Gửi cho em của chị!
Em à! Lúc này em có đang ở cạnh chị không? Có nhìn thấy những bước đi của chị? Có thấy đó là những bước đi sai lầm không em? Hãy giúp chị tìm lại những gì đã mất, chôn vùi những thứ xấu xa đang dần lớn lên trong chị, là những ham muốn, là sự chán chường...
Hãy kéo chị trở lại với niềm tin, nơi mà từ trước đến giờ có bao giờ chị vắng mặt!
Để chị với tới những ngôi sao!
Chị mơ ước với tới những ngôi sao, mơ ước đạt được những gì mà mình mong muốn. Thấy nó nhỏ nhoi, nhưng sao xa vời thế?
Có giận chị không em? Chị chỉ có một ước mơ, là em trở về với bố mẹ, với các chị của em!... Như là đi qua một cơn mơ vậy, và thức dậy, em trở về, lớn bổng lên, như suốt thời gian qua em vẫn là một phần của thế giới!
Nhưng như vậy lại thiếu thực tế, lại điên rồ mất rồi! Chị chẳng có gì đủ để đánh đổi cả, ngay cả bản thân chị cũng chưa đủ, cũng không đủ, không bao giờ đủ cả..., không thể, dù là điều mà chị mong muốn
Chị không tin là có một thế giới khác ngoài cái thế giới xô bồ mà chị đang sống. Nhưng cứ nghĩ đến em là chị lại muốn tin, và cảm thấy như hình bóng nhỏ bé của em đang chập chững bứơc bên cạnh chị...
Giá như ngày ấy... Giá như....
Thì giờ này em đang học lớp 12 rồi đấy! Em sẽ học rất giỏi, vì em giống bố, và giống chị nữa mà! Làm sao chị có thể nói là chị yêu em đây? Khi mà thậm chí khuôn mặt em chị cũng không thể hình dung nổi! Chị tồi tệ quá phải không em?
Chẳng thể khiến em quay trở lại, chị muốn trở thành một đứa con trai của bố mẹ, làm những điều mà bố mẹ cần, rồi luôn luôn ở bên cạnh bố mẹ. Nhưng sao chị lại chỉ biết làm bố mẹ phiền lòng? Hết lần này đến lần khác, tất cả những gì chị làm được là khiến cho bố mẹ buồn, em nhỉ!
Bố đã từng tin tưởng và hy vọng vào chị đến bao nhiêu mà đến giờ đã trở thành con số không vô nghĩa, không niềm tin, không quan trọng, không niềm hy vọng... Chị thì đánh mất mình, bố thì sắp mất con gái bố, vì bố không nhận ra những điều mà bố không nhìn thấy. Bố quên rằng con gái bố cũng có những lúc phải mắc lỗi (dù nhiều hơn những người khác), cũng đánh mất ý chí và sự quyết tâm...
Chị sẽ phải làm nhiều điều nữa, để chị lại tiếp tục được làm một người chị cả, để vẫn là chị, là con của bố, của mẹ. Chị vẫn sẽ gánh vác cho bố mẹ nếu có thể, dù đôi vai chị có nhỏ bé đến đâu!
Em à!
Chị yêu em, vì em là một phần gia đình của chị! Rất nhiều em à!
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu