Tôi dành phần lớn thời gian của mình để lang thang trên mạng,để nghe những bài hát về tình yêu ,đọc những câu chuyện về tình yêu .Và để cho vơi bớt nỗi nhớ về em.Nhưng càng làm vậy tôi lại càng thêm nhớ em ,da diết...Tôi khong thể tập trung vào công việc và học tập.Tôi đăng kí thi trong khi tôi chưa xác định gì về chuyện thi cử.Cũng là để tôi tập trung vào học hành ,để thực hiện giấc mơ mà tôi đeo đuổi,và quan trọng nhất là để nhớ về em ít hơn.Nhưng tôi đã lầm.Tôi càng nhớ em và càng sao nhãng việ học hành.
Tôi lang thang từng đêm trên mạng,đọc các câu chuyện tình yêu ,mà hầu hết ,đó là những câu chuyện buồn.Người ta yêu nhau nhưng vô tình để lạc mất nhau chỉ vì những ích kỉ bản thân,vì lợi danh,và cả vì không dám nói lời yêu .Tôi sợ rằng mình cũng vậy.Tôi cũng không hiểu rõ được tình cảm của tôi dành cho em là thế nào.Nhiều lúc tôi gọi đó là tình yêu ,nhiều lúc tôi lại cho rằng mình chỉ nghĩ về em quá nhiều.Vì tôi đã lỡ quay đi với một người cũng đã từng làm cho tôi nhớ ,làm cho tôi lo lắng,và làm cho tôi trở nên can đảm,quên đi khó khăn của cuộc sống mà khi đó tôi gặp phải.Tôi đã sống mạnh mẽ và kiên cường.Cuối cùng tôi đã làm được.Nhưng cho tới lúc đó,tôi nhận ra rằng tôi đã đi quá xa,quá xa để không còn thể quay trở lại,không thể bắt gặp lại ánh mắt lần cuối cùng người ấy nhìn tôi nữa.Tôi nhận ra mình đã đánh mất một cái gì quá lớn.
Em ,đôi khi trong giấc mơ,tôi mơ về em,khi đó tôi hiểu rằng em đã có 1 chút giá trị trong tôi .Nhưng không hoàn toàn là vậy,khi mơ về em ,một chút trí nhớ của tôi về người kia vẫn đan xen trong giấc mơ đó.Điều đó khiến tôi không đủ can đảm để thể hiện tình cảm của mìn.Tôi muốn thử ,nhưng tôi lại sợ làm tổn thương em.
Đôi khi,nhớ về em,khiến tôi nghĩ đến những cặp tình nhân khác.Họ yêu nhau chớp nhoáng,và quên nhau cũng chỉ trong phút chốc.Tôi cho rằng tôi cũng chỉ nhớ em ,thế thôi....
Rồi tôi lại sợ,tôi sợ tôi sẽ đánh mất em vì những ý nghĩ đó .Vì tôi đã không nhớ em chỉ trong chốc lát,mà đã rất lâu ,rất nhiều,da diết...Tôi sợ tôi sẽ lại bỏ đi ,lại quay lại với tình cảm thật của lòng mình,tôi sợ sẽ không có cơ hội để nói tôi nhớ em...Nỗi nhớ về em dằn vặt tôi,day dứt con tim tôi,làm sao nhãng cong việc mà tôi phải làm.
Và một ngày,tôi viết mail,tôi đã nói tôi thích em,rất thích.Em trả lời,em không thể đón nhận tình cảm của tôi vì em vẫn rất nhớ một người khác,em sợ sẽ bất công đối với tôi.Em nói tôi đừng buồn.Làm sao tôi có thể buồn được chứ.cảm xúc của tôi lúc đó là vậy.Bình thường,rất đỗi bình thường.Tôi trả lời em,tôi sẽ không buồn,tôi mong em và tôi sẽ mãi là bạn ,tôi không muốn chỉ vì chuyện này mà tôi lại mất đi một người bạn như em.Em im lặng.Nhưng hôm đó tôi đã ngủ,đã không nói chuyện với ai,và trên khóe mi,nước mắt tràn ra ,lăn dài trên má.Tôi đã rất buồn...Hôm sau,và cả vài hôm sau nữa,gặp tôi ,em chăm chăm nhìn,tôi không đủ can đảm để nhìn em thật lâu.Tôi đã nói tôi không buồn đâu.Và vì thế,em cũng không cần thiết phải nhìn tôi như thế.Giá như em nói với tôi một ời nào đó,có lẽ tốt hơn với tôi nhiều,thay vì ánh nhìn xoi mói ấy.
Tôi hiểu rằng từ bây giờ,việc mà tôi nên làm,phải làm đó là quên em.Nhưng sao khó quá,có lẽ tôi quá đa cảm...
Nhóm người mới đến với chúng ta.Trong đó có một người ,họ trêu em với người đó.Em về hùa,khác hẳn em mà tôi biết ngày trước.Em trêu người ấy trước mặt tôi,kéo tay ,đùa dỡn...Tôi im lặng,vì tôi đã nói tôi sẽ không buồn.Nhưng tim tôi đau nhói....
Ngày đi chơi,em chụp ảnh với người ấy.Em vẫn nhớ người kia,đó chỉ là cách nói,ừ,cũng có thể là khi đó em vẫn nhớ người kia ,nhưng người mới đến đã thay đổi tình cảm dó trong em.Còn tôi,chưa bao giờ là gì đối với em hết.Hôm đó,tôi đã uống rất nhiều.lân đầu tiên trong đời,tôi uống mà không thấy đắng.Tôi lơ mơ,tôi hiểu tôi đã say.Hôm đó ,mọi hình ảnh về bạn bè,tôi hầu như không nhớ ,nhưng tôi đã dõi theo em.Em hoàn toàn không biết điều đó.Lúc về,tôi nhắn tin cho em,tôi nhắn tôi đã hiểu ra một điều,nhưng chỉ thế thôi.Tối đó gặp tôi em tránh mặt.Thời gian trước,em và tôi đã có thể chuyện trò thoải mái hơn,nhưng sao hôm nay lại thế,tôi đã nói tôi không sao ,và tôi tự nhủ với tôi sẽ không bao giờ làm phiền em ,nhất là ki em đang có hạnh phúc khác.Tôi tôn trọng sự tránh mặt của em.
Nhưng tôi vẫn nhớ em,nhớ nhiều lắm.Nhớ em và cố gắng quên em,quá khó nhưng tôi sẽ làm được,vì ít nhất,tôi và em cũng chưa từng là gì của nhau cả,tôi sẽ quên em như Puskin.Và tôi đã tặng em bài thơ đó.Tạm biệt em!
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải vương bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em chân thành đằm thắm
Cầu cho em có được người tình như tôi đã yêu em.
Có một lần tôi lỡ nói yêu em
Để xấu hổ suốt một thời trai trẻ
Em đành đoạn sao mà con gái thế
Để nỗi buồn từ đó cứ man man...