Tiêu tương- Thơ Từ Kế Tường
Lá vẩy cho mưa những tiếng cười
Hồn anh đã tựa giọt sương rơi
Bâng khuâng một chút vào năm tháng
Sầu đã căng đầy trên cánh dơi
Anh tới một lần giữa tháng giêng
Đời anh chưa đứng tuổi ưu phiền
Em đưa tay đón hai mùa nắng
Nắng mới nhung và tay mới nguyên
Triệu cái cây vàng triệu cỏ mơ
Lòng anh cũng chín hết mong chờ
Để riêng chỉ một vầng trăng xế
Ngã xuống đêm nào thật xác xơ
Sẽ vắng như hồ thu nước trong
Để nghe anh hát nhỏ bên lòng
Bầy chim bay đến xôn xao bóng
Em có soi cùng đáy nước trong
Mắt sẽ xanh hơn đọt lá chiều
Tình thơm em nép ở trong rêu
Hình như đang có cơn mưa bụi
Thả xuống dòng sông ngọt bến chiều
Anh cũng như người rất dửng dưng
Lang thang qua những nỗi vui mừng
Qua trăm nỗi nhớ không hình bóng
Không ghé một lần trong mắt nhung
Em có một đời để nhớ thương
Làm cây rủ bóng ở bên đường
Anh sẽ về giữa trưa nắng gắt
Sẽ chết trong lòng em Tiêu Tương
Rồi anh như thể kẻ ăn năn
Ở dưới chân em khóc một lần
Vì anh đã đâu bằng hạt cát
Rơi mất bao giờ theo tháng năm
Thấy bài thơ nhẹ nhàng gởi vào đây để Nguyệt Thu cùng đọc và không biết trong nỗi đời riêng của mình NT đã làm cây rủ bóng giữa trưa nắng gắt lần nào chưa vậy. Tiêu Tương tên bài thơ nghe cũng hay phải không Nguyệt Thu .
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.