Trang trong tổng số 27 trang (265 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [16] [17] [18] [19] [20] [21] [22] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

bagiakhottabit

Chị HXT đừng thế. Chỉ là đã định thôi phải không chị? Vậy là vẫn không dời bỏ.

Em mới vào thi viện mà, chưa kịp quen hết mọi người.
Hãy lục tìm trong đống tro tàn ấy
Có những điều đốt mãi chẳng thành than ???
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Cammy

Chị HXT nói đùa đấy em ạ! :P
Chị ấy bị nghiện rồi, nghiện nặng hơn cả chị nữa. Chị cũng nghiện, nên chẳng dám bỏ đi đâu, đi đâu xa là nỗi nhớ dày vò... ;))

Không chỉ nhớ nhà mà còn nhớ người nữa =))
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

bagiakhottabit

Chị HXT thế là xấu tính nhé. Phạt ngay ??
Hãy lục tìm trong đống tro tàn ấy
Có những điều đốt mãi chẳng thành than ???
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Cái quán trà này lâu lắm rồi không ai ngó...

Hôm nay bê cái này vào đây cho mọi người phiếm chuyện, đây là một đoạn văn khá là quen thuộc, chắc là mọi người cũng đã đọc được nó ở đâu đó. Bởi thế chẳng biết tác giả thực sự là ai, không rõ là người việt hay người nước ngoài,... và không biết nó thuộc thể loại "vị nghệ thuật" hay "vị nhân sinh"? (mọi người chịu khó dịch, HPL copy nguyên bản, không sửa chữa)

Lúc bé... tưởng *khóc* là bùn... Bây giờ phát hiện buồn nhất là k0 thể khóc đc... cứ *trống rỗng* tỉnh táo và vô hồn... Lúc bé... tưởng *cười* là vui... Bi giờ nghĩ lại... có những giọt *nước mắt* còn vui hơn cả trận cười... Lúc bé... tưởng đông bạn là hay... Bi giờ mới bít... vẫn chỉ có *1 mình*... Lúc bé... tưởng *cô đơn* ở đâu xa lắm... chỉ đến ở những chỗ k0 ng`... đến giờ mới hiểu .. lúc bên nhau... sự *ấm áp* mới thật sự mong manh mà nỗi *cô đơn* sao lại gần gũi đến thế... Lúc bé... tưởng *yêu* là tất cả mọi thứ... Lớn rồi mới bít... sau yêu còn có *chia tay*... Lúc bé, tưởng thành *người lớn* là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ *bé* trở lại được... Lúc bé, tưởng *đóng đinh* thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng *vết sâu vẫn còn*... Lúc bé, tưởng mình có thể *thay đổi cả thế giới*, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là *tự thay đổi mình*... Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì *dễ*, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới *khó* làm sao... Lúc bé, thích *định nghĩa* về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D; bây giờ lớn lại *cuống cuồng*, vì *hoang mang*, không biết tình yêu thật sự là gì cả... Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là *mãi mãi*, tình yêu là thứ *quan trọng nhất* trong cuộc đời... Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi *mất* đó. Và thật sự cũng *chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất *...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Nhạc sĩ Trần Tiến kể chuyện cổ tích, Trần Thu Hà thể hiện

CHUYỆN TÌNH THẢO NGUYÊN

Nhạc và lời: Trần Tiến

Trời chiều người em gái vẫn đi trên thảo nguyên xanh
Gùi từng bầu nước mát tới chàng trai yêu
Em vui như chim hót, trên cao nguyên bao la
Em như con suối xanh trong, ồ lêu ồ lêu

Rồi từ ngày em đến đám chăn bò vui sao
Chàng nào lòng cũng nhớ ... nhớ thương em
Ai cũng tranh lên nương rẫy, tranh săn hươu săn nai
Tiếng sáo ai cũng tha thiết
Em biết chọn tình yêu ai, ồ lêu ồ lêu
Tiếng sáo ai cũng tha thiết
Em biết chọn tình yêu ai, ồ lêu ồ lêu

Rồi một chiều xa vắng có anh chàng thương binh
Trở về làng quê cũ với cây đàn t'rông xưa
Đôi chân anh thôi leo núi
Đôi tay anh thôi chơi đàn
Đôi mắt anh buồn xa xăm
nhìn em, nhìn em

Để rồi người em gái trót đem lòng yêu anh
Rừng về chiều im bóng dáng hai người bên nhau
Em đưa anh qua núi
Đêm đêm anh nghe em đàn
Năm tháng đi qua êm ấm
trong căn nhà nhỏ chênh vênh
Đôi khi tình yêu vẫn thế, yêu nhau chỉ vì yêu nhau
ồ lêu, ồ lêu

Ơi, ngọn núi ơi
Ơi, ngọn núi vời vợi
Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời
che khuất người tôi yêu

Thương em, thương em anh hát
Ơ, .... Chờ em ...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Hey lão Lan, đưa ca dao lên TV bằng cách nào nhỉ?
Hôm nay em Thơ Văn hỏi bài ca dao Mười tay.. Tớ thấy hay hay mà không biết đưa lên TV bằng cách vào chỗ tác giả nào? Chết thật. Khuyết danh à? Dân gian? Cậu rành vụ này, vào bài hộ tớ với:

Bài ca dao: Mười Tay

Uớc gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, tay này bắt chim.
Một tay xe chỉ luồn kim
Một tay cấy lúa, tay tìm hái rau
Một tay ôm ấp con đau
Một tay vo gạo, tay cầu cúng ma
Một tay vung vãi đằng xa
Một tay bếp núc cửa nhà nắng mưa
Một tay quơ củi, muối dưa
Một tay để vâng lệnh, để bầm thưa, đỡ đần
Tay này mẹ giữ lấy con
Tay nào lau nước mắt… mẹ còn thiếu tay!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Hey lão Lan, đưa ca dao lên TV bằng cách nào nhỉ?
Hôm nay em Thơ Văn hỏi bài ca dao Mười tay.. Tớ thấy hay hay mà không biết đưa lên TV bằng cách vào chỗ tác giả nào? Chết thật. Khuyết danh à? Dân gian? Cậu rành vụ này, vào bài hộ tớ với:

Bài ca dao: Mười Tay

Uớc gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, tay này bắt chim.
Một tay xe chỉ luồn kim
Một tay cấy lúa, tay tìm hái rau
Một tay ôm ấp con đau
Một tay vo gạo, tay cầu cúng ma
Một tay vung vãi đằng xa
Một tay bếp núc cửa nhà nắng mưa
Một tay quơ củi, muối dưa
Một tay để vâng lệnh, để bầm thưa, đỡ đần
Tay này mẹ giữ lấy con
Tay nào lau nước mắt… mẹ còn thiếu tay!

Ặc... bó tay với điều hành viên, ai lại điều hành đi hỏi người coi xe bao giờ... hì...

Gõ vào mục tìm nhanh: từ khoá "ca dao" tìm "tên nhóm bài thơ", kết quả là "ca dao...", rồi kích vào đó. Khi nào nhảy vào được danh sách các bài ca dao lúc ấy sẽ có một cái nút chức năng "thêm bài thơ"...

Hì... ai cũng thêm được hết á!
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Nguồn: http://www.theage.com.au/.../12/10/1197135340009.html


Net dumbs us down: Nobel prize winner - Mạng toàn cầu làm chúng ta ngu si

http://www.dorislessing.org/planet8-6.jpg

New Nobel laureate Doris Lessing has used her acceptance speech to rail against the internet, saying it has "seduced a whole generation into its inanities" and created a world where people know nothing.
Nữ nhà văn Doris Lesssing, người mới đoạt giải Nobel văn học, bà đã phát ngôn để xỉa xói mắng "internet" rằng: "nó đã quyến rũ tất cả thế hệ trẻ vào sự hấp dẫn vớ vẩn của nó" và nó tạo ra một thế giới toàn người ngốc.

Lessing, 88, who won this year's Nobel Prize for Literature, lamented the apparent discrepancy in the hunger for books between developing countries like Zimbabwe and the rest of the world.

Bà Lesssing, người mới đoạt giải Nobel văn học năm nay, đã oán thán về những trái ngược rõ nét trong sự đói sách giữa các nước đang phát triển như Zimbabwe và phần còn lại của thế giới.

In August, Elton John, another creative type for whom the internet has opened up a sea of fresh competition, lambasted the web for stifling creativity, even calling for it to be shut down.

Tháng Tám, Elton John, cũng đã than phiền rằng "internet" bóp nghẹt "sáng tạo", thậm chí đã kêu gọi đóng cửa "internet"

"We are in a fragmenting culture, where our certainties of even a few decades ago are questioned and where it is common for young men and women, who have had years of education, to know nothing of the world, to have read nothing, knowing only some speciality or other, for instance, computers," she said in the speech read out by Lessing's British publisher as she was too ill to travel to Sweden for the Nobel festivities.

She compared her visits to resource-deprived schools in Zimbabwe, where students begged her for books and taught themselves to read using labels on jam jars, to a trip to another school in North London where teachers complained that many students never read books at all and the library was only half used.

Lessing said no one had thought to ask how our lives would be changed by the internet, "which has seduced a whole generation with its inanities so that even quite reasonable people will confess that, once they are hooked, it is hard to cut free, and they may find a whole day has passed in blogging etc".

Similarly, author Andrew Keen argued in his new book, The Cult of the Amateur, that the internet was killing culture and assaulting economics.

"[Anyone] can use their networked computers to publish everything from uninformed political commentary, to unseemly home videos, to embarrassingly amateurish music, to unreadable poems, reviews, essays, and novels," Keen wrote in the book.

But Lessing, who becomes the oldest person to win the Nobel Prize for Literature, barely acknowledges the internet's positive side, short of calling it an "amazing invention".

She said little about the opportunity for internet users to freely browse reams of information they may otherwise not have the time or know-how to seek out. She also ignored the fact that blogging has given a voice to millions who would otherwise be writing little or nothing at all.

"In order to write, in order to make literature, there must be a close connection with libraries, books, the tradition," she said.

As people increasingly obtained their information from the internet, a "treasure-house of literature", going back to ancient times, was being ignored, said Lessing.

Lessing, who grew up in Rhodesia (now Zimbabwe), also used the lecture, titled "On not winning the Nobel Prize" to condemn President Robert Mugabe's "reign of terror" and its effects on literature and budding writers in the country. Her work often draws on her experiences in Africa.

Lessing was described by the Swedish Academy, which has awarded the Nobel Prize since 1901, as "that epicist of the female experience, who with scepticism, fire and visionary power has subjected a divided civilisation to scrutiny."
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Nguyen Huu Phuc: sáng nay em mở ra, thấy tin nhắn
Nguyen Huu Phuc: lẩy bẩy chân tay
NGUYET THU: Chỉ có HPL là " tồ"
Nguyen Huu Phuc: may quá là NT
hoaphonglan1911: HPL tồ thật
hoaphonglan1911: nhưng đối xử đúng mức đấy chứ
hoaphonglan1911: hì
NGUYET THU: He he...
Cam White: Thế có đc gọi là ngây thơ ko hả chị ơi?
hoaphonglan1911: ngây thơ gì
NGUYET THU: Đôi khi vẫn vậy
NGUYET THU: Trăm lá!
hoaphonglan1911: có mà ngây thơ cụ ý
Cam White: thì em hỏi tỉ tỉ và chị HXT
NGUYET THU: Hi hi...HPL nói đúng ý tỉ!
NGUYET THU: " trăm lá" là tra lắm!
Nguyen Huu Phuc: Không, HPL hơi ngố tí
Nguyen Huu Phuc: nhưng mà đối xử thế là đúng
Nguyen Huu Phuc: và đỡ cho mọi người
NGUYET THU: Hi hi...
Cam White: Em chả hiểu
NGUYET THU: Hôm nay chỉ một mình đệ là nam nhi
NGUYET THU: Kô hiểu gì hở Cam?
hoaphonglan1911: để xem BN và chú Điệp có online không ha
Cam White: em không biết
Cam White: BN thì chắc là không đâu
hoaphonglan1911: mà có khi tắt đèn rồi ấy nhỉ
NGUYET THU: Eo !
NGUYET THU: Đệ nhớ dai nhỉ?
Cam White: Cái đấy thì lão thử phone về hỏi anh í xem
Nguyen Huu Phuc: Chsu Điệp dạo này nạ nắm
NGUYET THU: Nạ thế lào?
Nguyen Huu Phuc: ấy đừng
Cam White: Chưa thấy gì đâu
NGUYET THU: Hi hi...
Nguyen Huu Phuc: sao em Cammy lại xui bậy
Dao Kien: vua vao thay em Cammy cuoi ro to
Nguyen Huu Phuc: gọi điện cho ai?
Cam White: Là lão gàn
Nguyen Huu Phuc: oái, vì chị nói xấu chú
NGUYET THU: Đang nói chú Điệp dạo này " nạ nắm"
Dao Kien: hic
NGUYET THU: Chú Điệp!
Dao Kien: sao luc nao em cung bi noi xau
Nguyen Huu Phuc: nạ nà nạ
Nguyen Huu Phuc: cứ nà nạ nà nạ
Dao Kien: da
Cam White: Đâu mà
NGUYET THU: He he...
Cam White: Nói xấu đâu
NGUYET THU: Tại chú Điệp là em út mà
Cam White: Mọi người toàn "nhắc yêu"
NGUYET THU: Cho nên mọi người ưa trêu!
Nguyen Huu Phuc: hi hi
Dao Kien: co' moi~ em Cammy yeu thoi
Nguyen Huu Phuc: ai là em út?
Nguyen Huu Phuc: Ko phải
Cam White: ơ
hoaphonglan1911: uầy
hoaphonglan1911: nó cua còn giỏi hơn đệ nữa
Cam White: thế không đủ à?
Nguyen Huu Phuc: ai cũng yêu chú Điệo
NGUYET THU: Út trai!
Nguyen Huu Phuc: Điệp
NGUYET THU: Cam là Út gái!
Nguyen Huu Phuc: nhưng chú Đ chỉ cần em Cam yêu thôi
Nguyen Huu Phuc: là đủ
Dao Kien: sorry, tamxuan la` ai em chua nhan ra
NGUYET THU: Hi hi...
Cam White: Ko đủ đâu chị ạ
Cam White: Là tỉ tỉ...
Dao Kien: em yeu ca nha`
Cam White:
hoaphonglan1911:
Cam White: Eo
Cam White: ai cũng khoe răng
Dao Kien: mọi người chắc chuẩn bị đi ngủ nên đánh răng
hoaphonglan1911: hì...
Cam White: Sớm mà
Dao Kien: ai ko khoe chứng tỏ sâu răng
NGUYET THU: He he...
hoaphonglan1911: không phải
hoaphonglan1911: vì VK tắt đèn
hoaphonglan1911: mọi người khoe răng để soi đường
hoaphonglan1911: hì...
NGUYET THU: Hic! Để yên cho VK chừng nửa tháng đi mà, đệ!

Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Cam White: lão đã kịp gọi cho VK rồi á?
Dao Kien: soi duong` vao` nha` bac VK a
NGUYET THU: Chỉ nửa tháng nữa là anh chàng sẽ thắp đèn sáng trưng lên thôi!
hoaphonglan1911: đệ gọi Điệp và VK cùng lượt đó
hoaphonglan1911: nhưng thấy có Điệp dzô
Cam White: Anh VK giờ này thì còn online gì nữa
hoaphonglan1911: còn ông kia chắc tắt đèn
Dao Kien: lan` trc' biet ko vao` nhanh the nao` cung bi noi' xau
Dao Kien: lan nay rut kinh nghiem
hoaphonglan1911: đúng lúc mọi người soi đường bằng răng
hoaphonglan1911: hì
Cam White: Thế mà vẫn kịp nói xấu
Nguyen Huu Phuc: chú Điệp dạo này cũng biết đùa lắm
Cam White: Eo
NGUYET THU: He he
Dao Kien: chắc chị Nguyệt Thu
NGUYET THU: Khổ thế!
Nguyen Huu Phuc: mà Tỉ và Cam cứ tưởng
Nguyen Huu Phuc: Bố cháu Dế vừa gọi điện về
Nguyen Huu Phuc: gửi lời chào cả hội đồng đang chat
Cam White: Eo
Cam White: lại còn khoe nữa mới sợ
Nguyen Huu Phuc: khoe gì hả em ạ?
Dao Kien: em Cammy chắc bị đang mèo cào
Nguyen Huu Phuc: hahaha
NGUYET THU: Hic! Hay bố Dế đang mác màn, gọi mẹ Dế thế?
Dao Kien: toàn eo cái gì ấy
Cam White: ơ
Nguyen Huu Phuc: ừ, từ nãy tòan kêu y như mèo
Cam White: Thôi ko thèm nói nữa
Nguyen Huu Phuc: (Nhường cho chú Điệp dỗ dành em Cammy lần này)
Dao Kien: em thay' chi HXT khóc
Dao Kien: sao lai dỗ Cammy
NGUYET THU: Chị HXT thì đâu đến lượt chú Điệp dỗ!
Nguyen Huu Phuc: Ko thèm nói nữa là vì chú chê em bị mèo cào
Nguyen Huu Phuc: kêu như mèo
Nguyen Huu Phuc: Ối, chị HXT thì có bao giờ đợi được ai dỗ dành
Nguyen Huu Phuc: tòan tự nín
NGUYET THU: Tỉ cũng rứa!
Dao Kien: chắc em ấy đi chăn mèo rồi dỗ sao được
NGUYET THU: ÚI chời!
Nguyen Huu Phuc: Hoặc là đến gần người ta và bảo: Dỗ đi
hoaphonglan1911: hì
Nguyen Huu Phuc: Em ơi, Cammy ơi
Nguyen Huu Phuc: vào đây cho anh Điệp anh ý dỗ dành này
NGUYET THU: Kẻo họ bảo hội mình toàn...hâm!
Cam White: vô ní
Dao Kien: đấy thấy chưa
NGUYET THU: Chú Điệp và em Cam " ra riêng" rùi à?
Dao Kien: chăn mèo xong là vào ngay mà
Nguyen Huu Phuc: Điệp hiểu Cam nhỉ
Dao Kien: ko
NGUYET THU: Vậy mà tỉ tưởng hai người ra chat riêng!
Dao Kien: em hiểu con mèo
Nguyen Huu Phuc:
Cam White:
NGUYET THU:
Nguyen Huu Phuc: haha, em nhìn mỗi người một vẻ
NGUYET THU: Chú Điệp ơi!
Nguyen Huu Phuc: thấy vui qiá
hoaphonglan1911: hi hi, Đài Bắc có nhiều mèo lắm
NGUYET THU: Mở topic câu đối nhé?
Nguyen Huu Phuc: có món tiểu hổ ko?
Dao Kien: em ko thay'
Dao Kien: thit meo` thit cho o day chung no ko an
Cam White: Nhà em ko nuôi mèo
hoaphonglan1911: chú Điệp ở bên ấy chắc ăn khoai làng nhiều
Cam White: Chắc anh Điệp nuôi mèo mới hiểu được mèo chứ nhỉ?
hoaphonglan1911: chứ đâu có ăn tiểu hổ
Nguyen Huu Phuc: khoai lang á???
hoaphonglan1911: vẫn không ai nhận lãnh trách nhiệm của tỉ giao à
Cam White: tỉ giao trách nhiệm gì thế ạ?
hoaphonglan1911: ặc
NGUYET THU: Chẳng để ý gì tỉ
hoaphonglan1911: chú ơi là chú
NGUYET THU: Chỉ chăm vào em Cam thui!
Nguyen Huu Phuc: chị thông cảm cho chú ý
Dao Kien: à
Dao Kien: mở ở đâu ạ
Nguyen Huu Phuc: haha, đọc lại buồn cười nhỉ
Nguyen Huu Phuc: ko phải ở MH đâu
NGUYET THU: Khì khì
Nguyen Huu Phuc: mà là TV cơ
hoaphonglan1911: hi hi... em Cam toàn bị tấn công thui
NGUYET THU: Còn ở đâu nữa chứ!
Dao Kien: vang
Dao Kien: em ko biet' la` dang nói mở ở đây hay ở TV
Nguyen Huu Phuc: Chú ý bi giờ biết mỗi MH thôi chị ạ
Nguyen Huu Phuc: giận nắm
hoaphonglan1911: mở đại một cái ở đâu đó
Dao Kien: chị cứ vu oan thế là ko được
Nguyen Huu Phuc: chị có vu oan gì đâu
hoaphonglan1911: bên này cũng 1:46 rùi
hoaphonglan1911: đệ đi ngủ trước à
Dao Kien: thoi the' giai tan' nhe'
NGUYET THU: Hahaha...rủ nhau ngủ hết
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (265 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [16] [17] [18] [19] [20] [21] [22] ... ›Trang sau »Trang cuối