QUÊ HUƠNG VÀ TÌNH BẠN 8
Địch ngồi như một lũ tà ma…
Bỏ thói ngông cuồng hiếp đáp ta.
Địch cậy tàu- hàng -không -mẫu -hạm
Ta nhờ hoả -tiển -bắn -tắm -xa
Biển Đông rực sáng dòng sông lữa,
Gió Bắc vùi thây bọn ác tà,
Bỏ tật nghênh ngang bành với trướng.
Núi sông trở lại cảnh an hoà.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
QUÊ HUƠNG VÀ TÌNH BẠN 9
Núi sông trở lại cảnh an hoà,
Khắp xóm thôn làng rộn tiếng ca,
Em bé tung tăng bên luống cải.
Bà vui ca hát với nương cà.
Cánh cò lơi lã trong sương sớm,
Đàn nghé thong dong bãi cỏ xa.
Chú mục đồng nghêu ngao sáo thổi,
Vi vu trong gió tiếng nghê à!.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
QUÊ HUƠNG VÀ TÌNH BẠN 9
Núi sông trở lại cảnh an hoà,
Khắp xóm thôn làng rộn tiếng ca,
Em bé tung tăng bên luống cải.
Bà vui ca hát với nương cà.
Cánh cò lơi lã trong sương sớm,
Đàn nghé thong dong bãi cỏ xa.
Chú mục đồng nghêu ngao sáo thổi,
Vi vu trong gió tiếng nghê à!.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
QUÊ HUƠNG VÀ TÌNH BẠN 10=11
Vi vu trong gió tiếng nghé à.!
Cạnh suối bên dòng nước chảy ra,
Sơn nữ mơ màng yên lặng hát,
Bên chàng lãng tử ngắm mây xa.
Thôn làng quê cũ càng xinh đẹp,
Phố xá ngày xuân rực rỡ hoa.
Ông lão ngày vui thêm tuổi thọ,
Chàng trai thương vợ hát ngân nga.
11
Chàng trai thương vợ hát ngân nga,
Mặt biển chiều hôm sóng gợn xa.
Một cánh bườm xanh căng gió thổi,
Mấy vầng mây trắng thoảng bay qua.
Chín chiều ruột thắt thương quê mẹ,
Một tấc lòng son nhớ đất cha.
Lòng thấy QUÊ HƯƠNG bao xiếc đẹp,
NGÀN NĂM MƯA THUẬN GIÓ CHAN HOÀ
voduonghonglam
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
QUÊ HUƠNG VÀ TÌNH BẠN
1
Trời mây xanh ngắt cõi bao la
Thoắt đó mà nay tuổi đã già.
Tóc bạc chưa tròn câu chuyện cũ,
Dặm hồng đã mõi vó câu xa.
Nước non nghĩa nặng lời son sắt,
Bè bạn tình thâm ý đậm đà.
Rượu một bầu,thơ trăng một túi,
Cùng vui xướng hoạ để ngâm nga.
2
Cùng vui xướng hoạ để ngâm nga
Một cõi trời thơ bạn với ta.
Nắng Hạ ngàn năm còn gội thắm,
Mưa Xuân muôn thuở vẫn chan hoà.
Đất trời vũ trụ đường thong thả,
Danh lợi trần ai chẳng bận ta
Nhắp chén trà xanh câu chuyện cổ,
Ngàn năm âu chẳng có chi là.
3
Ngàn năm âu chẳng có chi là,
Thơ rượu bên trời vỗ nhịp ca.
Aỉ bắc sương khuya còn lãng đãng
Trời nam mây sớm cũng la đà.
Cung vàng cỏ mọc bao năm cũ,
Điện ngọc rêu mờ mấy dặm qua.
Một gánh càn khôn lưng chửa mõi,
Tình thơ lai láng giữa trăng tà.
4
Tình thơ lai láng giữa trăng tà,
Đãi bạn bày cờ thưởng thức hoa.
Mã đội pháo đầu -công chớ thủ,
Xa hoành sĩ gát - để coi nhà.
Bồ đào Cây Lý bạn ưa thích,
Rượu Đế Gò đen thiệt ý ta.
Bè bạn bao năm rồi gặp lại.
Uống say một bữa để vui mà.
5
Uống say một bữa để vui mà,
Văng vẵng đâu đây tiếng gọi la,
Có phải tên reo ngoài Aỉ bắc?
Hay quân giặc lấn chiếm Trường sa?...
“Thất phu hữu trách” lời cha dặn,
“Tổ quốc lâm nguy” mẹ giữ nhà.
Lữa dậy Đằng giang chôn Thát đát,
Ai còn mê mãi khúc cuồng ca?
6
Ai còn mê mãi khúc cuồng ca?
Hãy dậy mà đi cứu nước nhà.
Kiếm nữ nhi bêu đầu quĩ dữ,
Gươm anh hùng bạt viá quần ma.
Giang sơn đất Việt ngời tươi sáng,
Tổ quốc trời Nam rạng chói loà.
Ta kẻ tài hèn thêm trí mọn,
Xin cùng góp sức dẹp can qua.
7
Xin cùng góp sức dẹp can qua,
Một cắc một đồng cũng bỏ ra.
Chẳng ngại thuyền to cùng tiến bước,
Đừng lo sóng dữ cứ xông pha.
Giặc đương háo thắng nên ham chiến,
Ta dụng mưu cao giữ thế hoà.
Chờ địch vô tròng ta tóm bắt
Địch ngồi như một lũ tà ma…
8
Địch ngồi như một lũ tà ma…
Bỏ thói ngông cuồng hiếp đáp ta.
Địch cậy tàu- hàng -không -mẫu -hạm
Ta nhờ hoả -tiển -bắn -tắm -xa
Biển Đông rực sáng dòng sông lữa,
Gió Bắc vùi thây bọn ác tà,
Bỏ tật nghênh ngang bành với trướng.
Núi sông trở lại cảnh an hoà.
9
Núi sông trở lại cảnh an hoà,
Khắp xóm thôn làng rộn tiếng ca,
Em bé tung tăng bên luống cải.
Bà vui ca hát với nương cà.
Cánh cò lơi lã trong sương sớm,
Đàn nghé thong dong bãi cỏ xa.
Chú mục đồng nghêu ngao sáo thổi,
Vi vu trong gió tiếng nghê à!.
10
Vi vu trong gió tiếng nghé à.!
Cạnh suối bên dòng nước chảy ra,
Sơn nữ mơ màng yên lặng hát,
Bên chàng lãng tử ngắm mây xa.
Thôn làng quê cũ càng xinh đẹp,
Phố xá ngày xuân rực rỡ hoa.
Ông lão ngày vui thêm tuổi thọ,
Chàng trai thương vợ hát ngân nga.
11
Chàng trai thương vợ hát ngân nga,
Mặt biển chiều hôm sóng gợn xa.
Một cánh bườm xanh căng gió thổi,
Mấy vầng mây trắng thoảng bay qua.
Chín chiều ruột thắt thương quê mẹ,
Một tấc lòng son nhớ đất cha.
Lòng thấy QUÊ HƯƠNG bao xiếc đẹp,
NGÀN NĂM MƯA THUẬN GIÓ CHAN HOÀ
voduonghonglam
[vophubong][/color]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Bồ đào ta cạn chén đêm nay…
“Tình đong càng lắc lại càng đầy”,[1]
Tri kỷ tương phùng mấy thuở say.
Bữa tiệc đoàn viên vừa mới gặp,
Vần thơ sum họp đã bao ngày.
Giang hồ gác mái - thơ giong ruổi,
Lữ khách dừng chân - áo bụi bay.
Ngựa đã buông cương. Mồi đã sẵn…
Bồ đào ta cạn chén đêm nay…
voduonghonglam
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Công Hầu Khanh Tướng Để Làm Chi?
Bên hoa giỡn nguyệt ai không muốn
Mà bước chân đi thế mới kỳ
Bỡi thế nếu tu - ngày hai buổi
Chi bằng bia uống -- tối tràn ly
Tìm duyên thiên lý còn mong gặp
Đọc sách bên em đố nhớ gì...?
Tĩnh giấc Nam kha ngồi hỏi mộng...
Công hầu khanh tướng để làm chi?
voduonghonglam[vophubong]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tình Em Sài Gòn
Sài gòn có hai mùa mưa nắng,
tình ta yêu em
có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông,
nên ta viết bài thơ,TÌNH EM SÀI GÒN,
tặng em làm vốn liếng,
ngày mai em đi lấy chồng.
Sài gòn xuân về mai nở
hoa vàng đẹp aó em thơ.
tơ hồng ai giăng đầy ngỏ,
ta về bối rối trong mơ.
Sài gòn hạ về nắng đỏ,
nắng hôn đôi má em hồng,
xôn xao bướm vàng lối nhỏ,
ta về rộn rã chờ mong.
Sài gòn thu về gió thổi,
gió lùa mái tóc em bay,
mơ màng bên khung cửa sổ,
thẩn thờ em nhớ thương ai.
Sài gòn đông về mưa đổ,
mưa giăng mờ mịt phương trời.
em đi về qua lối nhỏ,
mưa nhoà ướt áo em thơ.
Sài gòn đêm nao yến tiệc,
nhà ai pháo đỏ rượu hồng,
ta về chép trang thơ cũ,
tặng người em gái sang sông
voduonghonhlam [vophubong]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tình-Ta-Là-Vạn-Lý-Trường-Thành
Những ngày nghỉ học em đi vắng
Hồn thấy hoang vu buồn rất buồn.
Khung cửa nhà ai vừa khép kín,
Chiều tà nắng nhạt chảy rưng rưng.
Tiếng guốc kìa ai khua ngõ vắng
Mắt mòn thương nhớ mỏi sao khuya.
Đêm về nhốt kín sao vào mắt
Hỏi chuyện ân tình muôn thuở xưa.
Tà áo nào bay nghiêng lối đi,
Đường mây xao xuyến nẻo em về.
Con sáo hôm nào quên tiếng hót,
Em buồn nên khóc những chiều mưa.
Có phải mùa thu cũng nhớ em
Nên mưa thu khóc ở lưng trời,
Nên mây thu cứ về qua xóm nhỏ,
Nên buồn cứ đọng mãi trong tôi.
Có phải đêm qua gió ngại ngùng,
Chở em về giấc ngủ tôi thương.
Vành môi thu nở ngây thơ quá,
Mắt-biếc-trang-ngời-mộng-thuỷ-tinh.
Mười-Ngón-Tay-Đan-Làm-Luỹ-Nhớ,
TÌNH-TA-LÀ-VẠN-LÝ-TRƯỜNG-THÀNH
Xin về làm cơn mơ tuổi nhỏ,
Giấc-ngủ-muôn-đời-trong-mắt-em.
voduonghonglam[vophubong]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Liểu Chương Đài
Liểu Chương Đài hỡi! Liểu Chương Đài,
Ca nữ ngày xuân hát tăng ai,
Mi biếc mắt xanh màu giếng ngọc,
Môi hồng má thắm sắc hươngtrời?
Ngày đi tin nhạn ngàn quan tái,
Năm đợi thơ chàng vạn dặm khơi.
Cành liểu bên hồ xưa còn đó,
Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời...
voduonghonglam [vophubong]
-----------------------------------------------------
Điển Tích Truyện Kiều - Liễu Chương Đài
Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay.[Nguyen Du]
Đời vua Đương Huyền Tông có chàng tú tài họ Hàn, nổi tiếng là danh sĩ, lên kinh đô Trường An chuẩn bị thi tiến sĩ. Chàng ta thuê phòng trọ ở phố Chương đài, phía Tây kinh thành.
Cạnh bên nhà họ Hàn là nhà Liễu thị, một ca nữ tài sắc đã làm đắm say lắm tao nhân mặc khách, nhưng không ai dám ngỏ tình, vì giai nhân đã có vị tướng quân họ Lý bảo bọc. Mỗi lần tướng Lý đến thăm Liễu thị, đều có mời Hàn sang chơị. Hai người đối ẩm trong giọng ca tiếng đàn nàng Liễụ.. Phần Liêũ thi, những lúc ở nhà một mình, lại thường nhìn qua kẽ vách dòm sang nhà Hàn. Liễu thị thấy Hàn tuy nghèo khó, nhưng lại rất phóng khoáng, hiếu khách. Nhìn trộm lâu ngày, thấy thương, rồi thầm yêu chàng tú tàị. Hôm đó, Lý tướng quân đến, Liễu thị đánh bạo, thưa:
- Hàn Tú tài là người có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại rất hào sảng. Tương quân đã kết thân với chàng ta, thì thiếp nghĩ cũng nên tìm cách giúp đỡ.
Tướng Lý gật gù, cười độ lượng, truyền Liễu thị bày tiệc, rồi mời Hàn sang nói chuyện:
- Hàn Tú tài là bậc danh sĩ; Liễu thị là kỹ nữ tài sắc. Danh sĩ mà sánh duyên cùng tài sắc chẳng phải là xứng đôi lắm sao?. Ta đứng chủ hôn cho đôi lứa.
Cả hai người được gá duyên đều ngây người trước thái độ bao dung của vị tướng quân. Qua hồi xúc động, đôi tân lang lạy tạ ơn vị tướng quân " fair play " nàỵ Sau đó, Lý tướng quân từ biệt, hai người sống chung với nhau như vợ chồng, tình yêu tha thiết.
Tú tài Hàn tuy là người lỗi lạc, nhưng thi tiến sĩ lại không đỗ. Vợ chồng không lấy thế làm điều khổ tâm, vẫn thương yêu nhau trong cuộc sống hàn vị. Bốn năm sau, có quan Tiết độ sứ Thanh Châu là Hầu Di Dật, từ lâu ngưỡng mộ tài năng của Hàn, đã tâu với vua xin chàng về làm tòng sự. Hàn phải về Thanh Châu nhận chức, hẹn với Liễu thị khi cuộc sống ổn định, sẽ trở về lại kinh đô rước nàng.
Nhưng rồi công việc tất bật, sau ba năm Hàn không về kinh được, gởi cho nàng lá thư với nỗi phập phồng nàng kỹ nữ đã ôm cầm sang thuyền khác:
“Chương đài Liễu, Chương đài Liễu
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ
Túng sử trường điều tự cửu thuỳ
Dã ưng phan chiết ta nhân thủ ".
(Liễu Chương đài, Liễu Chương đài
Còn chăng thuở trước dáng xanh tươi
Thướt tha vẫn giống như năm nọ
Vin bẻ đành tay kẻ khác rồi!
Đọc thơ, Liễu thị hiểu là chồng âu lo mình phụ bạc. Nàng đáp thư:
“Dương liễu chi, phương chi tiết,
Khá hận niên niên tặng ly biệt.
Nhất diệp tuỳ phong hốt báo thu
Túng sử quân lai khởi kham chiết ".
(Nhành dương liễu, trạc xuân xanh
Đeo nặng bao năm nỗi biệt tình
Chiếc lá gió đưa, thu đà tới
Chàng về chưa chắc được vin cành.
Sau đó, Liễu thị xuống tóc vào nương cửa Phật, tránh lũ bướm ong quấy nhiễu.
Thương cho nàng. đã vào chùa mặc áo nâu sồng mà vẫn không yên câu kinh tiếng mõ. Phiên tướng Sa Tra Lợi đang tại chức Xạ Kỵ tướng quân của vua Đường Huyền Tông, xông vào thiền môn, bắt Liễu thị về làm thiếp.
Thời gian cũng qua đị.
Mươì hai năm sau, Tiết độ sứ Hầu Di Dật về kinh công cán, Hàn tháp tùng. Về đến Tràng An, Hàn thăm dò tin tức mới biết vợ mình đã sa vào tay kẻ khác. Thế cô, phận nhỏ đành im tiếng. Một hôm, đang tảng bộ trên phố thì gặp một cổ xe ngựa thong thả đi quạ Trên xe chợt có giọng đàn bà vọng ra:
- Có phải Hàn viên ngoại ở Thanh Châu đó không?.
Nghe giọng nói, Hàn rúng động, ấp úng chưa kịp trả lời, thì người trên xe tiếp:
- Ngày mai, thiếp cũng sẽ qua đường này. Xin chàng hãy đến đây cho thiếp trông thấy lần cuối.
Hôm sau, y hẹn, Hàn đứng chờ đợi tình. Chiếc xe đến, từ trên đó ném xuống chiêc khăn hồng bọc ngoài một hộp sáp thơm. Giọng đàn bà thổn thức:
- Cảm ơn chàng, em đã trông thấy chàng lần cuốị...Vĩnh biệt phu quân.
Xe vụt chạy nhanh mất hút. Đêm đó, Hàn phải dự tiệc với hàng quan chức ở kinh thành nơi một tửu lầu sang trọng. Trong tiệc, mọi ngươì đều cười nói vui vẻ chỉ có mình Hàn mặt ủ mày ê. Có người gạn hỏi nguyên nhân; Hàn phải đem chuyện mình kể trong bàn tiệc. Hàn vừa dứt lời, viên tướng trẻ Hứa Tuấn ném mạnh chén rượu xuống đất đánh “xoảng”, cất giọng oang oang:
- Giữa kinh thành này mà cũng có quan triều đình làm loạn vậy sao? Tiểu nhân này, tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng xin được ra tay, đưa phu nhân về cho Hàn viên ngoạị Xin Hàn viên ngoại hãy viết ít chữ để làm tin với phu nhân.
Hàn chép lại bài thơ Liễu thị đã gởi cho mình mười lăm năm trước khi vào qui y cửa Phật. Hứa Tuấn nhận thư, phóng ngựa đến tư dinh của Sa Tra Lợị Tướng Phiên này đang vắng nhà. Hưá Tuấn lớn tiếng với đám gia nhân:
- Tướng quân bị ngã ngưạ, thương tích nặng, e khó qua khỏị, Ngài bảo ta về rước phu nhân cho ngài gặp mặt.
Hứa Tuấn phóng ngựa chạy thẳng vào dinh. May mắn, Liễu thị đang sắp sửa nhờ ba thước lụa kết liễu đời mình., thì nhận được bài thơ tình của mình đã viết cho tình lang. Hứa Tuấn đỡ bà lên mình ngựa, phóng như bay trở về tửu lầụ… Có ai đang hồi hợp chờ đợi, lồng ngực thình thịch liên hồị... Rồi, hai trái tim cùng chung nhịp đập.
..[Cành liểu bên hồ xưa còn đó,
Gặp nhau tim đập...chẳng nên lời...]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook