Sáng nay trời SG mưa lớn quá, không gian chợt là lạ, hình như vị của mưa có gì đó giống 20 năm trước, khi mình còn là một cô bé Hà Nội, có lẽ mình nhớ khu tập thể nơi mình sinh sống cách đây 20 năm chăng? Bạn bè, những người bạn khi còn thơ bé, luôn là nỗi nhớ của mình chăng? Mình chỉ nhớ là khu tập thể Phương Liệt, gần ngã Tư Sở, có ngôi trường hồi đó còn hoang sơ và nghèo lắm, ngôi trường cấp 1 Phương Liệt.Khu tập thể được xây dựng làm hai khu A và B , mặt tiền đối diện là đường ray luôn có tàu trở sỏi đất cát chạy qua, tiếng còi tàu, tiếng bánh quay xình xịch và rầm rầm.Bên hông khu tập thể là một bãi cát trải dài, nơi mà trẻ nhỏ chúng tôi thường xuống nghịch cát, mót khoai lang sống rửa gọt ăn..hì..nhớ lại thấy nhớ và vui quá...đằng sau khu tập thể là ao hồ khá rộng, hình ảnh đó luôn bí hiểm với tôi, vì tôi tưởng tượng bên kia hồ sẽ là gì, dưới hồ sẽ có gì....và tôi thường nhìn hồ mà mơ màng đấy.
Thời gian thấm thoát trôi đi, những người bạn thơ ấu của tôi giờ chắc đã khác xưa lắm rồi nhỉ, chắc cũng giống như tôi thôi, thay đổi về hình dáng, tâm hồn và sự từng trải..v..v..nhưng không biết các bạn còn nhớ tôi không ? chứ tôi luôn nhớ các bạn, các em và các anh chị hàng xóm của mình thời thơ ấu, có lẽ đó là kỷ niệm khó phai mờ trong tâm trí tôi.
Không biết giờ họ ra sao nhỉ? con cái họ thế nào, cuộc sống của họ có tốt đẹp không ?Từ hồi vào Nam tới giờ mình chưa gặp lại họ dù chỉ một lần, nhưng những tấm hình bè bạn mình vẫn còn giữ và hình ảnh đó mãi trong trái tim tôi, hồn nhiên và thơ bé.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook