Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

nguyetthao

Hoa  Xuyên  Tuyết :

" Xin chào tất cả thành viên diễn đàn của chúng ta,
Tuy số người đã từng và hiện đang tham gia diễn đàn không nhiều, nhưng dù sao chúng ta đã cùng có một chiếc bàn nhỏ để chung ngồi, có ấm trà và vài bài thơ cùng ngâm nga cho cuộc đời này đỡ vội vàng hơn... Không hiểu mọi người đang chuẩn bị đón Tết thế nào? Ai đó sắp được trở về bên người thân, cùng ăn bữa cơm tất niên sum họp. Với ai đó, mùa Xuân mới đang đến cùng một tình yêu mới, cùng những say mê điên đảo đất trời. Ai đó đang mài mực sửa bút để bắt đầu năm mới bằng một bài thơ...
Xin được mạn phép lập topic này để gửi đến tất cả mọi người lời chúc mừng năm mới AN KHANG, THỊNH VƯỢNG...
Mong sao Xuân này mang đến cho mỗi người trong chúng ta những bình yên dịu ngọt của tâm hồn, (ngoại trừ những người đang yêu đương dữ dội như Lê Chi... hi hi, thì hãy cứ say mê đi nhé! Không chúc em điều gì nữa vì bây giờ trong em chỉ còn có vũ trụ và các vì sao :-))...

Kính chúc các bậc tiền bối - bác Thiềng Đức, Việt Dương Nhân... thi hứng dồi dào, có nhiều tác phẩm mới, đồng thời tâm hồn trẻ trung mãi khiến các hậu bối như chúng cháu chạy theo không kịp.
Chúc Điệp Luyến Hoa, Đêm Mùa Đông có nhiều điều mới mẻ trong năm "Ỉn", ăn uống được no đủ, tình cảm cũng đủ đầy hi hi.
Chúc Biển Nhớ (hay biển nhỏ :-)) ) và Thanh Bình post nhiều thơ hay cho bà con cùng đọc. Mình ngưỡng mộ kho tàng thơ văn của hai bạn lắm đấy. Chúc Bình làm nên một chiếc đàn đầu năm mới tiếng trong vắt như tình yêu của em! . . ."

******

Lóng  rày  nguyêthao  có  lộc  ăn   .  Liên  tục  năm  bảy  cái  đám  cưới  mài  mòn hết  trí  "ttruệ"  rồi  (  đúng  là  mùa  xuân   người ta  mùa  thu đời  mình  )nặn  óc  cả ngày  không ra nỗi  một  con chữ .
Xin  phép  có  sẵn   bàn , nên  mượn  sẵn  luôn  bình  trà  của  Hoa  xuyên  Tuuyết  đã  châm    hãm  sẵn  rót  mời bác  Thiềng  Đức (  đệ  tử  nguyetthao xấu  hổ  quá  ) cô  bảy  Viêt  Dưong  Nhân ,  Chú Phú  Ông bác Hoa  Phong Lan  ..  Điệp gia  chủ cùng  quý  anh chị  em  Đêm  M  Đông  ,  Biển  Nhó  ,  Lệ  Chi  ,  Thanh  bình  và  tất  cả anh  chị  em  văn thân thi  hữu   mỗi  người  một  chén  cuối  năm  cùng  nhâm  nhi  kéo  cái  tết  chầm  chầm lại giờ nào  hay  giờ  ấy đạng  chúng  mình  cùng  có  đủ  thời  gian  đón  năm  mới  với  những  tâm  tư  mới  cảm  nghĩ  mớí nói  chung là  vạn  sự  mới  hơn .  
Xin  được  kính /  cầu  chúc tất  cả  một  cái  tết   thật  vui ,  năm  mới  dổi  dào sức  khoẻ ,  công  việc  thăng tiến ,  gia  trang thanh  bình ấm  áp và  ngàn  điều như ý  .
Rất  mong ,  một  nhóm  người nho  nhỏ chúng  ta  đây luôn luôn  quây quần  chung  THI  VIÊN  này đặng  trẻ  thì  được  học ,lỡ  cỡ  như  nguyetthảo thì được  ngẫm  suy  và  các  bác  các  chú  thì  có cơ hội chỉ  bảo  truyền  đạt để  tâm  hồn  cùng  được  thanh  cách hơn  và  cuộc  sông   ý  nghĩa  hơn

Xin  chị  Hoa  Xuyên  Tuyết  hoặc   Điệp gia  chủ  một  bình  trà  nữa  vậy  !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Hi hi, Nguyệt Thảo à, mình nhận được tấm thiệp đẹp rồi. Cảm ơn Thảo nhiều, đã lưu lại để nhớ mãi Xuân này có thêm nhiều bạn mới, ở một nơi xa phố phường bụi bặm bon chen, chỉ có bàn trà và hoa lá... Nhưng đang thắc mắc không hiểu cành hoa đó là cành hoa gì vậy Nhã Linh Thảo?
Bình trà lúc nào cũng đây, vơi rồi lại đầy. Mình thay mặt Điệp Luyến Hoa đang bận mải mê bên vwờn hoa xuân.. pha sẵn mời mọi người!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Tết, em thì thích cái cảm giác sáng sớm ra đường, ko có một ai ở ngoài đường cả, qua Hồ Gươm, Hồ Tây, các hồ ở HN đều chỉ có một mình mình một đường. Tết năm nay do công việc nhiều, em cũng rất bận, chắc ko có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và vui chơi...

Nhắc tới năm "Ỉn" lại nhớ có một ngày papa nhắc em "Năm nay là năm tuổi của nhóc nhỉ, phải cẩn thận nhóc nhé." Lúc ấy, lại chỉ muốn alô và nhắc nhở một người một câu tương tự như vậy, bây giờ vẫn muốn nhắc, nhắc tất cả mọi người, mong tất cả mọi ngwời sẽ có một năm "Ỉn" thật an lành, thật dễ thương...
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Xứ lạ quê người
Hoàng Song Liêm

Đã mấy Xuân rồi không có Tết
Cây nêu, tràng pháo thuở đầu xanh.
Quê người, xứ lạ còn quanh quẩn
Mộng cũ chưa phai một giấc tình.

Giang hồ quen bước chân phiêu bạt
Lạc cánh chim trời bóng núi xa.
Đường nhỏ bâng khuâng hồn lữ khách,
Nụ tầm xuân khuất tuổi xuân qua.

Pháo nổ nhà ai buồn gác trọ
Nửa đêm ngoài phố bước chân mau.
Khói trầm ai thả mùi hương Tết,
Trừ tịch đêm nay sầu lại sầu…

Tết lạnh quê người, phai sắc áo
Người đi nẻo khuất vẫn chưa về.
Nghiêng bầu lại rót mùi cay đắng
Gió lạnh lòng không chẳng liếp che!

Đã mấy năm rồi Xuân xứ lạ
Bồi hồi tưởng Tết cố hương xa
Chén cơm manh áo sao mà nặng
Thao thức năm canh mấy tiếng gà.
---------------------

Hoa tuyết mùa Xuân
Thanh Cao
Anh viết bài thơ bên dòng sông Đa-nuýp
Trời châu Âu hoa tuyết trắng ngần
Em rất xa, em rất gần
Anh vẫn bên em mùa Xuân năm trước
Đi chợ Tết Đồng Xuân, Hàng Đào, Hàng Ngang, chợ hoa Hàng Lược
Ngắm hoa Ngọc Hà, màu trắng lay-ơn, cúc vàng, thược dược
Và sắc màu tím biếc vi-ô-lét em yêu
Ôi! Lòng anh da diết những chiều
Nỗi nhớ quê hương tình yêu đất nước
Đôi thiên nga đang bên nhau âu yếm
Bơi bồng bềnh trong hoa tuyết trên sông
Nhớ em dặn phải giữ gìn thật ấm
Khi xa em đến xứ sở lạnh lùng
Em chớ lo, hoa tuyết rơi là điềm báo vui mừng
Đất ấp ủ một mùa vàng bát ngát
Ở nơi xa lòng anh tự hát
Về mùa Xuân đất nước chúng ta
Lúa vẫn vươn xanh qua mùa giông bão
Về những làng hoa, về những khu nhà mới cất
Về những con đường ra Bắc vào Nam
Về những con tàu hối hả đến giàn khoan
Về Trị An, Hoà Bình và những vùng than
Điện thắp sáng những bản làng bao năm tăm tối
Xuân đất nước đang ửng hồng ngày mới
Xuân đến cùng ta, đến với mỗi cuộc đời
Anh muốn làm một làn mây trôi
Theo ngọn gió về phương trời Tổ quốc.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

“thuận nghịch độc”. Thất ngôn bát cú, luật trắc vần bằng ; - 2chữ đầu, -2chữ cuối = ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng; -3chữ đầu, -3 chữ cuối = tứ ngôn bát cú; - 4chữ đầu, -4 chữ cuối = tam ngôn bát cú.

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.
KD
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Có cái này... Tôi nhặt được trên tạp chí "Mẹ và Bé" đây.. Những tâm sự ngày Tết của một người xa quê...
Chép lại tặng Nhã Thảo. Vì nhân vật chính trùng tên với bạn đấy...
Hơi dài, có sao không hả ĐLH? Nếu sao thì xóa giúp chị nhá...

TẾT QUÊ NHÀ

Nhã Thảo theo chồng sang xứ sở tuyết trắng này đã hơn 3 năm. Hai năm chăm bẵm con nhỏ cho chồng đi làm, giờ, khi đã đỡ vất vả với những đêm thức trắng vì con, cô bắt đầu cảm thấy có thể thức trắng vì nhiều điều khác!
Giờ này quê nhà đang tiễn Đông, chuẩn bị đón Xuân. Hẳn hoa đào đã chớm nở khắp nơi. Hẳn cái rét đã dịu lại, không còn cắt da cắt thịt như tháng trước nữa. Hẳn đã có những cơn mưa Đông mơ hồ giăng trên má những cô gái trẻ, trẻ như Nhã Thảo ngày xưa vẫn háo hức đi trong sương đến với người yêu. Thảo nhớ quá không khí rét mướt kỳ lạ của Hà Nội, dường như không nơi đâu có cái rét buôn buốt mà lại ngọt ngào đến vậy. Đi lẫn vào dòng người nườm nượp trên đường, cô luôn có cảm giác lâng lâng vui sướng vì có những ngày rét như thế, vì cô mặc ấm áp như thế, vì má cô đang đỏ dần lên  như thế và vì mùa Xuân đang tới gần như thế…
Vì bận con nhỏ nên mấy năm trước ở đây cô không thấy nhớ hương vị rét mướt ấy một cách da diết như hôm nay. Cô bất giác kêu lên một tiếng nhỏ. Nhưng cái tiếng kêu đó vang rất vang, vang đến tận cùng tâm hồn khiến cô phải đưa tay khẽ che miệng, lắc lắc đầu. Dù thế thì cũng không xua nổi nỗi nhớ cồn cào đang dâng lên. Nhớ mẹ. Nhớ Hà Nội. Nhớ Tết.
Chồng cô cũng là người Hà Nội. Anh cũng từng bồi hồi nhắc đến những cái Tết xưa từng đón cùng gia đình. Nhưng đàn ông hình như không để tâm nhớ tiếc cái gì lâu. Anh bị cuốn đi với công việc, hay nói đúng hơn, “được” công việc cuốn đi nên không còn tâm trí đâu để nghĩ rằng lại một cái Tết xa nhà đang đến với hai vợ chồng cô. Thảo ghen với anh vì anh có công việc để mà vùi đầu vào cho quên ngày tháng. Cô quanh quẩn ra vào, nấu cháo, pha sữa cho con, rồi đưa con đi dạo trên những con đường trắng tuyết. Năm nay tuyết muộn. Cứ một vài ngày tuyết trắng lại đến cả tuần tuyết tan lẫn vào bùn. Cảnh vật mùa Đông càng thêm ảm đạm. Vì thế, cô càng thèm được về nhà, về với Hà Nội của cô. Nhưng công việc của chồng đang bận rộn mà cô không nỡ để anh cô đơn trong những ngày năm mới mặc dù cũng có thể, anh không còn cảm giác gì đặc biệt cho năm mới nữa. Giá như cô có việc làm! Giá như cô được vui vầy với lũ trẻ như ngày xưa! Ở Việt Nam, cô đang dạy Văn khối 7. Yêu, rồi lấy chồng, rồi đi theo chồng… Phận “thuyền theo lái”, cô chẳng nghĩ gì nhiều. Sao bây giờ cô lại nuối tiếc. Cô nhớ không khí sôi nổi trong giờ học, nhớ tấm bảng xanh quen thuộc, nhớ những gương mặt học trò lúc ranh mãnh, nghịch ngợm, lúc lại ngơ ngác, ngây thơ.
Nhã Thảo cố xua đi những dòng hồi tưởng thân thương khiến cô như không thể nhấc chân nhấc tay làm gì được. Cô đứng dậy mang giấy màu ra cắt những bông hoa – những bông hoa đào bằng giấy. “Cành đào” cô đã chặt trộm từ một hàng cây ven đường từ chục ngày nay, mang về ngâm nước ấm, giờ đang bắt đầu lấm chấm lên nụ trắng. Chẳng bao lâu từ những chấm nụ ấy, mầm lá non biếc sẽ nảy ra. Có thể đây là cành mận. Mà cũng có thể là một cây anh đào nhỏ. Nhưng cô phải biến nó thành cành đào của cô! Tỉ mẩn cắt, dán, vò vò tờ giấy tạo vẻ mềm mại cho cánh hoa, cô cảm thấy dường như tâm trạng ổn định trở lại, gần như đã vui vẻ. Cố tưởng tượng ra cành đào những năm xưa, khi cha cô còn sống vẫn hay mua về, Thảo khéo léo đính hoa vào những nách lá, những chỗ có chấm trắng lông nhung. Sau này, khi cha đã qua đời, không hiểu sao em trai cô hay mang về những cây quất to thay vì một cành đào nho nhỏ mà xưa cha chọn mãi mới mua được. Cái thời cha mẹ đã trải qua vất vả quá. Tết nhất đến là lo, lo từ cân đường, gói mứt, đến miếng thịt làm bánh. Cành đào hay bó hoa ngày Tết cũng phải đợi khi gần kề Đêm Giao Thừa, hai cha con cô mới đi mua cho rẻ. Nghĩ mà thương cha, thương mẹ. Nghĩ mà muốn khóc. Ấy nhưng sao những cái Tết xa xưa ấy lại cho cô nhiều nỗi nhớ đến thế! Những cái Tết hạnh phúc không biết làm thế nào tả lại được. Mùi nước luộc bánh chưng âm ấm, mùi khói bếp bay lên từ sau vườn lẫn với mùi ẩm ướt của cơn mưa phùn mùa rét. Còn nữa, mùi thuốc pháo khen khét thơm thơm bay lảng bảng trong không gian… cái mùi mà hơn chục năm nay không ai còn được ngửi thấy nữa. Bù lại, đi ra đường không còn phải giật mình và cảnh giác với lũ trẻ thích đốt pháo cầm tay… Nghĩ đến đây, Thảo mỉm cười. Đúng là có những điều vừa thấy tiếc, vừa thấy không, lạ lùng thật!
Tết bây giờ khiến những người xa nhà như cô háo hức, mong ngóng, nuối tiếc nhiều hơn, chứ người ở nhà lại thấy bình thường rồi. Bằng chứng là em trai viết cho cô qua thư điện tử: “Sắp Tết rồi, chị ạ, nhưng cũng chẳng khác gì ngày thường. Nhà chẳng chuẩn bị gì mấy. Thời buổi này, chạy ra ngoài mua cây quất, bó hoa, mua dăm cái bánh chưng và nấu nồi măng, nồi xôi gì đó là xong. Gà họ cũng mổ đẹp rồi, cứ thế mà mua về luộc thôi, khong phải hì hục mổ moi con gà rồi bị hỏng, sợ bố mẹ mắng như chị em mình ngày xưa đâu! Chỉ được cái sướng là nghỉ nhiều, tha hồ ở nhà ngủ. Em chỉ thích ngủ thôi… Hoặc là vào mạng làm vài tiếng Võ lâm truyền kỳ, hì hì…”
Cô đã bật cười vì sự vô tâm của thằng em. Nhưng suy cho cùng đúng thế thật. Hồi cô còn ở nhà, hình như Tết cũng thế. Lúc ấy mọi thứ đã đầy đủ, đã sẵn cả rồi, chỉ việc mua về bày biện thôi. Bây giờ thì ngồi đây, làm hoa, chuẩn bị măng miến nấu một bữa cỗ Giao Thừa, cô lại chỉ nhớ đến những cái Tết vất vả xa xưa, cái thời nồng ấm ấu thơ, có cha có mẹ, có mùa Xuân mưa phùn lộc biếc, rét đài rét ngọt, có cả thế giới lung linh để đến khi ở xa như bây giờ, cô lại mang ra mà nương náu cho hết cảm giác cô đơn trống trải.
Lòng chùng lại, Nhã Thảo vội lấy bút ra hì hục viết vội vàng những vần thơ dành cho mùa Rét. Lâu lắm không viết gì, đôi tay đã ngượng nhưng những vần thơ vẫn tuôn ra trên giấy, sưởi ấm lòng cô…

Kỷ niệm mùa đông

Tôi vẫn thường trở lại những tháng năm
Ký ức ấm êm một thời xưa cũ
Thời cái mặc, cái ăn còn chưa đủ
Nhưng vẫn đủ đầy hơi ấm mẹ cha

Tôi thường mơ về những mùa đông xa
Gió bấc từ vườn nhà luồn qua khe cửa
Con muỗi rét đòi vào màn ngủ
Mẹ đùa một câu làm cha khe khẽ cười
Ngọn đèn dầu chao sáng góc tường vôi

Đến bây giờ nghĩ lại thấy xa xôi
Mười mấy năm thôi mà đã thành cổ tích
Kho kỷ niệm tôi cái còn cái mất
Dẫu Tết nào tôi cũng giở ra xem

Nhưng từ lâu tôi đã chẳng xếp thêm
Những kỷ niệm vào kho kỷ niệm
Cha đã qua đời. Và tôi biết
Quá khứ chúng tôi đầy ắp bóng cha mình

Người trong đời có những kỷ niệm xinh
Tôi trong đời có nỗi nhớ về mùa rét
Mùa của thời ấu thơ thương mến nhất
Gió bấc. Vườn nhà. Và mẹ. Và cha.


Trong buồng có tiếng con trai ọ ẹ thức giấc. Nhã Thảo bỏ bài thơ, chạy vào với con. “Con ơi, Mùa Xuân của mẹ! Mẹ sẽ cho con một cái Tết “quê nhà”, dù chúng mình vẫn đang ở xứ lạ cách Hà Nội ngàn dặm xa….!”
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vanachi

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Có cái này... Tôi nhặt được trên tạp chí "Mẹ và Bé" đây.. Những tâm sự ngày Tết của một người xa quê...
Chép lại tặng Nhã Thảo. Vì nhân vật chính trùng tên với bạn đấy...
Hơi dài, có sao không hả ĐLH? Nếu sao thì xóa giúp chị nhá...

TẾT QUÊ NHÀ
...
Dạ, đây là topic của chị mà, sao lại "xin phép" em ạ.:p
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyetthao

Đã  đọc  bài  viết  tren “ mẹ  và  bé “  !  trầm  lắng mà tha thiết  quá  !
rất  cảm ơn  H.x.T  có nhã ý  gửi riêng   nỗi  niềm  cô  nhã  thao  đến  cho  nguyetthao trong  những  ngày  này   .
Năm nào  cũng  vậy  sao  cứ  gần  tết  là  tâm  trạng  miên  man  quá  H.X.T.  ơi  .   Bởi  thế  mấy  ngày  nay  không  dám  đụng  gì  đến  thơ  văn  nữa  cả  !  phải  biết  điêu  huyền  điều   một  chút  chứ  !  viết  cái gì  cho  nó  vui  vui  đặng hoà  điệu  với mọi  người .  Nhưng  chỉ  viết  được nỗi  buồn thôi  .  Sao  mình  ích  kỷ  quá  vậy  nhỉ  . Chẳng  gửi đi những  niềm  vui  ,  những  tin vui  , những  nỗi  lòng  đằm  thắm  thiét  tha (  như  bài  viết  vừa  đọc )  mà  cứ  “  bắt “ người ta  phài  chia  sẻ  phải  biết  những  nỗi  buồn  u  uẩn  của  mình . . . .
Thôi thì cứ  thử  hoá  thân  mình  mang  vào  tâm  trạng   cô  nhã  thảo ấy  đi  cho qua  cái  tết  này  vậy  .  Được  thế  lại  xin  thêm  lần  càm ơn  “ bạn “ nữa  đây  !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Nguyệt Thảo ơi,
Chúc bạn những ngày Tết vui vẻ, nhìn hoa mà cười, nhìn người mà phấn khởi hi hi!
Thơ ca thì hay gắn đến nỗi buồn. Thơ Thảo cũng buồn, đôi khi buồn không dám đọc, nhưng cũng có những bài man mác dễ thương lắm. Nỗi buồn ấy làm người ta quý niềm vui hơn, phải không? Thế thì cũng gọi là biết điêu huyền điều rồi, cứ gửi thơ đi nếu có thời gian nhé!
Buồn cười, hôm nay cu con nhà mình (3 tuổi rưỡi) đánh vần: Mờ e me sắc mẹ! Hỏi nó sao ko phải là nặng mẹ, thì nó bảo "sắc" nghe hay hơn!
Nhưng nó không biết là bà mẹ nào cũng "nặng" cả, nặng ký sau khi sinh là một, nặng lòng với con, với chồng, với cả cuộc đời này... là hai...
Lan man quá nhỉ? :-))
Chúc Thảo vui vẻ trong những ngày đầu năm này!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

demmuadong đã viết:
Tết, em thì thích cái cảm giác sáng sớm ra đường, ko có một ai ở ngoài đường cả, qua Hồ Gươm, Hồ Tây, các hồ ở HN đều chỉ có một mình mình một đường. Tết năm nay do công việc nhiều, em cũng rất bận, chắc ko có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và vui chơi...

Nhắc tới năm "Ỉn" lại nhớ có một ngày papa nhắc em "Năm nay là năm tuổi của nhóc nhỉ, phải cẩn thận nhóc nhé." Lúc ấy, lại chỉ muốn alô và nhắc nhở một người một câu tương tự như vậy, bây giờ vẫn muốn nhắc, nhắc tất cả mọi người, mong tất cả mọi ngwời sẽ có một năm "Ỉn" thật an lành, thật dễ thương...
Iem ơi, ai cũng thích cảm giác ấy của em thì sẽ không ai được hưởng cảm giác ấy nữa vì ai cũng lao ra đường vào sáng sớm... Đùa chứ chắc mọi người thích ngủ hơn :-). Nhưng có thể hẹn em mùng 1 Tết năm 2008 nhé, nếu đến hồ Gươm vào .. mấy giờ nhỉ thì được gọi là sớm?... mà em thấy có một ai đó thì đó là chị đấy!!!!
Năm nay chị bấm độn rồi, những người sinh năm Ỉn có thể có hạn là bị người sinh năm Hổ vồ mất :-))
Thế!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối