CÓ MỘT BUỔI SÁNG MÙA XUÂN
Một buổi sáng mùa xuân,em đưa tay vin một cành mai chợt nghe hoa cười nói.Ôi ! Nụ cười chứa trong từng cánh hoa mở ra một trời dung dị,ngây thơ,dịu dàng thơm tho như bàn tay nắm.Chỉ là vậy mà sự hoang vắng trong lòng anh như chợt vơi đi rất nhiều ,có thoáng chút nhẹ nhàng thanh thản đang đến bên mình êm dịu giống như sợi tơ trời đang bay lãng đãng trên bầu trời kia.
Rồi từ trong tâm thức lại thấy được từng bước chân quá khứ trở về từ miền tâm sâu lắng .Nó khơi gợi từng chút kỹ niệm như vuốt ve lên thời gian đã trôi đi và lấp vội vàng ở nơi nào đó của ký ức ,hình dung được khoảng cách của thời gian là chiều dài đăng đẳng đeo mang những ước vọng phù du nổi trôi bồng bềnh trên một dòng sông tưởng chừng đã cũ,ảo hóa và mộng mị .Gọi tên yêu thương là gì ? Hay cũng chỉ là cung bậc réo rắt tấu lên nhạc khúc từ thanh âm bãn ngã cuồng si vọng tưởng,một vùng hư dối của tư tưởng trôi theo tiếng dội ngày đêm kéo theo ánh sáng và bóng tối .Tìm đâu ra một gam màu chân ngữ không trang điểm xa hoa và bóng bẫy,không dính mắc và chấp chặt vào những ước vọng đời thường.Chỉ mong sao nó như là một mãng mây trời trôi thênh thang trong không gian không bị che lấp bởi ganh tỵ và cuồng si,anh chỉ muốn thôi,nhỏ nhoi đem mãnh tâm nầy thật trong sáng và tinh khôi như sợi nắng đầu ngày đến cùng em,ngồi lại bên em với tình thật thà giống như cánh đồng lúa mênh mông hoang ngự ngoài kia.Để cho anh thấy rỏ em là một vạch sáng đang hiện hữu giữa sát na của lằn chớp huyễn mộng trong dòng sông sinh tử,một khoảnh khắc của thời gian và không gian đi về,sự bùng vở tất nhiên của hơi thở bình thường đột ngột chuyển dịch và rơi vào trạng thái rổng lặng phi tưởng,rồi huyền thoại sẽ mông lung không còn nơi trú ẩn trong miền thực tại.Nó là sự giao thoa của tâm tư hữu hạn và vô hạn ,là sự kết nối tuyệt đối của sự rung nấc luồng tư tưởng chợt bắt gặp ở một phút giây trầm ngâm và đối đãi.Em và anh ,giây phút thường trụ của tâm không ,an nhiên và bình yên như giữa cuộc sống đời thường nầy mình đang sống và đang trân trọng một tấm lòng .
Trăm năm em hiện hoa bồ tát
Ngự giữa nhân gian mở cõi lòng
Cho anh thấy được đời chân vọng
Đem rải bên trời mộng sắc không
GOT2
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
TÂM TÌNH HIẾN DÂNG
Rồi người ạ !
Đã đến mùa mặc áo,lồng vương miện kiêu sa cho lũ chim rừng.Ta vừa hỏi mình:có nên buồn hay vui,có đáng cười hay bật khóc.Đành đoạn trả lời rằng : Điệu buồn như một phiến tơ bay. Với ta , mùa Xuân vẫn nghìn trùng và xa lạ .Mặc nhiên ,ta chấp nhận hào
hùng ,chấp nhận thủy chung để ôm vào lòng những thức khổ tê tái.
Ơi người ! ơi tình nhân đã vô tình làm áo xưa bật rách ,tay ta không đủ che một cõi lòng băng lạnh thì còn khả năng chi để ấp ủ một linh hồn thoảng gió phương xa . Hỡi người lạnh lùng và dấu ái !
Ta đã gọi tên người trăm lần ngàn lần cùng âm thanh mỏi mòn ,dung nhan ấy có còn theo tháng năm từng trải ,êm ái như suối tóc người, nỗi nhớ theo tay ta vuốt từng sợi gió bay như cùng những áng mây trời, một chiều nao ghé lại : để biết rằng ta đang dừng lại trên đỉnh của muộn phiền,chỉ vừa đủ để tình quên thì hồn lại nhớ.
Nầy đây ,trong giờ khắc thiêng liêng của đất trời,bỗng ta chợt nhớ về một khoảng đời riêng ươm mơ,nâng niu và chăm sóc,sao lại để vỡ tan ước nguyện,để tình chìm cùng với hư không.Thôi thì,còn sót lại chút nào xin theo mây trời lãng đãng đem gửi về người để làm chút quà hoài niệm của ta, mang đến người và cũng là tâm tình xin được hiến dâng, cho trọn vẹn một mùa Xuân như người hằng ý nguyện.Có được không ? hởi người mà ta hằng dấu ái .
Cuối cùng,xin người hay tha thứ cho ta,kẻ dại khờ chối bỏ tình yêu chân thật của người để ra đi,và cũng chỉ xin một lần nầy nữa thôi,xin người hãy thay ta làm người giữ vườn cần mẫn,tưới cho hồn Xuân một chút tươi vui để Xuân xanh thêm màu lá,và những Xuân sau được nồng thêm ý vị cuộc đời.
Cũng từ đây,khi những mùa Xuân tiếp nối theo về,ta ,kẻ đã nói với người hãy lãng quên,lại cố nhắc mình rằng Xuân đang đến gần đâu đó,và xin thắp lên một nén tâm hương để tưởng nhớ rằng mình vẫn còn hiện diện ở giữa đất trời nhưng vẫn không tìm thấy được ý Xuân,kẻ cuồng si chối từ tình yêu để đi tìm một hạnh phúc trong hố thẵm của lòng mình,khi hạnh phúc ấy chỉ còn lại dư âm chết khô trong tình tuyệt vọng của yêu thương.
GOT2
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
HẠT BỤI RONG CHƠI
Tư tưởng người như một dòng sông
Khởi từ nguyên thủy đến vô cùng
Sáng chiều sóng gợn hồn theo gió
Trong giấc mộng đời mơ thanh tân
GOT2
Khi ngồi xuống cùng thơ_Ta thấy mình bỗng hóa thân là một hạt bụi đang bay lãng đãng trong cõi hồng trần này.Một cõi của tư tưởng chợt thăng hoa không có giới han,không có ngằn mé ,cõi mà nơi đó vọng tưởng và chân thật kết hợp lại cùng nhau để kết tủa nên những lời thơ thay cho tâm ảo diệu.Thật và hư không còn nằm trong phân biệt,chỉ có một mình biết mình đang thực sự hiện hữu bởi vì đôi mắt còn biết nhìn cảnh sắc ngoài khung cửa nhỏ,đôi tai còn nghe âm thanh và cái mủi thì còn hít thở bầu không khí.Chỉ riêng có tư tưởng thì làm việc thật thà nhận ra rằng có một điều gì đó đang đến rất thật với mình,đang chảy trong máu,về lại con tim và theo nhịp đập luân lưu đi khắp cơ thể.Nó cũng có thể là một giấc mộng không bị giới hạn về cảnh sắc và hình tướng ,không có bắt đầu và sẽ không chấm dứt chỉ cho đến khi nào một dấu chấm xuống hàng và tư tưởng chịu dừng lại nơi đó.Là như vậy,nó mang mang,nó lẩn khuất trong tận cùng đâu đó của quá khứ tâm thức,nó trộn lẫn không gian và thời gian,nó hòa quyện tất cả buồn vui đã ,đang và sẽ qua đi như chính là cuộc sống của nó.Tất cả giống như cuộc rong chơi của hạt bụi trong một thiên hà mênh mông rộng lớn này.Và ai là người có đủ năng lực vạch ra một lằn ranh giới hạn để cho tư tưởng của hạt bụi nằm trong đó , để cho nó biết rằng khi chính thức chạm vào, sẽ bị dừng lại và rơi xuống chạm đất.Không có ai cả,và tư tưởng mãi mãi vẫn tự do bay nhảy trong một cõi mầu nhiệm không bao giờ bị ngăn che,giới hạn.
Ngồi xuống cùng thơ là quên hết không gian bận rộn ngoài kia,đắm mình vào một ngôn ngữ của tư tưỡng tâm linh và để ghi lại những dấu tích trên con đường rong chơi của hạt bụi,ngôn ngữ chỉ là vay mượn tạm thời để diễn đạt những cảm nhận tâm thức khi mà tư tưởng chợt bắt gặp sự rung động của trái tim trên con đường hành trình vẫn còn xa vạn dặm,ngôn ngữ thay cho thời gian ghi lại.Do vậy,có thể nói thi ca đã sinh ra ngôn ngữ mà tự thân nó luôn cưỡng lại với thi ca bởi định luật bất di dịch của vô thường,cũng như chính dòng sông không bao giờ biết mình đang chảy nhưng tự tánh của nó là đang luân chuyển không ngừng trong giòng sinh diệt.Vì vậy,mọi việc đều do duyên khởi và thi ca thì cũng không là ngoại lệ,nó cần phải uyển chuyển,rung nấc sâu thẳm mới đem lại một luồng không khí cần thiết để không bị sơ cứng bởi định luật của đời thường.
Và cũng chính vì thế,hạt bụi đời thường vẫn mãi mãi rong chơi mà không cần thiết phải biết mình có thật hay là mộng mị,có hiện hữu hay không bởi vì đời sống ngày hôm nay đã trãi qua hằng trăm triệu năm rồi,mà thi ca thì vẫn còn đó như là người bạn đồng hành cùng hạt bụi tiếp tục lãng du tới một nơi không bao giờ định trước mà không bị ràng buộc bởi những giới hạn của thế gian đầy dẫy muộn phiền nầy.
GOT2
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook