa, nhất là khi đương buổi mặn mà thắm thiết xuân xanh, mà sao ta cứ ngỡ như bóng thời gian lạnh lùng khàn lạc trong chốn hư không thẫn thờ vọng lại
...xưa ai đội đá vá trời
nay ai nhặt đá giữa đời làm thơ ...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cỏ hoang


Người viết: không rõ
Người dịch: Bạch Xuân Trà

"Có rất nhiều người đến và đi trong cuộc đời bạn, nhưng chỉ có những người bạn thực sự mới để lại dấu chân trong tim bạn.
Để giữ mình, bạn nên dùng khối óc; để giữ một người bạn, bạn phải dùng con tim.
Giận dữ (Anger) thực ra là hiểm hoạ (danger) viết thiếu đi một chữ cái mà thôi.
Nếu có người phản bội bạn một lần thì đó là lỗi của anh ta, nhưng nếu anh ta phản bội bạn lần thứ hai, thì đó là lỗi của bạn.
Mất về tiền bạc là mất rất nhiều; Mất bạn còn mất nhiều hơn; Nhưng khi bạn mất niềm tin, đó là khi bạn mất tất cả...
Người trẻ mà đẹp: là sự tình cờ của tạo hoá; Người già mà đẹp: Đó là một kiệt tác của nghệ thuật
Hãy sửa sai từ những sai lầm của người khác.
Bạn không thể sống đủ lâu để tự mình làm tất cả.
Bạn và tôi, mỗi người đều có những người bạn, bạn bè chúng ta là cả một khối. Không có sự bắt đầu hay kết thúc.
Ngày hôm qua là quá khứ, ngày mai là một ẩn số, còn ngày hôm nay là một món quà.
Đó là lý do chúng ta gọi ngày hôm nay là "present" (= Gift = Món quà = quà tặng = niềm thương yêu = ..)
Vậy thì lý do gì khiến bạn không cảm thấy yêu quý ngày hôm nay? Hôm nay là một ngày mới, hôm nay là một món quà, hôm nay là cả một điều kỳ diệu đang chờ đợi chúng ta khám phá! Là hôm nay!
là lá trên rừng, là cỏ dưới đất, là nước Biển Đông...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối