Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!
Chỉ mỗi cái tựa đề thôi đã làm tôi thấy nhức nhối, rạn vỡ, muốn nổ tung trái tim ra vậy. Tôi chưa biết nội dung sách là gì, chỉ mới bắt gặp tên sách và lời tựa trong một lần lang thang trên mạng.
Chiều thứ sáu, sau khi tan học, tôi đạp xe đi trung tâm học liệu. Tôi định tìm quyển Văn học dân tộc thiểu số để đọc bài “Đẻ đất đẻ nước”. Nhưng không thấy, vô tình tôi bắt gặp quyển “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!” của Tào Đình. Một sự cuốn hút kỳ hoặc khiến tôi không ngần ngại kéo ghế ngồi đọc một hơi trong vòng hai tiếng rưỡi đồng hồ xong hết quyển truyện đó. Quả có sự công kích lớn lao làm tôi không khỏi đau nhói, nói không hề dối rằng, rất thật, tôi khóc, khóc mà không hiểu nổi mình đang nghĩ gì và khóc vì cái gì?!
Đọc được một phần ba quyển sách, tôi giọt ngắn giọt dài, trang sách nhòe đi, mà ngộ, sự cô đơn, tủi hờn thương cảm từ đâu ùa đến một lúc làm tôi nghẹn lại, nước mắt nước mũi tèm hem, nước mắt rất tròn và nặng hạt, chảy liên hồi. Tôi ôm mặt đỏ bừng, không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa, nóng ran, nơi lòng ngực cũng hừng hực như muốn cháy lên được. Tôi chạy vào toalet, đóng chặt cửa rồi khóc tức tửi một mình. Lúc đầu tôi cắn chặt môi, cố đè nén mình lại để không kêu thành tiếng, tiếng nấc mỗi lúc mỗi to và tôi khóc òa. Tôi không ép mình chịu đựng nữa, ngồi bệch xuống đất, ôm mặt khóc, nước mắt ở đâu như tích tụ lâu ngày nay có dịp trào ra. Tôi thả hồn mình vào con người hạ Âu – một con đĩ không yêu nghề, một con đĩ lạ lùng và người phụ nữ khó hiểu nhất của Niệm Bân.
Không phải lỗi của Hạ Âu, không phải lỗi của niệm Bân, không phải tại ai cả, lỗi ở số mệnh, lỗi ở ông trời, lỗi tại Tào Đình viết nên như thế.
Tôi lan man giữa thế giới ảo và thế giới thực, du hồn vào sự đắm say, mộng mị rồi lại tỉnh ra vỡ òa một cơn mơ. Tôi bồn chồn rửa mặt mũi sạch sẽ. Bước ra ngoài và tươi tỉnh trở lại.
Tôi lại ngồi vào đọc những trang kế nhưng kỳ thực tôi chẳng nhìn thấy được rõ con chữ, mắt cứ lưng tròng, không kềm được, nhớ đến câu “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!” tôi nhức buốt, thấy trong lòng ngoài cách diễn tả bằng những từ ngữ bình thường như: đau nhói, quặn thắt, tan nát...tôi không thể nghĩ ra được từ nào khác, ước gì tôi nghĩ ra được vì sự xáo trộn và bời rời trong tôi giờ đây thật khó tả, không cùng, không làm sao nói rõ và nói hết ra cho được...
Đọc xong rồi một mối u uẩn giăng khắp, tôi nhìn nháo nhác, tìm kiếm sự đồng cảm từ một ánh mắt nào đó nhưng vô vọng và viễn tưởng, ai nấy đều có công việc riêng của mình.
Tôi lững thững bước xuống cầu thang lấy giỏ đồ, trả chìa khóa, bước ra về. Tôi cố tập trung bước nhanh ra nhà xe, nhưng bước chân cứ nặng nề làm sao, đầu óc trống vắng cô liêu lạ thường, mọi suy nghĩ trong đầu giờ là vô định, là những mảnh ráp không đầu đuôi, lảng vảng trước mắt là Hạ Âu trong chiếc váy trắng đẹp như hoa Bồ công anh bị thổi tan. Hiển hiện nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt Âu và những lời lẽ, cư xử của Bân đối với cô. Cuộc đời thực luôn tàn nhẫn, mấy khi mình tìm và được sở hữu trọn vẹn, thậm chí có khi chỉ sở hữu đôi phần thôi cũng là khó khăn trắc trở muôn vàn.
Tôi muốn hôm sau vào đọc lại lần nữa quyển sách đó, tôi buồn khi phải đọc đến đoạn cuối, buồn vì truyện đã kết thúc, buồn vì sẽ không còn được theo dõi Hạ Âu trong những ngày tháng chịu đựng, giày vò..., tôi sợ mình không còn được sống trong cái không gian trong truyện với những con người – nhân vật – trong đó có Hạ Âu.
Một kết thúc buồn. Tôi muốn tự tử quá nhưng không đủ can đảm. Ước gì tôi được giải thoát như Hạ Âu. Mọi người sẽ nói tôi điên nhưng giờ đây tôi thật đau khổ và buồn tẻ, có lẽ chỉ có cái chết mới giúp được tôi thôi... Tạm biệt....
Đêm 05 tháng 9 năm 2008
Xin lỗi anh, em chỉ là con đĩ!
Nên em quên đánh mất cả chính mình
Đời hạnh phúc cùng người thương hạnh phúc
Chắp tay cầu: "Xin cho con bình yên!"
(HẢI GIANG, sư phạm Văn K33, ĐHCT)
Nhiều đêm nằm mơ về anh giật mình mới biết mất anh
Kỷ niệm ngày nào giờ đây nằm trong câu hát nhớ mong
Càng mơ về anh càng khóc
Càng xa rời anh càng nhớ
Có lẽ anh ơi khi xưa chẳng nên gặp nhau...