Anh phương rất thích chuyện ngắn của bác .Câu chuyên sự tích tuổi bốn mươi ,rât cảm ơn vì đã được đọc
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Truyện ngắn của bác dài,
Thời gian em có hạn
Em ấn cảm ơn trước
Lúc rảnh sẽ đọc sau.
Cảm ơn bác, hi vọng được đọc nhiều
Truyện ngắn viết về phụ nữ của bác!
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
anhphuong2405 đã viết:
Anh phương rất thích chuyện ngắn của bác .Câu chuyên sự tích tuổi bốn mươi ,rât cảm ơn vì đã được đọc
Ôi cô bạn này! tôi cứ tưởng cô bạn thích chuyện "Ngoại tình" cơ
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
hì hì
Chuyện bác viết có người thích đọc
Thơ bác viết có kẻ thấy hay
Bác ngoại tình ....ồ ngộ biết mấy
Em ngoại tình ....chồng yêu thấy bỏ em...
Xin lỗi bác em hài ước mà AP
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Dư âm của chiến tranh
Tôi nhớ rất rõ . Đấy là một buổi sáng chủ nhật cả nhà tôi đang chuẩn bị đi chơi thì có điện thoại. vợ tôi nhấc máy rồi quay sang tôi.
-Điện thoại của anh.
Tôi cầm máy. Tiếng cô bác sĩ trực vang lên trong ống nghe
-Chủ nhiệm! Anh đến ngay bệnh viện có một ca mổ rất nguy cấp.
Tôi gác máy, thở dài và nhìn vợ. Vợ tôi cười.
-Lại có ca cấp cứu hả anh?—Tôi gật đầu lúng túng không biết nói gì với vợ thì vợ tôi đã bảo—Không sao đâu. Anh đi đi. Hai mẹ con em sẽ sang bên nhà bà ngoại chơi vậy. Lúc nào anh xong việc thì anh gọi cho em.
Còn con bé con gái tôi thì phụng phịu
-Bố lúc nào cũng công việc. Bố thử không đến bệnh viện một ngày xem có ai chết không nào.
Vợ tôi nghiêm ngay nét mặt mắng con gái.
-Con không được nói như thế. Con nên nhớ bố con sống được đến ngày hôm nay là do có những người không phải là công việc của mình mà họ vẫn làm.
Con gái tôi biết lỗi , nó chống chế
-Con sai. Gớm có mỗi chuyện ấy mà mẹ cứ nhắc đi nhắc lại mãi
Vợ tôi lắc đầu
-Con sinh ra và lớn lên trong thời bình, sống trong một cuộc sống đầy đủ nên con luôn nghĩ mình có thể sống mà không cần đến một ai . Nhưng rồi sẽ đến lúc con sẽ nhận ra rằng : Thực ra cuộc sống của mỗi con người luôn luôn gắn chặt với những người xung quanh mình. Mình phải sống tốt đẹp, có trách nhiệm thì đến khi mình gặp hoạn nạn mới mong có một người chìa bàn tay ra cứu giúp. Như bố con ấy, nếu như những ngày trước bố con không hết lòng với thương binh của mình thì liệu hôm bố con bị thương liệu có thương binh nào chịu cáng bố con về đội phẫu không?
Đúng thế thật. Đấy là mùa mưa năm 1974, lúc ấy tôi còn là đội trưởng một đội phẫu trung đoàn. Trong chiến dịch Đắc Tô—Tân cảnh đội phẫu của chúng tôi bị đánh trúng. Tôi mê man không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong đội phẫu của sư đoàn. Về sau này tôi mới biết toàn bộ đội phẫu của tôi đã hi sinh. Chính những người thương binh đã tổ chức nhau cáng tôi về đội phẫu của sư đoàn. Tôi không biết bằng cách nào mà những người thương binh đầy mình thương tật ấy lại có thể cáng tôi suốt hai ngày đường đầy những dốc dựng đứng, trơn tuột của mùa mưa Tây Nguyên.
Tôi đến bệnh viện, thay vội quần áo rồi đến ngay phòng mổ.Mọi người đã đông đủ cả chỉ còn đợi tôi để hội chuẩn. Tôi cầm tấm phim X quang soi lên ánh đèn. Khối u lớn quá. Tôi thầm nghĩ. Bằng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, chỉ thoáng qua là tôi đã biết đây là một khối u ác. Tôi hỏi cô bác sĩ trực
-Thể trạng của bênh nhân thế nào?
-Yếu lắm ạ
Nghe cô bác sỹ trực nói, lúc ấy tôi mới quay sang người bệnh.
-Hạ!
Tôi kêu lên. Tấm phim rời khỏi tay tôi rơi xuống đất. Trên bàn mổ, một người đàn bà nét mặt khắc khổ, gầy yếu, tóc đã bạc gần hết. Nhìn thấy tôi, cô ta giật mình hoảng hốt
-Anh Thành! Sao anh lại làm ở đây?
Quên mất là mình đã vô trùng để mổ, tôi nắm lấy vai Hạ kêu lên
-Trời ơi! Sao em ra nông nỗi này?
Tôi không nhận ra nổi giọng mình. Tiếng kêu của tôi đầy bi thương ai oán. Còn Hạ, cô ta lại rất bình tĩnh. Hình như cô ta đã chuẩn bị trước tinh thần cho giờ phút như thế này.
-Em không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này. Có hai điều em muốn nói trước khi ca mổ tiến hành có được không anh?
-Em nói đi.
Hạ nhìn tôi. Trong con mắt em , tôi biết em đang phải đấu tranh dữ dội với chính mình. Lặng đi một lúc, tôi thấy em nghiến răng lại một cái rồi mới nói.
-Điều thứ nhất: Em không muốn anh là người mổ cho em
Mọi người trong phòng ồ lên một tiếng kinh ngạc. Tôi không tin vào tai mình nữa vội hỏi lại
-Em nói lại xem nào. Anh nghe không rõ
Hạ nhìn thẳng vào mặt tôi điềm tĩnh, rành rọt nói lại từng tiếng một
-Em không muốn anh là người mổ cho em
-Sao chị lạ thế?—Cô bác sỹ trực hỏi chen vào—Chị có biết anh ấy là bác sỹ ngoại khoa giỏi nhất ở tỉnh ta không?
-Tôi biết—Hạ gật đầu rồi quay lại nói với tôi.—Em biết bệnh của mình. Em đang bị ung thư giai đoạn cuối do di chứng của chất độc mầu da cam hồi trong chiến trường. Em khó lòng qua khỏi. Chính vì vậy mà em không muốn anh mổ cho mình. Em không muốn về cuối đời, anh lại bị giày vò vì cái chết của em.
Mắt tôi cay cay. Hạ ơi! Sao suốt đời em cứ lo nghĩ cho người khác vậy. Em hãy để lại một chút để lo lắng cho mình đi. Không! Anh sẽ mổ cho em. Thà rằng anh bị giày vò nếu ca mổ thất bại còn hơn bị lương tâm cào xé vì đã chỉ đứng nhìn mà không làm gì khi thần chết đến cướp em đi.
-Điều thứ hai: Nếu như anh thấy em có thể chết ngay trên bàn mổ thì anh hãy cho dừng ngay ca mổ lại.—Hạ nắm lấy tay tôi nói giọng tha thiết—Không phải là em sợ chết mà em cần sống thêm một hai tháng nữa để làm nốt một vài việc còn đang dang dở. Anh hãy nhìn em và hãy hứa đi.
Em còn định làm gì nữa trong hoàn cảnh như thế này Hạ ơi. Tôi đau đớn kêu lên trong lòng
Tôi nắm chặt lấy tay em, thu hết can đảm nói giọng tắc nghẹn
-Anh hứa
Hãy tha thứ cho anh Hạ ơi. Anh không thể thực hiện lời hứa với em. Cuộc đời tôi đã nhiều lần thất hứa và lần nào tôi cũng áy náy thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thất hứa mà lòng không hổ thẹn với lòng. Tôi quay sang nhóm gây mê hồi sức ra lệnh
-Bắt đầu
Khi ổ bụng mở ra, tôi choáng váng. Khối u đã di căn ra toàn bộ ổ bụng. Tôi không còn đủ sức để tiếp tục ca mổ. Buông con dao mổ xuống khay dụng cụ, tôi quay sang bảo người bác sỹ phụ mổ cho mình.
-Đóng ổ bụng lại.
Nói xong tôi đi lại cái ghế kê ở góc phòng mổ ngồi phịch xuống đấy hai tay ôm mặt cảm nhận những giọt máu còn nóng hổi của em từ đôi găng mổ loang ra khắp mặt mình. Người tôi rung lên. Tôi khóc! Lần đầu tiên trong đời tôi khóc. Cuộc đời tôi đã chứng kiến bao nhiêu cái chết nhưng tôi chưa bao giờ khóc. Không phải là tôi vô cảm. Mỗi lần con dao mổ trong tay tôi bị đánh bại dưới lưỡi hái của tử thần là một lần răng tôi nghiến lại, mái tóc lại bạc thêm vài sợi nhưng nước mắt của tôi không chảy. Hạ ơi! Hôm nay anh đã phải khóc vì em
*
* *
Tôi cho chuyển em xuống phòng hậu phẫu, căn dặn bác sỹ trực cẩn thận rồi đi về nhà. Phải ngày mai em mới tỉnh táo trở lại. Nhìn thấy tôi, vợ tôi biết ngay ở bệnh viện có chuyện. Vợ tôi đi pha cho tôi một ấm trà đặc rồi nhẹ nhàng hỏi
-Ca mổ thất bại hả anh?
Tôi lặng lẽ lắc đầu. Vợ tôi không hỏi gì nữa. Cô ta lẳng lặng đi vò cái khăn mặt đưa cho tôi
-Anh lau mặt đi. Mặt anh vẫn còn những vết máu kìa.
Tôi cầm lấy cái khăn mặt và cầm luôn bàn tay của vợ, nhìn vợ mình bằng ánh mắt biết ơn. Trong tôi , một trận siêu bão đang ầm ầm cuốn tới. Cả ngày hôm ấy, tôi như người mất hồn, những kí ức của một thời xa xưa tôi tưởng đã chôn vào quên lãng lại dồn dập kéo về.
Đến đêm, sau khi con bé nhà tôi đã đi ngủ còn tôi đang ngồi ở phòng khách đắm mình vào trong những suy tư thì vợ tôi đi vào. Đặt trước mặt tôi một tách cà phê, vợ tôi thủng thẳng nói
-Nào ! bây giờ anh muốn thú nhận điều gì với em thì thú nhận đi.
Tôi nhìn vợngạc nhiên
-Sao em lại nghĩ là anh có điều muốn thú nhận với em?
-Làm gì em chả biết. Cả ngày hôm nay anh như người mất hồn. Thỉnh thoảng anh lại nhìn trộm em. Anh nói đi. Bệnh nhân hôm nay có phải là một cô gái không?
Tôi không dám nhìn vợ, khẽ gật đầu.
-Thế cô ta và anh có mối quan hệ gì?
-Cách đây hai mươi hăm năm anh gặp cô ta tại trạm thu dung của quân đội và ….
-Và đấy là lần đầu tiên anh đã phản bội em. Đúng không?
Mặt vợ tôi sầm xuống, giọng đanh lại. Tôi hoảng hốt
-Không! Không hẳn là như thế. Em phải bình tĩnh nghe anh nói
-Em đang rất bình tĩnh. Nếu không phải là như thế thì là gì? Anh nói đi.
Tôi lúng túng cố gắng tìm lời giải thích cho vợ.
-Khi anh gặp cô ta thì cô ta là một thương binh được chuyển ra từ chiến trường Tây Nguyên . Cô ta đã nhiều tuổi. Toàn bộ gia đình đã chết hết trong chiến tranh. Cô ta xin anh một đứa con để làm nguồn vui sống trong quãng đời còn lại. Nếu em là anh thì em có thể từ chối được không?
Nghe tôi nói, nét mặt vợ tôi dịu xuống. Im lặng một lúc vợ tôi hỏi
-Lúc ấy cô ta có biết là anh đã có vợ con rồi chứ?
Tôi gật đầu và nói thêm
-Cô ta hứa là sau khi có con cả đời cô ta không gặp lại anh nữa và anh không phải có bất cứ một trách nhiệm nào với đứa bé. Nhưng cô ta vẫn xin anh cho đứa bé mang họ của anh.
Ngập ngừng một lúc , vợ tôi hỏi
-Thế bây giờ đứa bé thế nào rồi? Nó là trai hay gái?
-Anh cũng không biết. Anh chưa kịp hỏi. Lúc anh đến thì cô ta đã ở trên bàn mổ chờ phẫu thuật
Im lặng môt lúc rất lâu. Tôi cứ như con kiến đang bò trên miệng chảo lửa. Đôt nhiên vợ tôi hỏi giọng quan tâm
-Tình hình của cô ta gay go lắm phải không?
. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã được ân xá
-Cô ta bị nhiễm chất độc màu da cam và…
Tôi nói đến đây , đột nhiên một ý nghĩ chợt bùng lên như một tia chớp giật. Trời! Đứa bé. Mặt tôi tái nhợt.
-Đứa bé!
Vợ tôi cũng hốt hoảng kêu lên. Cô ta cũng có ý nghĩ giống tôi. Bàn tay vợ tôi nắm lấy tay tôi run run.
Tối hôm ấy tôi biết vợ tôi không ngủ. Cô ta trằn trọc dở mình suốt đêm. Sáng hôm sau, trước khi đi làm vợ tôi bảo.
-Anh đến bệnh viện xem tình hình chị ấy thế nào và nhớ hỏi về tình hình đứa bé.
Tôi ôm lấy vợ xúc động
-Cám ơn em
*
* *
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Dư âm của chiến tranh (Tiếp)
Dư âm của chiến tranh
*
* *
Tôi đến bệnh viện vào ngay chỗ Hạ nằm. Hạ đã tỉnh hẳn. Tôi kiểm tra lại vết mổ rồi vắt một cốc nước cam mang đến. Hạ nhổm người định ngồi dậy thì tôi đã nắm lấy vai em giữ lại.
-Em cứ nằm yên.
Tôi cắm một ống mút vào cốc rồi ngồi xuống cạnh em giữ cốc cho em uống.
-Liệu em còn sống được bao lâu nữa hả anh?
Hạ hỏi tôi thăm dò. Tôi cười . Tôi đã phải dùng toàn bộ nghị lực của mình để nở nụ cười này. Tôi cười còn con tim tôi thì rớm máu
-Sao em bi quan thế? Nhưng chắc cũng không được lâu chỉ khoảng bốn năm năm trở lại.
Hạ nhìn tôi cười điềm tĩnh.
-Anh đừng lừa em. Em không sợ chết. Em biết, sự sống của em chỉ có thể tính bằng ngày nhưng em cần biết rõ em còn bao nhiêu ngày để còn thu xếp công việc của mình.
Cái chết! Không mấy người có đủ bình tĩnh để chờ đón nó. Tôi biết có những bệnh nhân nữ khi khám khu phụ biết là mình bị ung thư đã cứ thế cởi truồng chạy ra giữa sân kêu khóc. Còn có những người sợ chết đến mức phải đi tìm chính cái chết để giải thoát cho mình. Còn em, em đang đếm từng ngày sống của mình, đang giằng lấy từng ngày sống của mình một cách quyết liệt. Con dao mổ trong tay tôi đã bị lưỡi hái trong tay tử thần đánh bại nhưng tử thần đang bị đánh bại trong trong tay em.
Làm như vô tình tôi hỏi em
-Thế đứa bé đâu? Sao anh không thấy nó đưa em đi?
Nghe tôi hỏi em giật mình hoảng sợ nhưng rồi em lấy lại được sự bình tĩnh rất nhanh. Em hỏi lại tôi
-Đứa bé nào?
-Còn đứa bé nào nữa? Con của chúng ta ấy
-À em quên nói với anh là lần ấy em bị sảy thai. Em xin lỗi vì đã không giữ được nó cho anh.
. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết những người bị nhiễm chất độc màu da cam rất dễ bị sảy thai. Tối hôm đó tôi về báo tin cho vợ biết. Vợ tôi cũng vui mừng.
-Nếu thế thì thật may cho chị ấy và cũng thật may cho chúng mình.
Ngày nào dù bận việc đến mấy tôi cũng phải ghé đến giường bệnh của em một hai lần. Tự tay tôi khám cho em.
Một tuần trôi đi. Tối chủ nhật lúc một giờ sáng, một hồi chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi chăn. Mắt nhắm mắt mở, tôi cầm lấy điện thoại. Tiếng người bác sỹ trực đêm hoảng hốt
-Chủ nhiệm! Chị Hạ bỏ đi rồi.
-Cái gì?—Tôi tỉnh hẳn ngủ--Bỏ đi khi nào?
-Em không biết. Vừa nãy em đi kiểm tra các phòng mới biết chị ấy đã bỏ đi. Chị ấy để lại cho anh một lá thư.
Tôi phóng thẳng đến bệnh viện. Người bác sỹ trực đêm đưa cho tôi một lá thư của Hạ. Lá thư vẻn vẹn có mấy dòng chữ
Anh Thành
Em xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói trước với anh vì em biết nếu nói với anh ,anh sẽ không bao giờ cho em ra đi. Những ngày sống của em còn rất ngắn ngủi em không thể lãng phí nó.
Em cầu chúc cho anh mạnh khỏe có cuộc sống hạnh phúc
Em
TB: Em để lại ít tiền anh thanh toán viện phí giúp em. Nếu thiếu thì anh cho em xin.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc giường em vẫn nằm. Hạ ơi! Em còn có thể làm gì đây với những ngày sống ngắn ngủi này.
Tôi trở về nhà. Vợ tôi vẫn thức đợi . Thấy tôi vợ tôi hỏi ngay
-Sao anh. Chị ấy thế nào
Tôi lẳng lặng đưa lá thư của Hạ cho vợ. Vợ tôi đọc lá thư, cắn môi suy nghĩ.
-Em thấy có điều gì đó không bình thường ở đây.—Vợ tôi nói.—Anh! Thông thường những bệnh nhân biết mình sắp chết họ hành động như thế nào?
-Thường thì họ sợ hãi và buông xuôi mọi việc ngoại trừ việc muốn được cứu chữa mong kéo dài cuộc sống
-Thế thì phải có một cái gì đó to lớn lắm mới có thể làm chị ấy quên đi cái chết.—Vợ tôi đi đi lại lại trong căn phòng mồm lẩm bẩm.—Đó là cái gì nhỉ?
Đang đi , đột nhiên vợ tôi đứng sứng lại quay phắt về phía tôi. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Cả hai chúng tôi cùng kêu lên một lúc
-Đứa con!
Cho đến tận cuối cuộc đời tôi không bao giờ có thể tự tha thứ cho mình vì đã ngờ nghệch tin em. Sao tôi có thể ngu ngốc đến vậy. Hạ ơi! Sao em có thể sắt đá đến vậy?
-Ngày mai anh phải đến bệnh viện xem trong bệnh án của chị ấy ở đâu gửi chị ấy lên đây? Bằng cách nào chúng ta cũng phải tìm được chị ấy trước khi quá muộn.
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện lấy bệnh án của Hạ. Hạ được một bệnh viện của một huyện miền núi gửi lên. Tôi định một mình lên đấy tìm Hạ nhưng vợ tôi không đồng ý.
-Em đã xin nghỉ phép rồi. Em sẽ đi với anh
Chúng tôi đến bệnh viện huyện và dẽ dàng tìm được địa chỉ của em trong đám bệnh án còn lưu tại bệnh viện
Từ huyện, chúng tôi đến thẳng nhà em. Một ngôi nhà nhỏ nhắn, xinh xắn nằm gọn giữa một vườn cây ăn quả xanh tốt. Yên tĩnh và êm ả. Tôi không biết làm sao một thương binh bị nhiễm chất độc màu da cam như em lại có thể lao động để dựng lên một cơ ngơi như thế này. Chúng tôi đi vào trong sân. Qua cánh cửa sổ khép hờ để tránh ánh nắng dọi vào, chúng tôi thấy em đang nằm trên giường. Một thanh niênmặt bị biến dạng bởi những cục thịt to bằng nắm tay mọc khắp nơi trên mặt, mồm méo lệch hẳn sang một bên đang ngồi bên cạnh em bón cho em từng thìa cháo. Lòng tôi quặn thắt. Con của chúng tôi đấy. Tôi sực nhớ đến cái câu mà Hạ đã nói với tôi trong cái đêm ấy
-Em chẳng còn gì. Gia đình, người thân đã chết hết. Chồng thì chắc em không thể lấy được ai. Anh hãy cho em xin một đứa con để làm niềm vui trong quãng đời còn lại.
Hạ nói câu ấy từng tiếng một điềm tĩnh. Trong đêm, mắt Hạ cháy lên một ngọn lửa. Không phải ngọn lửa của nhục dục. Khi bị ngọn lửa nhục dục thiêu đốt người ta không thể nói từng tiếng một điềm tĩnh đến thế. Không phải ngọn lửa của tình yêu. Khi tình yêu bùng cháy , ánh mắt không thể quyết liệt đến thế. Chỉ có ngọn lửa của sự khát khao làm mẹ. Làm mẹ! Một niềm vui vô tận nhưng cũng là vực thẳm đau khổ đến tột cùng. Hạ ơi! Niềm vui trong quãng đời còn lại cuả em đây sao?
Tôi nhìn sang vợ, hai dòng nước mắt chảy thành hàng trên má vợ tôi. Tôi nghe thấy Hạ nói với đứa con
-Không biết khi mẹ đi rồi lấy ai chăm sóc cho con đây?
Nói xong Hạ đăm đăm nhìn lên mái nhà. Một lúc sau tôi nghe thấy Hạ bảo với con
-Con sang nhà bác Tâm mời bác ấy sang đây cho mẹ.
Tôi ra hiệu cho vợ tôi luồn ra đằng sau nhà. Tôi muốn nghe xem Hạ định xắp đặt cho con của mình thế nào. Một lúc sau, một người đàn bà đi cùng thằng bé về nhà
-Cô thấy trong người thế nào?.—Vừa vào trong nhà ngườiđàn bà có tên là Tâm ấy hỏi ngay. Bà ta ngồi xuống cạnh Hạ lấy tay vạch những vòng băng quấn quanh bụng ra xem rồi lắc đầu.—Cô liều thật đấy. Sao không ở lại viện ít hôm nữa cho lành hẳn vết mổ rồi hãy về?
-Không được chị ạ.—Hạ nắm lấy tay chị Tâm.—em chỉ còn sống được ít ngày nữa. Nếu em cứ nằm ở viện ngộ nhỡ em chết ở viện thì ai lo cho thằng Thắng?
Trong nhà ắng đi một lúc khá lâu rồi tôi nghe thấy người đàn bà có tên là Tâm ấy thở dài.
-Thế bây giờ cô định thế nào? Mà tôi nghe nói lần đi viện này cô gặp bố thằng Thắng cơ mà. Sao cô không mang thằng bé trao trả cho anh ta?Thế có phải yên tâm không?
-Làm thế sao được hả chị. Ngày trước anh ấy vì thương em mà cho em thằng Thắng chứ nó có phải là kết quả của một tình yêu đâu chị. Khi xin anh ấy đứa con em đã hứa không bao giờ phiền hà đến anh ấy. Vả lại nếu thằng Thắng bình thường cơ thì có thể cho nó nhận bố . Đằng này nó lại như thế làm sao em có thể chất vào vai anh ấy gánh nặng này được.
-Mà bố cái thằng Thắng cũng thật là vô tâm. Ai lại suốt ngần ấy năm chẳng ngó ngàng gì đến thằng bé
-Không! Không!—Hạ vội vàng nói.—Chị đừng nói thế mà oan cho anh ấy. Anh ấy không biết em ở đâu. Vừa rồi gặp anh ấy, anh ấy có hỏi về đứa bé nhưng em nói dối là lần ấy em bị xảy thai. Người như anh ấy nếu biết mình có con và tình hình của em như thế này thì nhất định anh ấy sẽ tìm đến.
-Cô lạ thật đấy. Thế cô không hề trách anh ta thật à?
-Sao lại trách? Em phải biết ơn anh ấy mới đúng. Anh ấy đã cho em một đứa con. Cho em một niềm vui suốt hai mươi nhăm năm nay
Nghe Hạ nói tôi lại càng đau đớn. Liệu trên đời này có được bao nhiêu người có thể coi đứa con dị dạng, quái thai là một niềm vui đây? Trời ơi! Cũng là đứa con ấy sao với em là một niềm vui sống còn với tôi em lại coi như một gánh nặng không thể đặt lên vai tôi?
-Thế bây giờ cô định tính thế nào?
-Em cũng khó nghĩ quá chị ạ. Tiền nuôi nó thì không thành vấn đề. Em đã dành dụm đủ tiền để nuôi nó cả đời. Nhưng biết giao tiền cho ai đây? Không cẩn thận tiền mình thì người ta tiêu còn con mình thì người ta bỏ mặc thì chết em cũng không nhắm nổi mắt.
Người đàn bà có tên là Tâm cười
-Cô dành được bao nhiêu mà dám nói rằng đủ tiền để nuôi nó cả đời?
-Em dành được năm trăm triệu
-Năm trăm triệu!
Người đàn bà kêu lên kinh ngạc. Tôi cũng kinh ngạc không kém. Làm sao em có thể có một khoản tiền lớn đến như vậy?
-Thì chị tính hai mươi nhăm năm nay toàn bộ số tiền thương binh của em ,em đều gửi vào tiết kiệm để để dành cho nó
Có ngừời đàn bà nào trên thế giới này như người đàn bà Việt nam không? Ôi! Đất nước này vĩ đại bởi có những người đàn bà vĩ đại. Những người đàn bà luôn luôn quên mình là ai. Họ chỉ nhớ một điều họ là người mẹ
-Thế thì tốt quá rồi. Cô đưa toàn bộ số tiền này cho bố nó thì còn gì phải suy nghĩ nữa?
Tôi thấy Hạ cười nhẹ, ánh mắt xa xăm
-Chị ơi! Số tiền ấy gửi vào tiết kiệm thì chỉ đủ cái mồm nó. Mà tiền bạc có là cái gì đâu so với công sức bỏ ra phục vụ nó. Vả lại anh chị ấy đều là cán bộ có chức vụ .Với họ, có một đứa con quái thai là một điều đáng hổ thẹn chị ạ
. -Cô nhầm.-- Vợ tôi xô cửa đi vào.—Chúng tôi không phải là loại người ấy. Chúng tôi đến đây để đón cháu
Tôi bước vào sau vợ. Nhìn thấy chúng tôi, Hạ kêu lên môt tiếng kinh ngạc. Cô ta nhổm người định ngồi dậy nhưng vợ tôi đã đến bên cạnh ấn vai Hạ xuống
-Em cứ nằm im không cần ngồi dậy
Hạ nắm lấy tay vợ tôi nước mắt trào ra
-Chị! Em có lỗi với chị. Xin chị hãy tha thứ cho em
-Không! Chị không trách em. Em cứ yên tâm điều trị.—Vợ tôi ôm lấy Hạ.--Chị sẽ trông nom thằng Thắng.
Hai người đàn bà ôm chặt lấy nhau. Nước mắt của họ trộn vào nhau. Tôi nghe thấy Hạ nói lẩm bẩm
-Cám ơn trời phật đã cho con quá nhiều hạnh phúc. Người đã cho con đứa con để con thương yêu và nay, lúc con ra đi người lại cho con gửi được đứa con của mình vào những bàn tay tin cẩn.Chị ơi! Em sung sướng quá
Bàn tay Hạ đột nhiên buông thõng xuống chiếu
-Hạ!
Hà nội 2-8-2009
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Nguyễn thế Duyên đã viết:
...môt tiếng kinh ngạc. Cô ta nhổm người định ngồi dậy nhưng vợ tôi...
Em nghĩ anh Duyên nên xoá chữ "ta", viết về một người như Hạ thì không thể dùng đại từ ngôi thứ 3 là "cô ta" được ạ.
(Ngoài đời thật em biết một người Phụ nữ đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình để nuôi dây hơn 100 đứa trẻ bị nhiễm chất độc da cam, những đứa trẻ ấy chỉ là con của đồng đội chị ấy - Phải nói chị ấy là một người PHI THƯỜNG anh ạ.)
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà
Ơn chúa đã sinh ra người đàn bà
-Nước!
Hắn khẽ cựa mình thều thào. Một dòng nước mát lạnh từ từ đổ vào cái cổ họng đang như bốc lửa của hắn. Hắn mở mắt nhìn lên. Một vùng sáng vàng đục và giữa vùng sáng đó là một đôi mắt đang nhìn hắn đầy lo lắng. Dòng nước mát đã làm cho tri giác hắn hoạt động trở lại. Hắn chợt nhớ lại tất cả. . Hắn nhớ đến những tiếng kêu thất thanh.
-Cướp! Cướp! Bà con ơi cướp
Nhớ đến cảnh hắn cắm cổ bỏ chạy , tiếng người hô hoán, tiếng bước chân rầm rập đuổi theo và rồi những tiếng súng nổ. Hắn lao ra phía bờ sông. Tất cả chỉ đến đấy, hắn không còn nhớ được gì nữa. Hoảng hốt, hắn nhổm dậy. Một cơn đau thốc lên ngực làm mắt hắn tối sầm. Hắn vật xuống mồm vẫn còn lảm nhảm.
-Đây là đâu? Đây là đâu?
Người đàn bà im lặng lấy tay nhẹ ấp lên trán hắn. Trán hắn nóng hầm hập.
-Giê su ma Lạy chúa tôi! Con phải làm gì bây giờ?
Cô gái lẩm bẩm nói một mình rồi lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trán hắn. Cô chống cái cửa bằng liếp lên, tựa lưng vào vách , im lặng nhìn ra bên ngoài. Trời tối đen như mực, con thuyền chầm chậm trôi
Khi tỉnh lại lần thứ hai, hắn nhận ra mình đang nằm trên một con thuyền. Có tiếng động nhẹ, hắn vụt nhổm dậy, luồn nhanh tay vào thắt lưng nơi hắn vẫn gài khẩu súng. Cơn đau lại thốc lên. Hắn đổ vật xuống nhưng lần này hắn không ngất. Hắn căng thẳng nhìn ra phía cuối con thuyền, nơi phát ra tiếng động. Cánh cửa đan bằng liếp mở ra, một cô gái lom khom đi vào trên tay cầm một bát cháo đang nghi ngút khói. Cô gái nhìn nét mặt căng thẳng của hắn rồi chuyển ánh mắt xuống bàn tay đang thọc vào chỗ cạp quần nơi hắn vẫn dấu khẩu súng nói nhẹ
-Đừng sợ! tôi không làm hại anh đâu.
Nói rồi cô từ từ đến bên hắn, ngồi xuống, đặt bát cháo xuống bên cạnh. Một mùi thơm của hành, của tía tô, của cá bốc lên làm cho cái dạ dày lép kẹp đã mấy hôm nay của hắn bỗng sôi lên sùng sục. Cái yết hầu của hắn giật giật lên xuống. Hắn nuốt khan một cái. Cô gái im lặng lấy gối kê cao đầu hắn lên rồi bảo
-Anh thả lỏng người ra đừng căng thẳng thế. Tôi chẳng làm gì anh đâu. Để tôi bón cháo cho anh ăn nhé
Cô gái cầm bát cháo lên, lấy thìa múc một muổng nhỏ , chúm môi lại khẽ thổi cho cháo nguội bớt rồi đưa cái thìa vào gần miệng hắn. Hắn há mồm, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Trời ơi! Mùi tía tô, mùi hành đã đánh thức trong hắn một quá khứ xa xưa mà hắn tưởng như đã quên lãng. Một mái nhà tranh siêu vẹo và bóng của mẹ hắn với dáng người cũng siêu vẹo run run trên tay một bát cháo hành. Hắn rùng mình nhìn lên. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô gái cũng đang nhìn hắn. Cô gái đỏ mặt, tay run lên luống cuống. một giọt cháo rớt xuống mặt hắn nóng rát. Cô gái vội vàng bỏ bát cháo xuống lấy chiếc khăn mặt lau cho hắn.
-Tôi xin lỗi
Tay hắn tự nhiên thò ra nắm lấy tay cô gái. Hắn nói nhỏ
-Cám ơn!
Nói xong hắn cũng tự thấy lạ cho mình. Cám ơn! Từ này không có trong vốn ngôn ngữ của hắn. Hoặc là ngày xưa hắn có biết từ này nhưng lâu lắm hắn đã quên rồi.
Ăn xong bát cháo hắn thấy người khỏe lên hẳn. Hắn nhổm người ngồi tựa vào vách thuyền nhìn cô gái hỏi thăm dò.
-Chắc cô biết tôi là ai chứ?
-Biết!
-Sao cô vẫn cứu tôi?
Cô gái nhìn lên bờ. Trời sắp đổ mưa. Bầu trời vần vũ những đám mây đen. Trên bờ, những rặng cây bị gió thốc nghiêng ngả. Sóng ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Chính cô cũng không biết tại sao cô lại cứu hắn. Cô đã vượt qua cả lời nguyền sông nước.
-Cứu anh rồi tôi mới biết anh là ai. Chẳng lẽ tôi lại ném anh trả lại cho Hà bá?
-Thế bây giờ cô định thế nào?
Hắn hỏi và người hắn căng ra chờ đợi một câu trảlời.
-Tôi sẽ mang anh nộp cho cảnh sát
Tay hắn luồn nhanh xuống thắt lưng. Khẩu súng đã không còn ở đấy. Thất vọng, hắn nhìn cô gái với ánh mắt cầu khẩn.
- Đừng! tôi có rất nhiều tiền.
Nói rồi tay hắn thọc xuống túi quần. Tiền của hắn vẫn nằm nguyên trong đó. Lập cập, hắn móc vội mớ tiền ra xòe trước mặt cô gái.
Cô gái im lặng nhìn hắn một lúc rồi bỗng nói.
- Nếu bây giờ tôi ném anh xuống nước để chiếm lấy số tiền của anh thì liệu anh có chống cự được không? ---Hắn nhìn cô. Hắn biết là cô nói đúng. Bây giờ hắn đi còn chẳng nổi làm sao hắn có thể chống lại với một cô gái sông nước cơ chứ.—Vậy nên đấy không phải là tiền của anh. Nếu thích nó sẽ là tiền của tôi.
Cô gái thủng thẳng nói.
-Thế tại sao cô không thích đi
Hắn hỏi và điều cô gái trả lời làm hắn bất ngờ
-Tại vì tôi không như anh.
Nói xong cô gái cầm cái bát không đứng dậy bỏ ra ngoài , đóng cánh cửa liếp lại. Còn lại một mình, hắn trân trân nhìn lên mái vòm chỗ hắn đang nằm. “ Tại vì tôi không như anh” Câu nói của cô gái làm thức dậy trong hắn cái chút “Người” đã bị vùi lấp bởi lớp lớp thời gian, bởi lớp lớp những khốn khó và lừa lọc của cuộc đời. Hắn cũng cảm thấy lạ. Đây đâu phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với sự khinh bỉ của cuộc đời. Hắn đã từng ra tù vào tội. Đã từng gặp những tên cảnh sát, cai ngục nhìn hắn bằng cặp mắt đầy khinh miệt coi hắn còn không bằng một con chó ghẻ nhưng chưa bao giờ hắn động lòng bởi vì hắn biết rằng lũ ấy còn khốn nạn hơn hắn. Hóa ra chỉ khi soi mình vào những tấm gương thật trong, thật sáng thì hình bóng những con quỷ đang ẩn nấp sâu trong tâm hồn con người mới hiện ra. Như cô gái này chẳng hạn, cô cứu hắn, lấy đi khẩu súng hắn mang theo nhưng cả một đống tiền dày cộp trong túi hắn thì cô lại không hề động tới. Đúng là cô ta không như hắn, không như những kẻ đã từng trấn lột hắn, trước khi thả cho hắn đi còn vỗ vai nói với hắn bằng một giọng rất đạo đức.
-Lần này chúng tôi tha cho anh. Cố mà sống thành người tử tế.
Hắn vâng dạ nhưng trong bụng hắn thì chửi thầm “Lũ khốn nạn”. “Tại vì tôi không như anh” . Hắn bật cười. Trong cái cười có một chút gì đó cay đắng. Có tiếng mái chèo khua nước, bóng một con thuyền lướt qua cái cửa sổ hẹp của con thuyền .Hắn vội vàng nằm im.
-Con Vân hả?
-Dạ! Là con bác Sáu. Đêm nay được nhiều cá không bác?
-Ờ! Cũng tàm tạm. Mà nghe nói tối qua mày lại giằng mất miếng ăn của hà bá hả? Sao ngu thế hả con.--Ắng đi một lúc, cô gái nói gì đó hắn nghe không rõ, rồi tiếng người đàn ông mà cô gái gọi là “Bác sáu” vang lên đầy lo lắng và quan tâm—Mình sống với nghề sông nước này phải giữ gìn con ạ. Chẳng biết đâu mà lần. Mày đừng để cho ngài giận không lại có ngày đấy. Mai nhớ mua ít vàng hương mà tạ tội với ngài .
-Vâng! Để mai con qua chợ mua ít vàng hương
Hai chiếc thuyền tách xa khỏi nhau. Hắn thấy con thuyền của mình nằm rẽ dần vào bờ rồi đậu lại. Cô gái lội xuống dưới nước đi lên bờ. Hắn nhổm dậy, vạch kẽ liếp nhìn theo. Cô gái buộc thuyền vào một gốc cây rồi đi thẳng. Cô ta đi đâu vậy? Hắn tự hỏi và câu trả lời cũng lập tức bật ra . Chắc là đi báo công an. Hắn vịn vào vách liếp cố đứng dậy. Mắt hắn sầm lại. Một cơn đau dội lên ngực. Hắn sờ tay lên trán, trán hầm hập nóng. Lại sốt rồi! Hắn tự nhủ. Hắn cắn chặt môi loạng choạng đi ra phía mạn thuyền. Phải rời khỏi đây ngay. Hắn tự ra lệnh cho mình. Nghiến răng đến bật máu, nén cơn đau hắn bước từng bước một. Đột nhiên, chân hắn vấp vào một miếng ván thuyền. Tấm ván dịch ra, hắn nhìn thấy khẩu súng của mình đang dấu ở đó. Vui mừng, hắn lấy khẩu súng ra. Lên đạn rồi lại đi tới. Có tiếng chân người lội nước bì bõm. Hắn vội vàng nằm phục xuống căng mắt nhìn qua màn đêm, khẩu súng chĩa ra phía trước. Một bóng người hiện ra
-Đoàng!
Súng nổ. Bóng một người rơi tõm xuống nước. Nhanh như một con mèo, hắn nhảy phắt qua mạn thuyền cắm cổ định chạy nhưng rồi hắn bỗng sững lại. Bãi sông vắng ngắt không một bóng người. Hắn quay đầu nhìn xuống dòng sông. Một chiếc áo sáng mầu đang chìm dần xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết. Không kịp suy nghĩ, hắn lao mình xuống dòng nước. Không biết một sức mạnh nào tiềm ẩn trong hắn mà hắn cứu được cô gái lên. Máu loang đỏ cả chiếc áo cô gái đang mặc. Mặt cô gái trắng bệch. Hắn quỳ xuống, ghé tai vào ngực cô gái. Tim vẫn đập! Hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúng túng một lúc rồi hắn cũng đưa được cô gái lên thuyền. Hắn vội vàng xé toạc chiếc áo cô gái đang mặc cố gắng tìm vết thương. May quá viên đạn chỉ xuyên qua bả vai và lúc ấy hắn mới nhận ra bàn tay cô gái đang nắm chặt một cái túi. Gỡ tay cô gái ra, hắn mở túi. Bông băng và kháng sinh. Hắn thần người. Hóa ra cô gái đi mua thuốc để cứu hắn. Hắn nhanh chóng băng vết thương lại và tiêm cho cô gái một mũi kháng sinh. Xong xuôi, hắn cũng tự tiêm cho mình một mũi. Nhìn thấy quần áo của cô gái sũng nước, hắn lắc đầu nghĩ nhanh. Không được! phải thay quần áo cho cô ta. Hắn bắt đầu lục lọi bên trong thuyền. Đây rồi! hắn lấy ra một bộ quần áo . Bàn tay hắn lúng túng, vụng về cởi từng cái cúc . Hắn đã từng lột bao nhiêu chiếc áo của bao nhiêu cô gái sau những lần cướp được tiền hắn cũng không còn nhớ nổi nữa thế mà hôm nay sao hắn như lần đầu tiên cởi áo đàn bà? Khi nâng cô gái dậy để luồn chiếc áo vào tay cho cô gái đột nhiên tay hắn chạm vào bầu vú rắn chắc của cô , người hắn bỗng run bắn lên như bị điện giật. Một vừng hào quang bừng lên trong cái đầu tăm tối của hắn. Hóa ra đây mới là lần đầu tiên hắn biết thế nào là hương vị đàn bà.
Thay quần áo cho cô gái xong, hắn đặt cô nằm ngay ngắn trên sạp thuyền, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng và im lặng ngồi bên cạnh, Chốc chốc, hắn lại lo lắng ghé tai vào ngực cô gái. Đêm như được cô lại nặng nề trùm khắp con thuyền. Tiếng sóng vỗ, tiếng gió và sự tĩnh lặng làm hắn sợ. Chưa bao giờ hắn dám đối diện với chính mình vì vậy cuộc đời hắn luôn luôn phải làm một cái gì đó để quậy phá , Đánh nhau, đánh bạc hay vào nhà nghỉ thác loạn cùng với những cô gái. Hắn sợ một mình. Và đêm nay hắn càng sợ. hắn đăm đăm nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp. Một lúc, hắn bỗng thấy cơ thể cô gái tỏa sáng. Một vầng hào quang kì diệu . Vầng hào quang ấy buộc hắn phải nhìn ngược lại chính mình, hắn chỉ thấy một mầu đen của địa ngục. Hắn rùng mình. Lần đầu tiên hắn đối diện với chính mình.
Cô gái khẽ cựa mình rồi mở mắt. Tự nhiên tay hắn co lại ôm lấy ngực mình và thốt lên một câu đầy thành kính
-Cô tỉnh lại rồi! Ơn chúa lòng lành. Để tôi đi đun lại nồi cháo cho cô ăn nhé.
Nói rồi hắn hấp tấp đi ra phía cuối thuyền nổi lửa đun cháo. Khi hắn bưng bát cháo bước vào thì cô gái đã tỉnh táo hẳn. Hắn ngồi xuống cạnh cô , kê đầu cô lên cao và múc từng muổng cháo nhỏ bón cho cô gái. Một cái gì đó lạ lắm bỗng trào dâng trong hắn. Hắn không biết đó là cái gì. Hơn ba mươi năm hắn chưa bao giờ gặp cái tình cảm này nhưng khi gặp nó bàn tay cầm cái thìa bỗng run lên và một giọt cháo nóng rớt xuống mặt cô gái. Hắn luống cuống đặt vội bát cháo xuống làm bát cháo đổ cả ra sạp con thuyền . Hắn cầm vội lấy cái khăn mặt khẽ khàng lau mặt cho cô gái và mắt họ gặp nhau. Hắn thấyngười hắn lắc lư. Hình như con thuyền chở hắn vừa leo lên đỉnh một con sóng.
- Sao anh lại bắn tôi?
-Không phải! –Hắn vội vàng giải thích—tôi nghĩ đấy là cảnh sát. Tôi xin lỗi.
Cô gái trở mình, nằm nghiêng, mắt nhìn ra phía ngoài sông
-Anh có biết tại sao tôi không trao anh cho cảnh sát không?—Cô hỏi rồi không đợi hắn trả lời cô nói tiếp. –Tại vì tôi biết bọn họ cũng chẳng tử tế gì. Tình trạng anh như thế này chắc anh sẽ bị bọn chúng đánh đến chết mất.—Cô quay lại nhìn thẳng vào hắn –Nhưng nếu tôi biết anh luôn có thể bóp cò súng không một chút đắn đo thì tôi đã nộp anh cho bọn chúng rồi. Thật tiếc ! Vì một người như anh mà tôi vượt qua cả lời nguyền sông nước. Tôi thật hối hận
Hắn chợt nhớ đến buổi nói chuyện hồi đêm của cô với người mà cô gọi là bác sáu.
Hắn biết với dân thuyền chài, những người chết đuối là những vật hiến tế của thủy thần, Không một ai làm nghề sông nước dám cứu họ. Hắn nhìn vào mắt cô gái. Hình như có một đám mây u ám giăng trong mắt cô. Đột nhiên hắn quỳ xuống, cầm lấy tay cô áp vào mặt mình nói giọng tha thiết.
-Không! Em đừng hối hận. Anh thề từ nay anh sẽ không như thế nữa
Cô để nguyên tay mình trong tay hắn. Bỗng cô gái nằm dịch vào trong, lấy tay kia vỗ vỗ xuống chỗ trống mà cô vừa dịch ra bảo hắn
-Anh nằm xuống nghỉ đi . Trời sắp sáng rồi.
Hắn sững đi mất một giây rồi ngọn lửa của chiếc đèn dầu nhảy múa trong mắt hắn. Hắn thổi tắt ngọn đèn nằm xuống. Hắn thấy người mình bồng bềnh trôi trên sóng nước. Hắn nằm ngửa , bất động nhìn lên mái vòm. Tĩnh lặng! một sự tĩnh lặng thiêng liêng trùm khắp con thuyền. Người hắn bỗng nổi gai khi một cánh tay trần ấm nóng ôm lấy cổ hắn và một tiếng thầm thì từ xa lắm, có lẽ là từ thiên đường vọng đến bên tai hắn
-Quay lại ôm em đi anh
Một mùi hương đàn bà chầm chậm dâng lên đưa hắn vào giấc ngủ.
Có một vật gì chạm rất nhẹ vào con thuyền làm hắn bừng tỉnh. Một bản năng thường trực trong con người khiến hắn bật dậy lao ra ngoài. Có tiếng quát.
-Đứng im! Trần văn Thuận anh đã bị bắt.
Hắn đột nhiên lăn đi một vòng móc súng nhằm vào mấy bóng người định siết cò. Nhưng hắn sững lại.Một bóng trắng như bay đến, dang hai tay lấy ngực mình chắn lấy họng súng của hắn.
Cô gái nhìn hắn với cặp mắt như van lơn, như cầu khẩn.
-Bỏ súng xuống đi anh. Em sẽ đợi.
Cánh tay hắn chợt thõng xuống bất lực.
Khi chiêc xe chở hắn về công an tỉnh đi ngang qua một nhà thờ, hắn nhìn người chỉ huy đề nghị
-Các ông có thể cho tôi vào nhà thờ để cám ơn đức Chúa được không?
Người cảnh sát ngạc nhiên.
-Trong mày mà cũng có chúa sao?
Hắn nhìn người cảnh sát trong mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ. Lần đầu tiên hắn dám thể hiện sự khỉnh bỉ của mình với những người bắt hắn
-Ông cũng nên vào đó mà cám ơn đức chúa. Nếu không có người con gái ấy thì hôm nay ông đã là vật hiến tế cho thủy thần rồi.
Nghe hắn nói và nhìn vào mắt hắn, người cảnh sát bỗng thấy sợ. Anh ta cũng lần đầu tiên thấy sợ một con người. Hắn hạ lệnh cho lái xe
-Dừng lại
Tất cả đi vào trong nhà thờ. Hắn tiến thẳng đến chỗ cây thánh giá có hình đức chúa bị đóng đinh, chắp tay lại và nói to
-Đức chúa! Cám ơn người đã sinh ra người đàn bà để cứu vớt cuộc đời con.
Đức cha đứng bên cạnh hắn từ tốn nói
-Con nhầm rồi! chính đức chúa mới là người cứu vớt cuộc đời con con ạ.
Hắn nhìn đức cha mỉm cười
-Không cha ạ! Nếu đức chúa muốn cứu vớt cuộc đời con thì Người đã cứu vớt từ lâu rồi. Nàng mới là người cứu vớt cuộc đời con nhưng con vẫn biết ơn Người vì Người đã sinh ra người đàn bà.
Hà nội 21—8 –2010
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook