Trang trong tổng số 1 trang (2 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

Vanachi

Tên bài thơ: Nhà
Tên nguyên gốc: Houses
Tác giả: Kahlil Gibran (Li Băng)
Nhóm bài: Nhà tiên tri
Gửi bởi hongha83
Ngày gửi: 21/04/2009 18:56
Xoá bởi: Vanachi
Lý do xoá: Theo yêu cầu của người dịch



Nguyên bản:
Then a mason came forth and said, "Speak to us of Houses."

And he answered and said:

Build of your imaginings a bower in the wilderness ere you build a house within the city walls.

For even as you have home-comings in your twilight, so has the wanderer in you, the ever distant and alone.

Your house is your larger body.

It grows in the sun and sleeps in the stillness of the night; and it is not dreamless. Does not your house dream? And dreaming, leave the city for grove or hilltop?

Would that I could gather your houses into my hand, and like a sower scatter them in forest and meadow.

Would the valleys were your streets, and the green paths your alleys, that you might seek one another through vineyards, and come with the fragrance of the earth in your garments.

But these things are not yet to be.

In their fear your forefathers gathered you too near together. And that fear shall endure a little longer. A little longer shall your city walls separate your hearths from your fields.

And tell me, people of Orphalese, what have you in these houses? And what is it you guard with fastened doors?

Have you peace, the quiet urge that reveals your power?

Have you remembrances, the glimmering arches that span the summits of the mind?

Have you beauty, that leads the heart from things fashioned of wood and stone to the holy mountain?

Tell me, have you these in your houses?

Or have you only comfort, and the lust for comfort, that stealthy thing that enters the house a guest, and becomes a host, and then a master?

Ay, and it becomes a tamer, and with hook and scourge makes puppets of your larger desires.

Though its hands are silken, its heart is of iron.

It lulls you to sleep only to stand by your bed and jeer at the dignity of the flesh.

It makes mock of your sound senses, and lays them in thistledown like fragile vessels.

Verily the lust for comfort murders the passion of the soul, and then walks grinning in the funeral.

But you, children of space, you restless in rest, you shall not be trapped nor tamed.

Your house shall be not an anchor but a mast.

It shall not be a glistening film that covers a wound, but an eyelid that guards the eye.

You shall not fold your wings that you may pass through doors, nor bend your heads that they strike not against a ceiling, nor fear to breathe lest walls should crack and fall down.

You shall not dwell in tombs made by the dead for the living.

And though of magnificence and splendor, your house shall not hold your secret nor shelter your longing.

For that which is boundless in you abides in the mansion of the sky, whose door is the morning mist, and whose windows are the songs and the silences of night.

(Bài viết được gửi tự động)
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vanachi

Bản dịch của Giải Nghiêm
Gửi bởi hongha83
Ngày gửi: 21/04/2009 18:56
Số lần sửa: 1
Lần sửa cuối: 22/04/2009 08:28 bởi Vanachi



Người thợ nề bước ra và hỏi: “Xin ngài hãy giảng về Nhà.”

Ngài trả lời:

Bằng tâm tưởng - hãy xây một thảo am nơi hoang vắng trước khi xây căn nhà ở châu thành.

Bởi - dẫu có thèm được trở về nhà trong buổi hoàng hôn đời mình bao nhiêu đi nữa, thì kẻ lữ hành xa xăm đơn độc vẫn có nơi mình.

Nhà của bạn là hình hài lớn hơn của bạn.

Nó mọc lên dưới ánh mặt trời, và ngủ trong tịch lặng của màn đêm; và chẳng phải là không mơ mộng.

Căn nhà bạn há phải không mơ mộng?

Và không mơ: bỏ sau thành phố, lên rừng xanh hay ngự đỉnh đồi?

Giá tôi có thể gom vào tay tôi những ngôi nhà của bạn, và rải chúng - như một người gieo hạt – ra thảo nguyên hay những cánh rừng.

Giá thung lũng là đường qua phố bạn, và lối cỏ xanh là ngõ hẻm sau nhà, để bạn có thể tìm nhau trong những nương nho, và đi lại với mùi đất thơm bám trên quần áo.

Nhưng những điều này chưa thể xảy ra.

Trong nỗi sợ của mình, cha ông đã gom các bạn lại với nhau gần quá.

Và nỗi sợ này sẽ còn ở lại lâu hơn.

Và sẽ lâu hơn, những bức tường thành - còn cách ngăn những mái gia đình với những đồng xanh ngoài đó.

Hãy nói cho tôi nghe, dân thành Orphalese, bạn có những gì trong những ngôi nhà đó?

Và bạn canh giữ những gì sau cánh cửa đóng khư khư?

Bạn có bình an không - động lực âm thầm biểu lộ nên sức mạnh?

Bạn có hồi niệm chăng - những cổng vòm le lói bắc sang những đỉnh tinh thần?

Bạn có cái đẹp chăng – cái dẫn dắt con tim từ những gì nặn lên từ gỗ đá – đi về tới ngọn linh thiêng?

Hãy nói cho tôi nghe, bạn có những thứ này trong ngôi nhà của bạn hay không?

Hay bạn chỉ có tiện nghi, và lòng tham muốn tiện nghi – cái vụng trộm bước vào nhà như là khách dự, rồi thành người chiêu đãi, và leo lên làm ông chủ bây giờ?

Đúng vậy, nó lại trở nên người huấn luyện, và với cái móc, cái roi nó biến những khát vọng cao hơn của bạn thành ra những bù nhìn.

Dù bàn tay nó bằng nhung, trái tim nó lại làm bằng sắt.

Nó ru bạn vào giấc ngủ - chẳng qua chỉ để đứng bên giường, cười chế nhạo lên trên phẩm giá của thịt da.

Nó chế giễu những giác quan lành mạnh, và đặt chúng vào những chiếc bình dễ vỡ êm ái tựa như bông.

Quả thực lòng ham muốn tiện nghi đang giết chết nhiệt tâm nơi tim óc, rồi bước nhe răng cười đi giữa đám tang.

Nhưng các bạn, những người con của không gian, trong ngơi nghỉ bạn không hề ngơi nghỉ, bạn sẽ không sập bẫy, mà cũng không bị thuần.

Nhà của bạn sẽ không là mỏ neo mà sẽ là cột buồm.

Nó sẽ không là cái màng long lanh che phủ vết thương, mà là mi mắt hộ phòng con mắt.

Bạn sẽ không cần xếp cánh để bước lọt qua khuôn cửa, mà cũng không cần cúi đầu để khỏi đụng vào trần, không sợ thở e làm tường đổ nứt.

Bạn sẽ không nằm trong những nấm mồ làm bằng cái chết - cái chết để mà sống.

Và dẫu cho có nguy nga tráng lệ, ngôi nhà bạn sẽ không chở che bí mật, hay chứa dung được điều thiết tha của bạn bao giờ.

Bởi cái không bến bờ trong bạn - ngụ nơi căn nhà lớn ở trên trời, có cánh cửa là sương mờ buổi sáng, và cửa sổ là những bài ca và tịch lặng của ban đêm.


Chú thích:
Nguồn: http://nhatientri.kahlilg...bran.googlepages.com/home

(Bài viết được gửi tự động)
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài viết)
[1]