Trang trong tổng số 1 trang (5 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng có những cuốn sách "gối đầu giường" của thời thơ ấu. Chẳng hiểu sao sau này, những cuốn sách ấy nhiều cuốn đã biến đi đâu mất... qua những cuộc chuyển nhà, sau những lần cho bạn mượn.. hay đơn giản là đánh rách, làm bẩn ... và bị người lớn bán cho các bà đồng nát.
Tôi muốn đi tìm lại những cuốn sách xưa, nhớ lại thời bé bỏng ngây thơ của mình, đồng thời hy vọng con tôi sẽ đọc, biết đâu nó sẽ có chút gì đồng cảm với tôi cho dù thời thế có đổi thay, "gu" văn học đã thay đổi vô cùng rồi...
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

CHUYẾN XE BUÝT CUỐI CÙNG


Truyện Thiếu nhi - Xuân Quỳnh  

Khi tan học đã là sáu giờ rưỡi rồi. Lớp Lâm hôm nay về muộn hơn thường lệ nửa tiếng. Lâm chạy vội ra trạm xe ô tô buýt ở chợ Hôm để chờ xe đi xuống Mơ.




Lâm học trường Lý Tự Trọng ở phố Hàm Long, mà nhà Lâm thì lại ở tận dưới Mơ kia. Trước đây nhà Lâm ở gần trường như các bạn nhưng nhà Lâm mới dọn đi. Đang năm học, Lâm chưa kịp chuyển trường nên vẫn ở trên này. Từ nhà Lâm tới trường phải đi ô tô buýt.



           Hôm nay là chiều thứ bảy, trạm xe buýt đông ghê, không biết Lâm có lên nổi hay không đây. Chắc mẹ lúc này đang chờ cơm ở nhà. Mẹ bảo chiều nay mẹ rán trứng với thịt cho Lâm ăn. Lâm rất thích món ăn này. Nghĩ đến mùi thơm ngạt ngào của trứng rán làm cho Lâm đói cồn cào...



           Lâu quá, không thấy chuyến xe buýt nào qua, có nhẽ hết xe rồi! Mọi con mắt đều nhìn về đầu phố mong ngóng và hy vọng.


-Ông xem hộ mấy giờ rồi?- Một bà trong đám khách chờ xe hỏi ông bên cạnh.

-Bảy giờ năm – ông có đồng hồ trả lời và có vẻ sốt ruột – không hiểu sao mãi không có xe. Hay là hết rồi?

-Cũng có thể. Nhưng muốn chắc chắn ta vào hàng nước hỏi xem. Bà hàng nước ngày nào cũng ở đây chắc là nắm được giờ xe chạy.

Lúc này đã sẩm tối.

-Bà hàng ơi, bà mách giùm chúng tôi, giờ này còn xe không bà?

-Có dễ còn, vì hôm nay là thứ bẩy, xe chạy đến bảy giờ hơn kia.

Vừa lúc đó có một chiếc xe buýt đi lại gần.Trong xe đã đầy ắp người. Xuống độ dăm người mà lên tới hai chục.

-Ối...Ối...Các ông các bà ơi, cho xuống đã! Chết bẹp cả bây giờ!



    Người lên như không nghe thấy tiếng kêu kia, cứ chen lấn bừa lên vì ai cũng sợ mình bị bỏ lại. Lâm vừa bị xô đẩy và cũng vừa chen lấn. Lâm đã nắm được tay vịn ở cửa xe và bước chân lên bậc xe. Vừa lúc đó Lâm nhận ra một bà cụ già run rẩy một tay cầm cái rá, một tay cố nắm lấy tay vịn mà không tới. Lâm vội nhảy xuống, đỡ bà cụ lên chỗ mình đã đứng, rồi lại định bước lên xe.

-Thôi, thôi, xe đầy quá rồi! – Chú phụ lái đứng chắn cửa xe và nói – không ai được lên nữa, nguy hiểm! Chú kéo cụ vào trong xe, đóng cửa lại và xe bắt đầu chạy. Lâm và nhiều người còn lại vẫn đứng nhìn theo xe.



          Nhưng rồi mọi người cũng phải tìm cách tự giải quyết, vài người đi xe xích lô chung nhau, có người thì quay lại trên phố, có lẽ họ về những nhà người quen nào đó. Chỉ còn có Lâm. Lâm không đủ tiền đi xe xích lô, lại chẳng có nhà trên phố. Vơi lại, nếu như Lâm có nhà ai quen mà ở lại, thì cả nhà Lâm, mẹ, bố, bà lại sốt ruột không biết Lâm đi đâu. Rồi mẹ lại đi tìm Lâm khắp nơi thì khổ quá. Nhất định là Lâm phải về rồi. Nhưng về bằng cách nào bây giờ. Chỉ còn cách là đi bộ. Đi bộ về thì muộn lắm rồi, nhưng về muộn còn hơn là không về.



          Đường xa quá đi mất: Lần đầu tiên Lâm đi bộ từ chợ Hôm đến chợ Mơ. Đi mãi, đi mãi hết phố này đến phố khác, qua bao nhiêu ngã tư, qua bao nhiêu cột đèn mà vẫn chưa đến nơi. Áo Lâm đầm đìa mồ hôi. Cuối cùng rồi cũng tới nhà. Mẹ đã đợi sẵn ở cửa, hai mắt mẹ nhìn đăm đăm ra đường, nhận ra Lâm đã về mẹ kêu lên:

-A! Con tôi đã về kìa! Con có làm sao không? Ôi, đứt cả quai dép rồi, con đi đất có đau chân không? Con làm cho cả nhà lo quá, bố vừa định đi tìm con đấy. Mẹ vừa ôm lấy Lâm vừa hỏi và nói dồn dập không để ý đến câu trả lời của Lâm ra sao. Đợi mẹ bình tĩnh lại. Lâm mới kể cho mẹ nghe việc Lâm đã nhường chỗ trên xe cho bà cụ như thế nào. Mẹ chăm chú nghe từng lời nói của Lâm, rồi âu yếm nhìn Lâm, mẹ bảo:

-Con giai mẹ ngoan quá, giá mẹ gặp trường hợp ấy, mẹ cũng làm như con. Bà cụ chắc chắn không thể nào đi bộ được xa như thế.
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Không hiểu truyện ngắn trên ở trong tập truyện "Đoàn tàu qua thành phố" hay là "Chú gấu trong vòng đu quay" của Xuân Quỳnh, có bạn nào biết không ạ?
Tôi nhớ những mẩu chuyện xinh xắn in trên trang giấy sẫm màu, có minh họa đen trắng... "Chú Gấu trong vòng đu quay", "Con đen đen", "Mẹ ơi, ngày mai con sẽ ngoan", "Đoàn tàu qua thành phố", "Ông nội, ông ngoại"... Nhớ quá... tuổi thơ của tôi!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Cammy

Hồi bé xíu mới tập đọc (lớp một và lớp hai đó), em hay đọc những bài văn trong sách giáo khoa của các anh chị nhà bác và những cuốn truyện cổ tích dành cho các anh chị lớp 4, 5. Em nhớ nhất là hai truyện "Cỏ non" Của Hồ Phương, và truyện "Cái tết của mèo con" của Nguyễn ĐÌnh thi, "Mẹ vắng nhà" nữa... À, cả truyện "Con voi ở công viên Thủ lệ" - Em đọc mà cứ khóc mãi. Hồi đó có nhiều truyện hay thật!

Hồi nhỏ em không có truyện đọc. Nhưng em vẫn thường đến thư viện để tìm đọc... truyện cổ tích. Em đọc truyện cổ tích của rất nhiều nước, Truyện cổ Ba Tư, Chuyện cổ Nhật Bản, Trung QUốc, Việt Nam, và dĩ nhiên, truyện cổ Grim và Andersen là không thể thiếu.

Lớn hơn một chút, đến lớp 4 và lớp 5, em đọc những tiểu thuyết dành cho trẻ con, như "Không gia đình" của Hector Mallott, "Tây du ký" của Ngô thừa Ân, "Lá cờ thêu sáu chữ vàng" của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng, Em đọc cả "Tháp mười tầng" và "Trần Quốc Tuấn" Nhưng không biết là của ai... Cả cuốn "Những tấm lòng cao cả" và cuốn "Trên sa mạc và trong rừng thẳm nữa..... Nhớ cũng không hết đâu ạ!

Còn đọc cả nhiều truyện nữa. Mà cứ vớ phải cuốn nào em đọc cuốn đấy! :) Miễn là có chữ.

Lớn hơn nữa, em đọc một số tác phẩm của Lê nin, một số sách sử Trung Quốc (Cái này hình như đến lớp 9 mới đọc thì phải) trong đó có bộ "Tam Quốc diễn nghĩa" mà đến giờ em vẫn thích.

Em rất tiếc là được đọc "Sử ký Tư Mã Thiên" nhưng "Đại Việt sử ký toàn thư" em lại chưa được đọc! :(
Rồi cứ dần dần, hết lý do bận học đến bận công bận việc, tự nhiên em thấy mình ít đọc hẳn.

Mới đây cũng đọc được một số cuốn rất hay. NHưng cái này chỉ hỏi là hồi bé em đọc những cuốn nào thôi nhỉ! :))
Chứ bây giờ em đọc tất... tuốt tuột... Miễn là có thời gian (tệ nhỉ? :()

Bây giờ lại tiếp tục sự nghiệp học hành, đọc sách...
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Ôi, "Cái Tết của mèo Con" - cuốn sách bé tí đáng yêu.. chị nhớ lắm.. Chị nhớ cả những câu văn.. như bác nồi "bùng boong, bùng boong...", cây câu già thì "rì rào, rì rào, chú bé trèo lên đây nào".... Nhớ thế. Truyện này cũng là truyện chị yêu lắm lắm. À, có một cuốn mà vô cùng muốn tìm lại nhưng chưa thấy, đó là "Phía núi bên kia" của Xuân Sách thì phải (tác giả... chị ko nhớ lắm, vì hồi đó còn bé mà hì hì)... Cuốn sách nói về câu chuyện của một cậu bé thường nhìn về phía rặng núi xanh mờ của quê mình mà đoán xem phía núi bên kia ấy có những gì... Trải qua bao nhiêu chuyện, qua năm đói Ất dậu (những trang này đọc hay lắm, tác giả viết về nạn đói qua con mắt của một chú bé, nó vừa thương vừa không buồn thảm, lại rất thực... Rồi theo chân bố, cậu cũng đi kháng chiến, phục vụ trong đoàn Văn công thiếu nhi... Hai bố con gặp lại nhau ngày chiến dịch ĐBP toàn thắng. Đọc say mê... Giá như tìm lại được cuốn đó...
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
22.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (5 bài viết)
[1]