Bàn tay anh đón em vào giấc mơ êm Vào đêm vào nhớ vào hồn tái sinh Bàn tay anh đón trăng không vàng úa Như tình em dịu êm bên anh
Bàn tay anh ân cần đón em vào ,quên đời giông bão Nhưng chưa đưa em qua trọn vẹn dưới tim anh Đôi môi kia từng rung lên tiếng cười Với em anh như là cả thế giới
Bàn tay anh ôm thật khẽ giấc mơ em chìm đắm Có con sông nào trôi đi mà chưa từng thấy mặt trời? Em sợ con đường em đi mà không thấy anh thôi. Em thấy mình nhỏ nhoi trong bóng tối.
Rồi một ngày anh buông bàn tay .... Em mỏng manh như hàng cây trước gió Rồi em về lại cùng mình,vắng anh....hơi thở Đâu còn nữa chỉ đêm và nỗi nhớ Tự nhủ lòng mình tất cả sẽ qua thôi
Mỗi lần mưa bụi bay bay Anh tài nỗi hứng lao ngay xuống triền Không nằm ngữa cũng lật nghiêng Xãy ra liên tục, ưu phiền lắm thay
Đường trơn trợt giảm ngay độ phóng Lái vèo vèo lật gọng như chơi Lỗi tại mình bất cẩn thôi Lại đem đổ tội: Do trời, do ma!
- Xe tớ đương chạy như là... Chợt đâu bóng trắng...băng qua giữa đường Tớ đạp thắng, vô lăng ôm cứng Nghe...cái "rầm" xe dựng đít lên Lỗi tại ma, tại oan hồn Tay nghề tớ khá - thâm niên đã nhiều
- Thôi, ông ơi! Đừng nói điêu Tại ông lái ẩu chớ yêu ma gì!
Sáng nay tòa án Cây Trâm Mở phiên xét xử: Gian dâm, ngoại tình
Bên bị cáo mần thinh chẳng nói Mụ Két già xỉa xói thị uy Tội rành rành bảo oan chi Đẻ con như thế làm gì…chả gian!
Mặt cha mẹ đàng hoàng một nét Mắt xếch ngang, mỏ dẹt, lông trơn Còn con – đứa méo đứa tròn Giống thằng hàng xóm nhiều hơn giống mình
Chị Cà Cưởng oan tình khó giải Chỉ biết ngồi khóc mãi dưới sân Anh chồng dạ cứ bần thần Gia đình êm ấm sao nông nỗi này!
Cò dự thính đưa tay xin nói Lý thì gian nhưng tội…khoang tuyên Xin tòa bắt đứa con riêng Không giống Cà Cưởng…đem chiên cho giòn Tiện đây đông đủ bà con Mua thêm xị rượu, mồi ngon chia đều
Két cho phải lôi hai thằng nhỏ Lông chưa ra còn đỏ hòn hon Lão Mèo đồ tể ton ton Cầm dao, xách thớt… Rượu ngon mua rồi!
Bỗng một ả đang ngồi dự thẩm Bay xuống sân: “Khoan hẵng ra tay” Con tôi – mẹ chúng là đây! Xin tòa chớ thịt, ơn này không quên
Ra là thế - mụ tên Tu Hú Ham ăn chơi, con chú con anh Mang thai chẳng đẻ nhà mình Gửi sang hàng xóm ấp dùm Hú con!
Tối... không ánh đèn bật sáng. Gió... Chẳng ở đây nơi gác trọ u mờ. Nắng... Chỉ gửi lại cho tôi một chút ấm. Mất đi trong những phố thị nên Thơ. Lạnh cứ đến như u buồn chợt nổi xiết quanh tôi kẻ mê mải đi tìm Rồi tôi thấy, đó, chiều buồn không nắng Nơi tôi ngồi như không có thời gian Tôi chỉ biết khi giật mình nhìn lại Và chỉ hay khi tối đã quay về. Ngoài nơi đó là muôn ngàn "phố thị" Ở trong này gác tối mãi quay quanh Trong đôi mắt - bốn góc tường nhỏ hẹp Âm u buồn không một tiếng lại qua Khi mưa đến tôi chỉ nhìn một nửa Nơi góc nhà chỉ có thế mà thôi. Khi mưa đến có nghĩa là mưa đã đến Khi nó đi có nghĩa là nó đã đi Tôi không biết cũng không hề đoán được Căn gác này chỉ vỏn vẹn mình tôi...