Trang trong tổng số 27 trang (262 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

phonglan

Mỗi người có một cách suy nghĩ, muội ko phán xét ai đúng, ai sai, có lẽ trong chuyện này, muội và huynh ko có cùng quan điểm... Hôm nay muội sẽ kể cho huynh nghe một câu chuyện có thật...

----------------------------------------------

Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo của tháng 11, tại một góc của bầu trời Hà Nội trong những năm còn khốn khó, có một cô bé được sinh ra đời. Cô bé đó là Phonglan. Và đúng một năm sau, cũng tại góc trời đó, vào đúng ngày đông lạnh lẽo ấy, một cô bé khác cũng ra đời, đó là tiểu muội của Phonglan, nàng demmuadong.

Hai cô bé tuy ko sinh cùng một năm nhưng lại sinh cùng ngày, và cứ thế hai cô lớn lên bên nhau, khác với nhưng cặp song sinh khác là giống nhau về hình dáng, hai cô lại giống nhau về tính tình, giống đến nỗi sau này có những chuyện hay mà vô cùng ko hay xảy ra.

Cô chị Phonglan là một cô gái tình cảm, nội tâm. Nhưng cô khác với cô em của mình ở chỗ cô có một tình yêu lớn giành cho một đội bóng, một tình yêu hình thành khi cô mới có 6 tuổi. Chính vì vậy mà cô mạnh mẽ hơn, thường tham gia những hoạt động bên ngoài với các bạn nam cùng trang lứa, nói chung, cô là một người khá lý trí, mạnh mẽ.

Ngược lại với chị mình, dmd là một cô gái tế nhị, tình cảm, nội tâm và nhút nhát. Cô thích thơ văn, yêu những ca khúc buồn, ngại xuất hiện trước đám đông và luôn thu mình trong một cái vỏ bọc riêng. Mọi người thương dmd vì cô yếu đuối, cần được che trở và vì cô có một tâm hồn vô cùng nhạy cảm...

Hai cô cứ như vậy lớn lên bên nhau, Pl thì muốn dmd giống mình, còn dmd lại muốn Pl giống mình. Tuy nhiên cô nào cũng giữ được bản sắc riêng, vẫn yêu thương nhau và cùng nhau lớn lên, cùng nhau vào ACM.VN và cùng nhau vào thi viện...

Thế rồi một ngày, có một chàng trai xuất hiện trong đời hai cô. Người ấy "đặc biệt" theo cách mà cả hai cùng yêu thích. Chàng trai cứ vô tư nói chuyện với cô chị rồi cô em mà ko biết được có sự khác biệt nào cả, có khác chăng thì chàng cũng hiểu là đó là một cô gái "cá tính". Và cái gì đến cũng phải đến! Hai cô cùng yêu chàng, còn chàng cũng có tình cảm với cả hai cô. Họ cứ lần lượt thay nhau tiếp chuyện với chàng trai. Cả hai cùng dằn vặt, cùng tự hỏi rằng nếu biết cả rằng họ là hai người thì chàng trai sẽ yêu ai hơn, cô chị hay cô em? Cứ như vậy, các cô vật vã, đau khổ với "mối tình đầu" của mình.

Cuối cùng, Pl là người mạnh mẽ hơn, vào một ngày nói chuyện với chàng trai, cô đã đi đến một giải pháp tốt nhất cho cả ba, chấp nhận chia tay! Dmd đã trách chị mình tại sao lại làm như vậy, tại sao lại ko để cho cô tiếp tục được trò chuyện với chàng hằng ngày, tại sao, tại sao và tại sao... Cô trở về với cái ốc đảo muôn thưở của mình, thu  mình lại với tất cả mọi người, im lặng chấp nhận nỗi đau. Cô chị Pl lại có một cách tìm quên khác, cô lao mình vào cuộc sống, đi chơi, làm việc đến kiệt sức, để ko thể đau buồn, để ko thể suy nghĩ, để ko phải đối diện với sự thật...

Và rồi cuối cùng Pl nhận ra rằng đó chỉ là một thứ tình cảm phù du, cô cần sống vì mọi người, cần vì em mình và lôi cô ấy bước ra khỏi cái ảo ảnh buồn đau ấy. Hàng ngày cô cùng em đi chơi, cùng em đi chùa, nói chuyện, tâm sự với em về cuộc sống, giúp em đọc nốt cuốn sách mà suốt 4 tháng qua cô ấy ko hoàn thành được, giúp cô ấy từng bước, từng bước đối diện với nỗi đau...

Sau những nỗ lực ko biết mệt mỏi của chị mình, cuối cùng thì sau hơn 4 tháng đau khổ, dmd cũng đã nhận ra rằng việc làm đó là vô ích, bởi chúng ta ko thể níu kéo những gì đã qua. Cả hai cô lại cùng hăm hở lao vào cuộc sống, vẫn mang trong mình những kỷ niệm về chàng trai đã giúp hai cô gần nhau hơn, hiểu nhau hơn, biết yêu thương mình và yêu thương mọi người hơn...

Câu chuyện của chúng ta hôm nay đến đây là hết rồi, cả nhà cho bé một tràng pháo tay đi nào...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Bé Phong Lan kể chuyện hay quá! cả lớp khen nào! vỗ tay... vỗ tay...

Đứng ngoài khung cửa của lớp học có một lão già râu tóc bạc phơ cũng dỏng tai lên nghe câu chuyện về cặp song sinh đặc biệt ấy! Lão bị hút hồn vào câu chuyện mà quên cả công việc thường nhật của lão, bởi vì lão cũng có một thằng em sinh đôi, và thằng em sinh đôi của lão cũng hoàn toàn khác với lão.
Cả ngày lão phải còng lưng trên chiếc xích lô cà tàng, rong ruổi qua mọi ngõ nghách của phố phường, nhặt từng đồng xu thấm đẫm mồ hôi để tối về nhà ghé chợ mua mấy bơ gạo cho cái cuộc sống của mấy con người trong gia đình lão, trong ấy có cả thằng em song sinh của lão.
Lão vất vả bao nhiêu thì thằng em song sinh của lão nhởn nhơ bấy nhiêu. Nhìn hai anh em, không ai có thể nhận ra đó là cặp song sinh. Trông cái bề ngoài lam lũ, cái tướng đi lao đầu về phía trước, ai cũng nghĩ lão là người làm công. Còn thằng em song sinh của lão thì ai cũng cho rằng hắn là công tử con trai của ông chủ lớn.
Tuy là song sinh, nhưng hai anh em lại được người đời gọi bằng hai cái tên khác nhau. Lão được gọi là "lão xích lô" còn thằng em song sinh của lão người ta gọi là "anh Hoa Phong Lan".
Tại sao lại như vậy? Đơn giản thôi, cái gã HPL ấy luôn luôn bóng bảy trong bộ đồ mới sạch sẽ, hắn chẳng bao giờ lao đi như ma đuổi mà luôn chậm dãi thong dong từng bước một. Hắn có một đặc điểm khiến cho người ta gán cho hắn cái biệt hiệu "phong lưu công tử", đó chính là hắn rất thích con gái. Hắn thích kết bạn làm quen và trò chuyện cùng với các cô gái. Khi gần họ hắn mới cảm thấy thực sự là hắn đang sống, hắn rót đường mật vào tai các cô, hắn thực sự là một tay phong lưu siêu hạng.
HPL công tử thường nói với anh trai của hắn: "vất vả nhiều làm gì chứ, con người chỉ thực sự là con người khi còn đang tươi trẻ sung sức, mỗi người chỉ được có mấy mươi năm thôi, anh hãy rửa tay mà ăn chơi đi, kẻo đến lúc có muốn cũng không được".
Nhìn thấy thằng em song sinh lúc nào cũng hào nhoáng, lão xích lô cũng thèm lắm, nhưng khi nghĩ tới đoàn tàu há mồm mà lão đang kéo theo sau lưng thì bao cảnh đẹp huy hoàng mà lão đang tưởng tượng ra vụt tan thành mây khói. Lão nói với HPL rằng: "nếu anh cũng giống chú thì gia đình ta phải ra nhập cái bang mất".
Vậy là hai anh em không ai bảo được ai, ngày tháng cứ trôi qua và mỗi người vẫn theo đuổi cách sống riêng của mình. Người em thì đuổi hoa, bắt bướm, viết thơ tình. Còn lão xích lô thì vẫn cặm cụi trên con đường cát bụi và sỏi đá, đôi lúc có vài chén rượu nhạt lão cũng viết được mấy vần thơ "củ tre, củ chuối" đối hoạ vui cùng mấy lão say khướt.
Đang mơ màng thả hồn theo dòng tâm sự, một giọng nói lanh lảnh bên tai làm lão giật mình: "này, kéo xe cho tôi lên chợ Đồng Xuân..."
Giọng nói phát ra bằng thứ âm thanh với tần số sóng siêu âm đã lôi giật cổ lão trở lại hiện tại, đó chính là mụ béo chủ sạp vải lớn nhất ở chợ Đồng Xuân, mụ này đanh đá nhưng xởi lởi ra phết, chẳng biết có kết lão hay không, mà mụ ấy luôn đi xe của lão, đã thế lại còn thường xuyên bo cho lão rất hậu hĩnh, từ ngày chạy xe cho bà béo tơ lụa này, cuộc sống gia đình lão cũng có khấm khá hơn. Lão lật đật, cầm cái nón mê phủi qua cái đệm xe, cúi gập cái lưng: "dạ... rước bà lên xe..."
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Hôm nay sưu tầm được một câu hỏi mới, xin thỉnh giáo cả nhà:

Đang lái xe trong một đêm gió bão, bạn đi ngang một trạm xe búyt và thấy có 3 người ngồi đợi xe:

1. Một bà lão rất yếu ớt.
2. Một người bạn cũ đã từng cứu sống bạn.
3. Một người chàng trai/cô gái trong mộng của bạn - người mà bạn từng mơ ước.

Vì chỉ có thể chọn duy nhất một người bạn sẽ chọn ai?

Nào mời mọi người cùng trả lời, ai có câu trả lời hay và lời giải thích hay nhất sẽ có thưởng, hê hê... thưởng là gì thì do Điệp Luyến Hoa quyết định.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

phonglan

hì, kể chuyện về muội và tiểu muội của muội thì kể hoài ko hết chuyện, hôm nào có thời gian rảnh muội lại kể cho huynh và mọi người nghe...

------------------------------------
Hôm nay muội kể cho mọi người nghe một câu chuyện tầm phào, hờ, mọi người cười được thì tốt, ko cười được thì lượng thứ cho muội cái tội vô duyên...

Một ngày, cánh Lan đang vơ vẩn bay thì gặp chị hoachuoi, chị mới thì thầm gọi:
- Lan này, xuống đây chơi với Chuối đi Lan, đừng bay cao quá thế ngã thì Chuối ko đỡ được, có bay thì bay là là mặt đất thôi, đừng có bay lên ngọn sấu như thế...
- Em chưa xuống được đâu chị ơi, chị chờ em nhé!

Và thế là cành lan lại bay hết ngọn sấu này tới ngọn sấu khác, cho tới một ngày, cô là là mặt đất quay trở lại gặp hoachuoi:

- Chị ơi, em về đây
- Tớ đã bảo cậu rồi mà cậu ko nghe, thế nào rồi...
- Ko sao cả, em đang rất ổn...
- Thế cậu đang làm gì đấy...
- Tớ đang gấp con chim, con chim của tớ lại được gấp trên giấy có hình con lợn nên tớ gọi nó là con chim lợn...
- Ặc, bó tay với cậu, nhưng nói thế là tớ biết cậu đã trở về mặt đất rồi...

Lại một ngày, hoachuoi rủ cánh lan đi chơi, qua hàng cốm, nàng Chuối rẽ vào mua hai lạng...

- Chị ăn hết hai lạng cốm cơ hả?
- Ăn cốm thì tớ chỉ biết no, ko biết chán.
- Kinh thật!
- Đấy là còn ăn cốm ko đấy, ăn với chuối thì còn nhiều nữa...
- À, nghĩa là chị ăn cốm vào cho nó no, còn ăn chuối vào cho nó... tiêu hả?
- Oạch, bó tay em lăn quay với cậu! Tớ biết cậu đáp đất an toàn rồi nhưng mà cũng đừng có bước nặng quá thế chứ...
- Hí hí, thế tớ hỏi cậu nhá, cậu nói là cậu ăn cốm chỉ có no thôi, nhưng khi ăn chuối cậu lại ăn được nhiều cốm hơn, thế tớ phải hiểu thế nào đây???
- Thôi thôi, tôi biết cô rồi, cô gấp hạc mà cô lại bảo cô gấp chim lợn thì tôi sợ cô luôn, giờ cô nói thế tôi cũng đành chịu chứ biết sao...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

phonglan

hoaphonglan1911 đã viết:
Hôm nay sưu tầm được một câu hỏi mới, xin thỉnh giáo cả nhà:

Đang lái xe trong một đêm gió bão, bạn đi ngang một trạm xe búyt và thấy có 3 người ngồi đợi xe:

1. Một bà lão rất yếu ớt.
2. Một người bạn cũ đã từng cứu sống bạn.
3. Một người chàng trai/cô gái trong mộng của bạn - người mà bạn từng mơ ước.

Vì chỉ có thể chọn duy nhất một người bạn sẽ chọn ai?

Nào mời mọi người cùng trả lời, ai có câu trả lời hay và lời giải thích hay nhất sẽ có thưởng, hê hê... thưởng là gì thì do Điệp Luyến Hoa quyết định.
Đưa xe cho người bạn cũ trở bà già yếu ớt đi, còn muội thì đi dạo cùng chàng, được chứ huynh nhỉ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

hì... muội trả lời đúng đáp án! huynh thì không thích những gì đúng đáp án... kẹ ke...
-------------------

Còn câu chuyện của muội kể... kẹ kẹ... huynh cười sặc cả nước bọt lên mũi rùi... vì... chuối... quá!
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

mai là ngày 9 tháng 11 năm 2006
Chúc mừng sinh nhật đôi song sinh Đêm Mùa Đông và Phong Lan
Chúc nhị vị tiểu muội muội tròn 23 tuổi vui tươi hạnh phúc nhé!

huynh gửi tặng muội 1 card chúc mừng và một bản nhạc vui trong cái link này:
http://www.tuoitrequangni...768623c88c1bc9b0c044f087d
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Một bài văn đáng để đọc: http://www.tuoitre.com.vn...D=171397&ChannelID=13

Bài văn gây xôn xao TP Vinh


Bài văn đạt 9,5 điểm của cô học trò chuyên toán Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (Nghệ An), Nguyễn Thị Hậu


TTO - Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần vào sáng thứ hai vừa qua, thầy giáo Lê Trần Bân, phó hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (TP Vinh, Nghệ An) đã đứng dưới cờ phát biểu cảm nghĩ và đọc bài văn của em Nguyễn Thị Hậu, cả sân trường xúc động lặng im.

"Thầy Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh" - thầy Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.

Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn TP Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...

Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An - chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này. Bài văn với gần 1.500 từ trên bốn trang giấy kiểm tra ướt nhoè nước mắt của Hậu khi làm bài.

Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn.

Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai, nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi, khá xúc động.

ĐẮC LAM

Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Bài làm:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:

“Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.

Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.

Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.   

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.  

NGUYỄN THỊ HẬU
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An)

---------------------
Huynh chỉ thắc mắc tại sao không phải là 10 điểm hay 11 điểm!
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

phonglan

Em chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những gì anh hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng thưở ban đầu

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân đi về thưở ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay khó nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau

Riêng lòng em, em không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Anh không còn màu mắt xưa

Em chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo anh ướt để em buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao anh ơi....

LQV

----------------------------

Hic, trời ơi, buồn quá..............

----------------------------

Cảm ơn bài hát và lời chúc của huynh...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

(sưu tầm)
1, Không nên "trả đũa". Ngay cả khi bạn tình của bạn đã lừa dối bạn, việc bỏ thời gian để hy vọng trả thù chỉ hạ gục ý chí cá nhân của bạn thôi.

2, Không nên lưu giữ những thứ làm bạn nhớ. Kể cả những gì trên mạng. Ví dụ, hãy xóa tất cả những gì thuộc về người đó trong danh mục những người tri kỷ của bạn.

3, Không nên tìm cớ để liên lạc hay gặp lại người tình cũ của bạn. Ðiều này bao gồm việc không nên mang trả những vật cá nhân vì đó có thể là cái cớ để bạn gặp lại người tình cũ.

4. Ðừng sợ cô đơn. Hãy bỏ thời gian để hiểu được những gì đã xảy ra và từ đó tăng thêm nghị lực về tình cảm.

5. Ðừng sống trở về quá khứ. Hãy bỏ thời gian để hiểu rằng những gì đã xảy ra thì không phải là một sự ám ảnh hay day dứt trong quá khứ.

6, Ðừng cố gắng quan hệ với một người khác trong thời gian bạn còn trong tình trạng phản ứng. Nếu như bạn quan hệ với người khác quá sớm sau khi chia tay thì bạn sẽ phải đối mặt với một mớ các vấn đề tình cảm trong quan hệ mới này.

7, Cất đi tất cả, không vứt bỏ. Hãy cất đi những hình ảnh, kỷ niệm từ khi bạn còn đang yêu nhau. Không nên vứt bỏ trừ khi đó là một cuộc chia tay thật tồi tệ. Sau này bạn sẽ muốn giữ lại mọi thứ.

8, Hãy ghi nhận việc hẹn hò với người mình yêu. Liệu bạn vẫn thực sự hẹn hò với người mà mình hoàn toàn không ưa thích, người đó không quan tâm đến sở thích và phong cách sống của bạn. Chuyên viên phân tích về các hình thức hẹn hò của các đôi tình nhân đánh giá mối quan hệ của bạn và mách bảo cho bạn biết được điều gì làm cho bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc.

9, Hãy tha thứ cho chính mình. Bạn đã nói hay làm điều gì mà sau này cảm thấy ân hận. Rất dễ dàng tự trách mình. Bạn không thể đi ngược để thay đổi quá khứ, nhưng bạn có thể học hỏi được từ những lỗi lầm đó và tha thứ cho chính mình.

Tha thứ cho người tình của mình. Tha thứ là sự lựa chọn, không phải tình cảm. Tha thứ không có nghĩa là quên hết và sống lại với người tình của mình. Ðôi khi tha thứ là ra quyết định cắt bỏ những tổn thất và bỏ đi.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (262 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối