Mới viết thư cho em
Lá thư từ đảo nhỏ
Tình như dòng sông trắng
Vỗ vô tận không thôi.
Hòn đảo nhỏ chơi vơi
Giữa trùng khơi sóng vỗ
Giữa muôn trùng bão tố
Mà vẫn đậm màu xanh
Trong màu ấy có anh
Mang theo bao nổi nhớ
Từ ngày đầu gặp gỡ
Từ ngày ấy chia xa
Anh mang theo khúc ca
Dưới đêm trăng hò hẹn
Anh mang theo hơi thở
Trong lời ấm ngọt ngào
Để đêm đến đầy sao
Anh nhìn ra khoảng trống
Muốn trải niềm sâu nặng
Về phương ấy xa xôi
Nỗi nhớ mãi không thôi
Khi màn đêm buông xuống
Mắt nhìn ra biển rộng
Như thấy cả hình em
Nhưng cuộc sống như ván bạc đỏ đen
Có ai ngờ đâu trên miền đảo nhỏ
Với bốn mùa trùng khơi bão tố
Lại đón thêm vị đắng của quê hương.
Hôm qua nhận được thư em
Là cả một đêm không ngủ
Anh đứng nhìn biển rộng mênh mông
Xa xa kia là những trận sóng cuồng
Nhưng chắc chắn Biển sẻ bình yên trở lại
Để hôm nay nhận ra điều ngang trái
Giữa cuộc sống xô bồ trở lại quanh em
Anh cố bình tâm và sẻ làm quen
Giông tố với anh đâu còn gì lạ nữa
Em nói với anh em không chờ được nữa
Vì tuổi xuân con gái một thời
Mà đường trường thì quá xa xôi
Đành chấp nhận lời cầu xin vĩnh biệt
Thật khủng khiếp em nói lời tha thiết
Em cầu xin hay giết sự cầu xin?
Thật bàng hoàng anh không thể tin
Người con gái như em lại đem ra đấu giá
Trái tim em lại đem ra mặc cả
Với màu xanh hoa gấm thị thành
Cũng không ngờ em lại tiến nhanh
Vào chốn mông lung dể tìm hơi ấm.
Mới ngày qua anh còn xem em như cô Tấm
E thẹn ngại ngùng giữa chốn đông quê
Để hôm nay anh lại nặng nề
Nhìn thấy em như một bức tranh đồ hoạ.
Biết trách ai giữa trùng khơi biển cả
Nỗi nhớ kia cứ vời vợi xa hơn
Thương nhớ buồn vui xen lẫn oán hờn
Anh muốn hét to về miền phương đó
Nhưng âm thanh chỉ hoà trong làn gió
Vang võng vổ về vờn lại đảo xanh
Cuộc sống hoà bình nay bổng hoá chiến tranh
Em có biêt chăng bằng lời của gió
Muốn nhắn về em những lời nhắn sau cùng
Tình đã xa rời vào chốn mông lung
Thì sao nói lời yêu thương được nữa
Giữa đảo khơi anh vẫn nhen ngọn lửa
Của quê hương hơi ấm ngọt ngào
Duyên phận không thành tim đỏ quặn đau
Song không chết một trái tim người lính
Dù đói nghèo anh không hề suy tính
Len lỏi cúi đầu trước người con gái như em
Anh cảm ơn tạo hoá đã cho nhìn
Một thân gái nên thơ hoà trong bụi phấn
Tình có chia ly nhưng cũng là may mắn
Để cho anh xem xet một tâm hồn
Em không còn vương vấn những nụ hôn
Say đắm nên thơ nơi miền thôn dã
Anh không còn những đêm dài vất vả
Để nhớ thương day dứt một con người.
Giữa trùng khơi đảo nhỏ vẫn xanh tươi
Dưói gốc Dương ba làn gió mát
Đồng đội anh vẫn ngân nga tiếng hát
Điệu dân ca Xứ Nghệ quê nhà
Có thể đời em đỏ một sắc hoa
Nhưng anh vẫn hôn lên màu xanh bình dị
Anh vẩn sống theo cội nguồn chân lý
Tình thuỷ chung không phân biệt sang hèn
Cuộc đời còn dài đâu ván bạc đỏ đen
Dấn thân vô để chờ may tốt số
Cũng không để cho tâm hồn sụp đổ
Trước vàng son cám dỗ bạc tình
Đêm khuya rồi mà anh vẩn đinh ninh
Dường như em đang ngồi trước cửa
Để hát lên câu ca muôn thuở
Em Vẫn Yêu Vẫn Đợi Vẫn Chờ.
Tác Giả: Trương Dũng - ĐH.Vinh - Nghệ An
(Mọi bình luận về bài thơ xin gửi về Email:
Binhminh_dht@yahoo.com.vn.Xin cảm ơn)