Xin phép các cô, các chú và các anh chị cho Mc dựng tạm một cái quán cóc nơi này, ngõ hầu lan man dăm câu chuyện phiếm...
THẰNG ĐẦN
- Đần, mi ăn đi ...! Ra ngoài kia ăn nhà tau đang có việc, đừng để ba mạ tau chộ mi lại khổ mà tau cũng khổ...!
Nó ngước đôi mắt kèm nhèm, toét dử nhìn cái bóng mờ mờ trước mặt, rồi lầm lũi ôm cái bát tô đầy ụ xôi và có cả một xiên thịt nướng thơm phức. Nó nuốt nước miếng đánh ực, nhưng không vội, cả cái bát xôi này và cả xiên thịt kia bây giờ là của nó rồi, chắc chắn thế.
Bỗng nhiên, .. "Bốp...!" Nó nghe tiếng một cái tát thật mạnh, kèm theo đó là một giọng nói rít lên :
- Đồ ăn hại, mày lại đem đi cho thiên hạ rồi có phải không con trời đánh kia...đúng là cha nào con nấy ...
Nó không quay lại vì nó quen lắm cái giọng nói này, quen lắm nhưng cũng mơ hồ lắm. Nó đã về đến cái túp lều của nó, coa stúp lều mà mưa cũng như nắng nó đèu có thể nhe răng cười với trời, cái khởng trời mờ mờ ảo ảo trong đôi mắt của nó. Nó tự nhủ nó giàu hơn tất thảy, nó luôn ở cạnh trời, tất nhiên ở cạnh một thiên thần nữa. Nhẹ nhàng đặt cái bát tô xuống chõng , nó quỳ xuống rà rà cái mũi hít lấy hít để, ...thơm thật, thơm không thể tưởng tượng nổi. Thơm như cái mùi thơm mơ hồ xa xăm. Hắn véo một nắm xôi bằng cái trứng chim cho vào miệng , nhấm nháp. Tại sao người ta gọi hắn là thằng Đần nhỉ, Đần có nghĩa là gì...Nó chịu, đã thế phải véo miếng nữa, không cần để dành làm gì...Cứ thế nó vừa ngồi vừa véo dần bát xôi vừa đặt câu hỏi và chịu không thể trả lời được, nó thò tay định veo cái nữa thì chạm vào xiên thịt , thôi riêng cái này thì không thể được, để dành...mai ,ai biết đâu đấy.
Vuốt vuốt cái bụng, nó mò mẫm ra lu nước cúi mặt ụp oạp..khà ... mát thật. Nó ngồi xuống gốc khế lim dim và mơ thấy con chim phượng hoàng..
- Đần..lại ngủ rồi ! Ăn chi chưa(2)?
Nó choàng dậy , mắt tối thui, hình như đã tối rồi.
- Ăn rồi, căng cả bụng..!
- Có chi mà căng cả bụng..
- Thì cả một đọi xôi tề ...
- Ui trời...ăn từ trưa mà chừ vẫn no..Con bé cười ngặt nghẽo.
Nó lúng túng, ừ nhỉ mình ăn từ trưa mà,
- À tau mần cho mi cấy diều đó chộ đẹp không ?
Con bé cười hắc hắc :
- Trời tối thui không đèn đóm chộ đẹp mần răng...
- Hì hì...nó khoả lấp - Thôi mi cứ cần về đi , mai thả coi sau, tau tiền mô mà thắp đèn. Nó quờ tay lấy cái diều nằm ở dưới chõng...
- Á...!
- Răng rứa ?
- Có chi mô ...
- Răng mi kêu, hay mạ mi lại đập mi..
- Đã nói là không có chi mà,
Nó im lặng, suy nghĩ.
- Thôi, tau về đây...cho mi cái bánh này, nhớ ăn đi
Nó vẫn im lặng.
Con bé đã về từ bao giờ mà hắn vẫn ngồi đấy,mân mê cái sợi dây có cái túi nho nhỏ trên cổ mặc cho bầy muỗi đói vo ve. Hắn không hiểu, đó là cái nhà to và đẹp nhất cái làng này, đó là hắn nghe lỏm người ta nói chuyện với nhau như vậy.
Mặt trời chói chang, thiêu đốt cả một vùng, ở cái vùng đất toàn cát là cát như thế này thì đó là chuyện bình thường, đối với những ai ở nơi khác đến thì chắc họ phải trốn vào trong nhà từ lâu rồi. Vậy mà nó vẫn cắm cúi, dò dẫm, hơi hước phả lên hầm hập.
Mày chạy đằng trời, cho mày kẹp ,nó thục tay vào sâu hơn, cuối cùng cũng lôi ra con cua kềnh, nó khoái trá, con này nướng ăn thì ngon phải biết, to gấp ba lần những con khác.
- Ê , Đần được nhiều không ? Bán cho tau đi... Lại cái giợng nói đó, cái giọng luôn có cái hơi hướng rít lên.
- Dạ...
- Bao nhiêu ?
- Dạ...
- Bao nhiêu thì nói, dạ suốt- Giọng nói bắt đầu gắt gỏng.
Nó ngơ ngác , bao nhiêu nhỉ, từ trước đến nay có ai hỏi nó như vậy đâu. Họ chỉ gọi nó đến trả tiền rồi mang mớ cua đi, bao nhiêu ...? Nó đưa bàn tay dính bùn gãi gãi đầu.
- Năm nghìn nhé..
- Dạ...Nó chưa dứt lời đã thấy người đàn bà ấn vội đồng tiền vào tay rồi vội cầm cái giỏ đi.
- Ơ cái giỏ...Hắn kêu lên
- Khôn như ranh mà còn giả ngơ, chốc nữa con bé sang trả cho - Nói xong người đàn bà ngoe nguẩy đi thẳng.
Vuốt vuốt đồng bạc nó về cái nơi gọi là nhà, của đáng tội nếu không có hai ngội mộ thì khu vườn nhà hắn cũng khá đẹp. Nghe nói đấy là mộ của bố mẹ nó sau một vụ tai nạn trên sông, đó là nó nghe người ta kể vậy.
Đang ngồi nhai mấy củ khoai dai nhằng nó nghe tiếng xôn xao :
- Thằng Đần đâu rồi..?
- Thằng Đần ra có khách...
- Phen này thằng Đần đổi đời rồi nhé...
Nó cau mày, lại là cái giọng có tiếng rít đó...Nó uể oải nhìn ra, sao mà lắm người thế, đây là lần đàu tiên nó nhìn thấy đông người đến nhà nó như vậy. Cái giọng nói kia lại cất lên, vẫn còn phảng phất tiếng rít, nhưng rất khẽ :
- Đây là nó đây ạ ? Ông bà xem có phải không ?
- Nó đây sao...là nó đây sao ? Nó nghe thấy tiếng nức nở
Nó chưa kịp hiểu điều gì thì một người đàn bà đã lao tới ôm chặt nó. Thơm quá, chẳng bù cho nó, chỉ có mùi khét nắng và mùi bùn đất.
- Con ơi...
Nó nhăn mặt, cố đẩy người đàn bà ra, thật lạ lùng, tự dưng ôm lấy nó rồi khóc lóc thảm thiết. Nó cố giương đôi mắt nhoèn đục lên nhìn, chẳng hề quen, giọng nói cũng vậy.Nó hoảng sợ gào lên:
- Cọt ơi...Cọt ơi...- Nó tìm cái Cọt, đứa con gái hay lén cho nó ăn.
Nó đưa mắt nhìn quanh, không thấy, lại cái giọng kia lên tiếng :
- Đấy thấy nó tội nghiệp tôi bảo con bé nhà tôi sang chơi tiện thể giúp nó, con bé hay đem cơm cho nó ăn lắm. Đấy như hôm trước nhà có việc con bé mang sang cho nó bao nhiêu là thức ăn, chúng nó quý nhau lắm.
" Xin làm một viên bi nhỏ
Lăn trong tiếng cười tuổi thơ
Xin làm một viên cuội nhỏ
Trầm tư bên suối đợi chờ "