Lần đầu tiên anh gặp cô là trên phố đông người qua lại .
Anh cất tiếng gọi , giọng thảng thốt .
Cô nhìn anh , vẻ thảng thốt không kém .
Hai người gặp nhau tại một thành phố xa lạ không phải quê hương của họ .
Anh mời cô đi ăn , cô không từ chối vì trước kia hai người học
chung một trường đại học .
Ăn cơm xong , anh và cô đi dạo trong một công viên nhỏ .
Ngồi bên thảm cỏ và anh nói như thì thầm :
Đêm qua anh nằm mơ .
Anh mơ thấy gì ?
Anh nói ra em không được giận nhé .
Anh nằm mơ , em sao lại giận ?
Anh nằm mơ thấy em .
Cô sửng sốt .
Anh mơ được gặp em và chúng mình cũng đi chơi với nhau như hôm nay .
Rồi sao nữa ? Cô hỏi .
Rồi mình cũng nói chuyện với nhau .
Rồi thì chúng mình ....
Anh mỉm cười bí hiểm .
Cô hiểu ý của anh và giận giữ bỏ về .
Anh gặp cô lần thứ hai khi hai đứa cùng đi tầu về quê ăn tết .
Anh gọi cô , cô thoáng nhìn rồi định lánh đi nhưng anh đã
giành lấy hành lý và kéo cô lên toa .
Ngồi trên tầu , anh nói ạnh lại nằm mơ .
Anh lại mơ thấy em à ? cô tò mò .
Anh gật đầu .
Anh nói ra chắc thế nào em cũng giận .
Cô nói : Một giấc mơ làm gì mà giận .
Dù vậy chắc em vẫn giận .
Anh nói đi , em không giận đâu mà .
Anh chậm rãi kể về giấc mơ của mình .
Anh nói anh nằm mơ thấy hai đứa gặp nhau ở ga
Rồi cũng lên tầu và ngồi cùng chỗ như lúc này .
Hai đứa cũng nói chuyện và rồi hai đứa đã ....
Anh lại cười bí hiểm .
Cô hiểu ra và tát cho anh một cái rất đau .
Anh ôm mặt nhăn nhó :
Biết ngay thế nào em cũng giận mà .
Thời gian trôi qua rất lâu , cô cũng không còn gặp lại
người con trai hay nằm mơ thấy mình nữa .
Cô bỗng thấy nhớ anh
Cô nghĩ chắc người ta yêu mình lắm nên lúc nào cũng mơ thấy mình .
Mơ làm chuyện đó với mình .
Tự dưng cô nghĩ :
Có một người thầm thương trộm nhớ mình , cũng vui vui .
Cô gặp anh lần thứ ba trong lúc cô thấy nhớ nhớ anh .
Cô đon đả chào .
Anh nhìn cô lúng túng .
Cô kéo anh vào một quán cafe và nói :
Em biết anh lại nằm mơ
Anh đỏ mặt gật đầu .
Anh lại nằm mơ thấy em ? cô hỏi
Anh lại gật đầu .
Anh kể đi , lần này em sẽ không giận đâu .
Anh không kể , không bao giờ kể nữa .
Cô nài nỉ và rồi anh cũng kể .
Anh mơ thấy chúng mình cưới nhau .
Em mặc chiếc váy trắng tinh bên anh .
Cánh hoa hồng rơi xung quanh như cơn mưa .
Cô nghe xong cười khanh khách .
Anh yêu em có đúng không ?cô hỏi
Anh gật đầu và nói :
Anh yêu em có được không ?
Cô lại cười .
Họ lấy nhau không bao lâu sau đó .
Chàng trai đứng cạnh cô gái trong bộ váy trắng tinh
Cũng có nhiều hoa hồng như giấc mơ của chàng trai .
Anh biến thành đàn ông
Cô biến thành phụ nữ
Người đàn ông tỉnh dậy , nhác thấy vợ mình nằm bên cạnh
Ngạc nhiên hỏi :
Sao đêm qua anh không mơ thấy em ?
Cô trả lời : Anh bây giờ không cần phải mơ nữa .
Họ cũng cười .
Thời gian trôi qua đủ lâu để anh thấy không còn vui sướng như
trước đây nữa .
Anh không còn mơ thấy cô ,anh không còn niềm vui như ngày trước .
Cô bực mình nói :
Anh vẫn còn muốn nằm mơ ư ?
Vì giấc mơ , mà cô và anh chia tay nhau .
Khi cô đi rồi , lòng anh bỗng thấy man mát buồn .
Đêm đó anh lại nằm mơ .
Nhiều đêm sau nữa anh lại nằm mơ thấy cô
Hai người tình cơ gặp nhau trên phố .
Anh định nói với cô về giấc mơ .
Cô cũng nhìn thấy anh nhưng xa lạ .
Cô đang khoác tay đi cùng một người đàn ông khác
Thong dong bước trên phố .
Anh đứng thẫn thờ một lúc .
Bên lề giấc mơ .
Đỗ quyên
Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.