SƠ LƯỢC TIỂU SỬ VÀ HOẠT ĐỘNG CÁCH MẠNG.
ĐẠI TƯỚNG NGUYỄN CHÍ THANH (1914-1967)
Tên thật: Nguyễn Vịnh, Quê quán: huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên
Năm 1934: tham gia cách mạng; vào Đảng 1937, làm Bí thư chi bộ, bí thư Tỉnh uỷ. Từ 1938-1943 bị Pháp bắt nhiều lần giam tại các nhà lao Thừa Phủ, Lao Bảo, Buôn Mê Thuột; tháng 3/1945 ra tù. Tháng 8/1945: Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí thư xứ uỷ Trung Kỳ (lấy bí danh: Nguyễn Chí Thanh). 1950: Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị quân đội Nhân dân Việt Nam. 1951: Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Hội đồng quốc phòng. 1959 được phong Đại tướng (một trong 2 đại tướng đầu tiên của Việt nam). 1960 - 1964: Trưởng Ban Nông nghiệp trung ương. 1965-1967: vào Nam, giữ chức Bí thư Trung ương cục miền Nam. Ông mất ngày 6/7/1967 tại Hà Nội trong một cơn đau tim.
NHỚ ĐỒNG
(Tặng Vịnh)
Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
Hiu quạnh bên trong một tiếng hò
Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi
Đâu ruồng che mát thuở yên vui
Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn
Đâu những nương khoai ngọt, sắn bùi?
Đâu những đường con bước vạn đời
Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi
Giữa dòng ngày tháng âm u đó
Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi...
Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh
Ôi ruộng đồng quê thương nhớ ơi!
Đâu những lưng cong xuống luống cày
Mà bùn hy vọng nức hương ngây
Và đâu hết những bàn tay ấy
Vãi giống tung trời những sớm mai?
Đâu những chiều sương phủ bãi đồng
Lúa mềm xao xác ở ven sông
Vẳng lên trong tiếng xe lùa nước
Một giọng hò đưa hố não nùng
Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
Hiu quạnh bên trong một tiếng hò!
Đâu dáng hình quen, đâu cả rồi
Sao mà cách biệt, quá xa xôi
Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ
Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi!
Đâu những hồn thân tự thuở xưa
Những hồn quen dãi gió dầm mưa
Những hồn chất phác hiền như đất
Khoai sắn tình quê rất thiệt thà!
Đâu những ngày xưa, tôi nhớ tôi
Băn khoăn đi kiếm lẽ yêu đời
Vơ vẩn theo mãi vòng quanh quẩn
Muốn thoát, than ôi, bước chẳng rời
Rồi một hôm nào, tôi thấy tôi
Nhẹ nhàng như con chim cà lơi
Say đồng hương lúa vui ca hát
Trên chín tầng cao bát ngát trời...
Cho tới chừ đây, tới chừ đây
Tôi mơ qua cửa khám bao ngày
Tôi thu tất cả trong thầm lặng
Như cánh chim buồn nhớ gió mây.
Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh
Ôi ruộng đồng quê thương nhớ ơi!
Tháng 7-1939, Tố Hữu
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Nguyễn Chí Thanh
Theo bước chân anh khắp nẻo đường
Tìm Anh. Đi vắng! Sáng tinh sương
Nghe mùi thuốc súng đêm còn đọng
Thoáng bóng Anh đi... giữa chiến trường!
Dốc núi cao cao: Nguyễn Chí Thanh!
Biết bao thử thách ở quanh mình
Nặng tình quê mẹ chân không mỏi
Mỗi bước đường thêm thương nhớ Anh.
Anh mất thật ư? Chẳng lẽ nào!
Tìm Anh. Đi mãi...
biết Anh đâu?
- Đoàn quân bách thắng xông lên đó
Anh đó muôn nghìn mũ đính sao.
Vàm Cỏ Đông, 8-1970
(Bảo Định Giang)
Một con người
(Tố Hữu)
Anh Thanh ơi!
Anh mất thật rồi sao ?
Mới hôm qua câu chuyện ra vào
Anh hăm hở như cờ lên mặt trận
Giọng say sưa như gió thồi ào ào...
Tưởng lại đưa Anh ra chiến trường
Đường về, vó ngựa thắng dây cương
Ngày mai... Ai biết chiều nay phải
Vĩnh biệt Anh nằm dưới gốc dương!
Có lẽ trong Anh nóng quá chừng
Đêm ngày quên gánh nặng trên lưng
Ra đi... bao nỗi mừng vui ấy
Ngập trái tim Anh... mạch máu ngừng!
*
Tôi chẳng buồn đâu, chỉ nhớ Anh
Mắt không muốn khóc, lệ vòng quanh
Nước non đau xót như lòng mẹ
Mất một người con: Nguyễn Chí Thanh!
Cứ nghĩ như Anh vẫn sống hoài
Mặt hiền như ruộng lúa nương khoai
Hai con mắt đỏ, bừng như lửa
Cái miệng cười tươi, sáng dặm dài...
Ở đâu nghèo đói, gọi xung phong
Lon nước, mo cơm lội khắp đồng
Ở đâu tiền tuyến, kêu Anh đến
Tay súng tay cờ, lại tiến công!
Anh vẫn là Anh những sớm trưa
Của quê hương, dãi nắng dầm mưa
Đẩy cày cách mạng, vai không mỏi!
Gặt mấy mùa vui, vẫn muối dưa...
Ôi! Sống như Anh, sống trọn đời
Sáng trong như ngọc, một con Người!
Thanh ơi! Anh mất rồi chăng đấy ?
Cứ thấy như Anh nở miệng cười!
(7-7-1967)
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
(Thơ Bút Tre)
Hoan hô anh Nguyễn Chí Thanh
Anh về phân bắc, phân xanh đầy đồng.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
NguyễnTháiHoàn đã viết:
Một con người
(Tố Hữu)
Anh Thanh ơi!
Anh mất thật rồi sao ?
Mới hôm qua câu chuyện ra vào
Anh hăm hở như cờ lên mặt trận
Giọng say sưa như gió thồi ào ào...
Tưởng lại đưa Anh ra chiến trường
Đường về, vó ngựa thắng dây cương
Ngày mai... Ai biết chiều nay phải
Vĩnh biệt Anh nằm dưới gốc dương!
Có lẽ trong Anh nóng quá chừng
Đêm ngày quên gánh nặng trên lưng
Ra đi... bao nỗi mừng vui ấy
Ngập trái tim Anh... mạch máu ngừng!
*
Tôi chẳng buồn đâu, chỉ nhớ Anh
Mắt không muốn khóc, lệ vòng quanh
Nước non đau xót như lòng mẹ
Mất một người con: Nguyễn Chí Thanh!
Cứ nghĩ như Anh vẫn sống hoài
Mặt hiền như ruộng lúa nương khoai
Hai con mắt đỏ, bừng như lửa
Cái miệng cười tươi, sáng dặm dài...
Ở đâu nghèo đói, gọi xung phong
Lon nước, mo cơm lội khắp đồng
Ở đâu tiền tuyến, kêu Anh đến
Tay súng tay cờ, lại tiến công!
Anh vẫn là Anh những sớm trưa
Của quê hương, dãi nắng dầm mưa
Đẩy cày cách mạng, vai không mỏi!
Gặt mấy mùa vui, vẫn muối dưa...
Ôi! Sống như Anh, sống trọn đời
Sáng trong như ngọc, một con Người!
Thanh ơi! Anh mất rồi chăng đấy ?
Cứ thấy như Anh nở miệng cười!
(7-7-1967)
Có thể vì đọc bài thơ này đã quá lâu rồi, nên ĐN không biết trí nhớ của mình còn giữ được độ chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng hình như câu đầu tiên chỉ là:
"Thanh ơi!
Anh mất thật rồi sao?"...
...
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Bắt đầu cuộc chiến tranh chống Mỹ, anh Thanh lại trở về với quân đội. Anh tình nguyện vào Nam chiến đấu. Cuộc tiễn đưa anh Thanh đi chiến trường từ Bác Hồ đến các đồng chí lãnh đạo Đảng và chính phủ, quân đội và gia đình thật là quyến luyến. Nhà thơ Tố Hữu, người bạn tù đang là uỷ viên Bộ Chính trị theo tiễn một chặng đường và làm thơ tiễn, có đoạn:
Đưa tiễn anh đi mấy dặm đường
Nặng tình đồng chí, lại đồng hương
Đã hay đâu cũng say tiền tuyến
Mà vẫn bâng khuâng mộng chiến trường.
Dẫu một cây chông trừ giặc Mỹ
Hơn nghìn trang giấy luận văn chương
Đi đi, non nước chờ Anh đó
Tiền tuyến cần thêm? Có hậu phương...
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Bài thơ tiễn phải đầy đủ như sau:
Em tiễn anh đi mấy dặm đường
Nặng tình đồng chí, lại đồng hương
Ở hay đâu cũng say tiền tuyến
Mà dạ bâng khuâng mộng chiến trường
Dẫu một cây chông trừ giặc Mỹ
Hơn nghìn trang giấy luận văn chương
Đi đi non nước chờ anh đó
Tiền tuyến cần thêm có hậu phương
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
GIÓ
Gió ơi hãy gào lên
Hãy thổi tung tàn bạo
Hãy quết sạch cường quyền
Hãy chôn vùi tội ác
Gió của ta, gió của toàn nhân loại
Hãy cất cao tiếng hát hoà bình
Hãy thổi đi, truyền đi gió ơi!
Khúc hát anh hùng của Việt Nam ta
Gió bay qua đại dương sóng vỗ
Nhận chìm sâu tội ác xuống biển xanh
Hãy đưa về những gì yêu quý nhất
Hiến dâng cho dân đất Việt anh hùng ...
(Kim Sơn)
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tâm sự với sông Bồ
Kỷ niệm 44 năm ngày mất của đại tướng
Nguyễn Chí Thanh (6.7.1967- 6.7.2011)
Bên này sông có một người chiến sỹ
Bên kia sông có một người thi sỹ
Sông Bồ ơi bốn mùa nước xanh trong
Đất của thi nhân, đất của anh hùng…
“Cơ chi anh sớm được về quê nội
Hôn nỗi đau tan nát Phù Lai
Như quê bạn Niêm Phò trơ trụi
Đạn bom cày cả nương sắn, đồng khoai…”
Sông Bồ nghe chăng, tiếng người thi sỹ
Ba mươi năm được trở lại quê nhà
Họ đã đi suốt cuộc đời không nghỉ
Những chiến trường gần, những chiến trường xa…
Họ đã đi từ những năm rất trẻ
Một con đường chiến đấu cho quê hương
Kìm kẹp, lao tù, đạn bom, cái chết
Những trái tim cộng sản kiên cường
Họ ra đi mang dòng sông trong tim
Sông Bồ xanh trong câu hát ngã ba Sình…
Những Việt Bắc mù xa, những chiến hào nóng bỏng
Những Cửu Long tiếng hò lay động
Sóng xôn xao có tiếng sóng sông Bồ…
Họ đã đi suốt cuộc đời không nghỉ
Như dòng sông chảy mãi cùng tháng năm
Đôi bạn ấy cùng đi vào lịch sử
Người danh tướng và người là thi sỹ
Những người con làm rạng rỡ quê xưa.
TRƯƠNG NGUYÊN VIỆT
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook