Trang trong tổng số 67 trang (667 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Bài thơ cho các bạn bé tí tẹo tèo teo nhé:

Bà nuôi chú Dê
Chú Dê màu xám
Bà cho Dê ăn
Bà cho Dê uống
Bà yêu Dê lắm
Dê kêu "be be"
(đồng dao Nga - TA dịch)
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

LE RENARD ET LE BOUC
Jean de La Fontaine (1626- 1695)

Capitaine Renard allait de compagnie
Avec son ami Bouc des plus haut encornés.
Celui-ci ne voyait pas plus loin que son nez ;
L'autre était passé maître en fait de tromperie.

La soif les obligea de descendre en un puits.
Là chacun d'eux se désaltère.
Après qu'abondamment tous deux en eurent pris,
Le Renard dit au Bouc : Que ferons-nous, compère ?
Ce n'est pas tout de boire, il faut sortir d'ici.

Lève tes pieds en haut, et tes cornes aussi :
Mets-les contre le mur. Le long de ton échine
Je grimperai premièrement ;
Puis sur tes cornes m'élevant,
A l'aide de cette machine,

De ce lieu-ci je sortirai,
Après quoi je t'en tirerai.
- Par ma barbe, dit l'autre, il est bon ; et je loue
Les gens bien sensés comme toi.
Je n'aurais jamais, quant à moi,

Trouvé ce secret, je l'avoue.
Le Renard sort du puits, laisse son compagnon,
Et vous lui fait un beau sermon
Pour l'exhorter à patience.
Si le ciel t'eût, dit-il, donné par excellence

Autant de jugement que de barbe au menton,
Tu n'aurais pas, à la légère,
Descendu dans ce puits. Or, adieu, j'en suis hors.
Tâche de t'en tirer, et fais tous tes efforts :
Car pour moi, j'ai certaine affaire

Qui ne me permet pas d'arrêter en chemin.
En toute chose il faut considérer la fin.

VỘI TIN SẼ MẮC
Dịch giả: Chung Thế Hữu

Trời hạn hán, ao hồ khô cạn,
Các thú cầm tử nạn đầy đường.
Cảnh vật xơ xác tang thương,
Tử Thần khủng khiếp vẫn thường vãng lai.

Một con Chồn chạy rong tìm nước,
Gặp Dê kia rảo bước kiếm ao.
Cả hai lo ngại, xôn xao
Chẳng lẽ chịu chết ? Làm sao bây giờ ?

May thay! Chúng tìm ra giếng lạng,
Nước ít oi, sắp cạn nay mai.
Reo cười, chúng nó mừng thay,
Ít ra sống tiếp vài ngày, hỉ hoan.

Muốn uống nước cũng không khó lắm,
Nhảy đại xuống, chịu lấm bộ lông,
Uống cho phỉ chí ngóng trông,
Nhưng thoát khỏi giếng, thật không dễ dàng.

Dê e ngại, ngập ngừng muốn thoái,
Chồn lanh lẹ, cứ hối thúc hoài,
«Sợ gì, có tớ cạnh Ngài,
Huynh đệ đùm bọc, chẳng nài công lao »

Nghe bùi tai, Dê bèn chấp nhận,
Cả hai liền nhảy tận giếng sâu.
Sẵn nước, uống chẳng bao lâu
Bụng hết chỗ chứa, bắt đầu muốn lên.

Dê lo sợ phen nầy không thoát,
Giếng thì sâu, vách cát khó trèo.
Hoàn cảnh thật rất hiểm nghèo,
Chỉ biết than thở, đành theo ý Trời.

Chồn trấn an : « Có chi đáng ngại,
Cảnh huống nầy cũng tại nơi em.
Mời anh uống cho đã thèm,
Sẵn có diệu kế, anh em thoát nàn.

Anh hãy đứng, dùng hai chân trước
Chống vào vách, mặt ngước lên trên,
Em sẽ nhè nhẹ bước lên,
Nhảy vọt thiệt mạnh đến bên miệng bờ.

Xong rồi, em sẽ tìm phương cách
Ðể kéo anh khỏi vách giếng sâu,
Tội chi mà phải u sầu ?
Nhanh lên, ta sẽ bắt đầu thoát thân! »

Nghe Chồn nói, Dê mừng hớn hở,
Cố khom lưng giúp đở Chồn leo,
Chỉ trong nháy mắt Chồn trèo
Thoát khỏi miệng giếng, bèn reo cười dòn

«Ðến phiên anh », Dê bèn năn nỉ,
Nhờ em giúp, chớ nghĩ thiệt hơn,
Công nầy anh sẽ đền ơn,
Tình sâu, nghĩa nặng, keo sơn vững bền. »

Nghe Dê nói, Chồn ta cười lớn,
Giọng mỉa mai : « Ðừng giỡn, Dê ơi .
Xuống chi giếng lạng, chơi vơi,
Ðành cam chịu chết, chẳng rời được đâu !

Trời sanh ngươi nhiều râu , dài quá,
Nhưng u mê . Nếu khá thông minh,
Nhận định sáng suốt tình hình,
Sẽ không dại dột bỏ mình giếng sâu.

Ta vì quá đa đoan công việc,
Chớ chẳng phải tính thiệt hơn đâu.
Giã từ! Người hãy nguyện cầu,
May gặp ai rảnh, ngõ hầu giúp cho. »

Bao nhiêu người như chồn, khôn, dại,
Miễn có lợi, xúi dại, hứa càn
Ðến khi công việc dở dang
Chết ai nấy chịu, chẳng màng cứu nguy.

Trăm vạn sự, nhớ nhìn kết cuộc,
Hứa dối gian là thuốc giết người.
Thận trọng, chớ có dễ ngươi
Vội tin sẽ mắc, chọn người kết thân.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

LE CHEVAL & L'ÂNE
Jean de La Fontaine (1626- 1695)

En ce monde il se faut l'un l'autre secourir.
Si ton voisin vient à mourir,
C'est sur toi que le fardeau tombe.
Un Ane accompagnait un Cheval peu courtois,

Celui-ci ne portant que son simple harnois,
Et le pauvre Baudet si chargé qu'il succombe.
Il pria le Cheval de l'aider quelque peu :
Autrement il mourrait devant qu'être à la ville.
La prière, dit-il, n'en est pas incivile :

Moitié de ce fardeau ne vous sera que jeu.
Le Cheval refusa, fit une pétarade :
Tant qu'il vit sous le faix mourir son camarade,
Et reconnut qu'il avait tort.
Du Baudet, en cette aventure,

On lui fit porter la voiture,
Et la peau par-dessus encor.

TƯƠNG TRỢ
Dịch giả: Chung Thế Hữu

Một con lừa thân hình ốm yếu,
Kéo chiếc xe nặng trĩu món hàng
Chân bước mệt nhọc, lang thang
Tưởng chừng sắp ngã theo làn gió bay!

Một con ngựa đi bên cạnh nó,
Thân hình khoẻ, tuổi nhỏ ,t ráng niên,
Trang bị hàm khớp với yên,
Thong thả bách bộ, hồn nhiên yêu đời.

Lừa mệt đuối, nhỏ to nài nĩ:
“Kính mong anh hoan hỉ giúp tôi,
Gánh nặng hai đứa chia đôi,
Cùng nhau có thể sớm hồi kinh đô.

Ðối với anh, tấm thân tráng kiện,
Công việc ấy là chuyện dễ dàng.
Phần tôi sức yếu bất an,
Nghe như sắp chết, ráng càng thêm đau!”

Ngựa tàn nhẫn, khư khư từ chối,
Viện cớ thích rảnh rỗi, an nhàn,
Lại còn cười cợt, hát vang,
Bỗng lừa ngất xỉu, hồn sang Diêm Ðài.

Chủ nổi giận kềm cương ngựa lại,
Thay cho lừa, nó phải kéo xe
Phần việc đó sẽ nhẹ re,
Nếu xưa nó nhận phụ xe với lừa.

Phải chi khôn, nó mau giúp trước,
Lừa khỏi chết, nó được suy tôn.
Ðợi khi lừa trút linh hồn,
Ngựa cõng xác bạn chất dồn trên xe.

Một bài học cho người trần thế:
Sớm tích cực đoàn thể giúp nhau!
Một người gặp khó khăn nào
Láng giềng chung sức, cùng nhau chia sầu.

Tục ngữ ta có câu thường nói:
“Miếng khi đói hơn gói khi no”
Nếu nguy, hãy lẹ giúp cho,
Chờ khi hấp hối, còn lo được gì?
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

LE LOUP ET LE CHIEN
Jean de La Fontaine (1626- 1695)

Un Loup n'avait que les os et la peau,
Tant les chiens faisaient bonne garde.
Ce Loup rencontre un Dogue aussi puissant que beau,
Gras, poli, qui s'était fourvoyé par mégarde.

L'attaquer, le mettre en quartiers,
Sire Loup l'eût fait volontiers ;
Mais il fallait livrer bataille,
Et le Mâtin était de taille
A se défendre hardiment.

Le Loup donc l'aborde humblement,
Entre en propos, et lui fait compliment
Sur son embonpoint, qu'il admire.
"Il ne tiendra qu'à vous beau sire,
D'être aussi gras que moi, lui repartit le Chien.

Quittez les bois, vous ferez bien :
Vos pareils y sont misérables,
Cancres, haires, et pauvres diables,
Dont la condition est de mourir de faim.
Car quoi ? rien d'assuré : point de franche lippée :

Tout à la pointe de l'épée.
Suivez-moi : vous aurez un bien meilleur destin. "
Le Loup reprit : "Que me faudra-t-il faire ?
- Presque rien, dit le Chien, donner la chasse aux gens
Portants bâtons, et mendiants ;

Flatter ceux du logis, à son Maître complaire :
Moyennant quoi votre salaire
Sera force reliefs de toutes les façons :
Os de poulets, os de pigeons,
Sans parler de mainte caresse. "

Le Loup déjà se forge une félicité
Qui le fait pleurer de tendresse.
Chemin faisant, il vit le col du Chien pelé.
"Qu'est-ce là ? lui dit-il. - Rien. - Quoi ? rien ? - Peu de chose.
- Mais encor ? - Le collier dont je suis attaché

De ce que vous voyez est peut-être la cause.
- Attaché ? dit le Loup : vous ne courez donc pas
Où vous voulez ? - Pas toujours ; mais qu'importe ?
- Il importe si bien, que de tous vos repas
Je ne veux en aucune sorte,

Et ne voudrais pas même à ce prix un trésor. "
Cela dit, maître Loup s'enfuit, et court encor.

TRẢ ÐŨA
Dịch giả: Chung Thế Hữu

Một con chồn trổ tài lịch duyệt,
Mời bạn Cò dự tiệc kết thân,
Nào phải hải vị sơn trân
Chỉ đãi đơn giản một phần “xúp” thôi .

Món ăn nước đựng trong dĩa trẹt,
Cò mỏ nhọn chỉ quẹt ướt mồm.
Mặc dù xúp toả mùi thơm,
Chỉ đành ngó miệng,có “chôm” được gì

Chồn khi ấy ăn lia ăn lịa,
Trong nháy mắt, trọn dĩa sạch trơn.
Bụng đói, Cò rất căm hờn,
Chỉ đành có cách: lơn tơn ra về.

Ít lâu sau, Cò nguyền rửa hận,
Kính mời Chồn đến tận tệ gia
Dự tiệc thân mật gọi là
Kết tình giao hảo,  một nhà chung vui.

Chồn mừng rỡ, ân cần tuyên bố:
Chỗ bạn bè làm khổ nhau chi ?
Anh mời, tôi sẵn sàng đi,
Dù bận thế mấy, ít khi chối từ.”

Ðúng giờ hẹn, Chồn mon men tới,
Lương thực sẵn, đang đợi khách thôi.
Bên chủ, bên khách đồng ngồi,
Mùi hương ngào ngạt từng hồi xông lên.

Chồn đoán chắc đó là thịt nướng,
Món thích nhứt, sung sướng tuyệt vời.
Mùi thơm làm khách rối bời,
Mồm đượm nước dãi, hết lời ngợi khen !

Nguyên do nào chủ nhà lẩn thẩn ?
Thức ăn ngon, hấp dẫn biết bao!
Lại đựng trong bình cổ cao,
Miệng nhỏ túm lại, làm sao khách dùng ?

Chồn thất vọng, đành cam đứng ngó,
Cò thong thả dùng mỏ gắp ăn.
Chủ nhà mời khách lăng xăng,
Khách thì chỉ biết mặt nhăn, thở dài!

Chồn giả từ, trở về hàn xá,
Lòng ê chề, buồn bã , rụng rời,
Lại thêm bụng đói tơi bời,
Chân bước hết nổi, chán đời, căm gan.

Người ác tâm đương nhiên trả giá,
Ðừng vô cớ hại phá tha nhân:  
Gạt người bữa trước: gieo nhân,  
Hôm kế, người gạt: quả lần theo sau !
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Biển nhớ này,
Những bài ngụ ngôn trên dành cho tuổi nhỏ thật đấy, nhưng mà sao mình cứ thấy đọc chúng khó khó là, chắc phải đợi con trai lớn thêm tí nữa mới đọc cho nó nghe được nhỉ?


Gửi lên đây bài thơ mới dịch - tác giả Barto. Vì hôm nọ bác post lên nên mình mới đi tìm dịch để gửi lên Thi Viện đấy...
Từ sáng ngồi bên hồ
Một anh chàng câu cá
Lẩm bẩm bài ca nhỏ
Không có lời, ngân nga:

"La la la
la là la
La là la"

Hồ thì rất là sâu
Cá chắc sẽ cắn câu
Con cá hồng anh bắt -
Anh chàng thích nghề câu

"La la la
là la la
Là la la"

Bài ca kỳ diệu quá
Có vui và có buồn
Ở dưới hồ bọn cá
Đều học thuộc lòng luôn

"La la la
la lá la
La lá la"

Anh chàng vừa cất lời
Cá hớn hở quẫy đuôi

"Là la"
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Biển nhớ này,
Những bài ngụ ngôn trên dành cho tuổi nhỏ thật đấy, nhưng mà sao mình cứ thấy đọc chúng khó khó là, chắc phải đợi con trai lớn thêm tí nữa mới đọc cho nó nghe được nhỉ?
Ừ mình cũng nghĩ như vậy. Sống theo khuôn mẫu và tự tu thân quả thật là khó.

HXT cũng làm rất nhiều thơ thiếu nhi sao không pos lên cho mọi người cùng chia sẻ. Hay muốn giữ riêng cho Hoàng tử của mình vậy. Vốn từ vựng tiếng Nga của bạn phong phú thật. Mong sẽ được đọc nhiều nữa những bản dịch của bạn.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Với lại nói xin lỗi La Phôngten... mình thấy thương cho các con vật cứ phải chịu áp đặt hành động theo ý thức con người. Mình thích đọc thơ cho trẻ con về các con vật thật là ngây thơ, thật là ngốc nghếch.. :-)
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

MẸ CÁO DẶN...


Trong đêm tối
Bỗng ánh lên
Một cái gì
Trăng trăng trắng

Mẹ cáo dặn:
"Này các con
Nhớ bám theo
Cái đốm trắng!
Đó là đốm
Trên đuôi ta
Đường còn xa
Đường rất tối..."

Đuôi chỉ lối
Cho cáo đi
Nối đuôi nhau
Không sợ lạc!

Bài này mình viết cho con trai hồi hơn 1 tuổi, nó rất thích. Mình mượn một ý thơ của một nhà thơ Nga, đọc ở đâu đó chả nhớ nữa, rằng cáo có đốm trắng ở đuôi để buổi đêm không sợ lạc... :-))
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Thơ của các bạn thiếu nhi

NẮNG

Nắng vàng lấp lánh
Trên cánh đồng làng
Nhuộm thơm bông lúa
Tô hồng má em

Nắng vàng ấm áp
Đến vuồn trái cây
Ấp cho trái chín
Ngọt ngon tháng ngày

Nắng vàng trải khắp
Cho vườn hoa tươi
Giục muôn hoa nở
Mừng vui với người

Nắng vàng mỉm cười
Trên trang vở mới
Em vui phơi phới
Điểm mười cô cho

Trần Thuỳ Dung -Hà Nội.

MẶT TRỜI QUÊ EM

Mặt trời quê em
Dậy từ sáng sớm
Giấu bao tia nắng
Vào trong cam sành
Giấu cả ngọt lành
Trong hồng không hạt
Mặt trời ngòn ngọt
Trong vườn mía thơm
Mặt trời vàng ươm
Trên đồng lúa mới
Mặt trời chín tới
Quả gấc sau nhà
Mặt trời thiết tha
Bông hồng mới nở
Em bế mặt trời
Vẽ lên trang vở

Cù Tiến Đạt -Sơn La.

BỐN MÙA EM YÊU

Cảm ơn mùa xuân
Mang theo tia nắng
Ấp ủ lời nhắn
Yêu thương mọi nhà

Cảm ơn mùa hạ
Mang đến tiếng cười
Khoảng trời xinh tươi
Bừng lên sức sống

Cảm ơn mùa thu
Lá sen cốm mới
Lòng người phơi phới
Trao nhau nụ cười

Cảm ơn mùa đông
Mang theo ngày tết
Gia đình sum họp
Bên nhau thật vui

Em yêu biết mấy
Bốn mùa quanh em

Nguyễn Thu Hằng -Hà Nội.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Mình thích đọc thơ cho trẻ con về các con vật thật là ngây thơ, thật là ngốc nghếch.. :-)
Trẻ em thật ngây thơ hồn nhiên, trong sáng và vô tư. Thơ viết cho thiếu nhi mình cũng thích và muốn luôn như vậy.
Thơ "ngụ ngôn" của La Fontaine mang tính triết lý thật sâu sắc và thường được xây dựng hình tượng từ các con vật (đúng như nhận xét của HXT vậy). Người lớn còn khó vận dụng vào trong cuộc sống huống chi con trẻ.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 67 trang (667 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối