Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

https://1.bp.blogspot.com/-Kxx8J_q8Osg/WEUnArgE7sI/AAAAAAAAhkc/Ggqyg9xQ2t8u4ZSTQIAQIluhHvx_ZAwfQCLcB/s320/5.1.jpg



NHỮNG ÁNG BÌNH THƠ

Hansy

Nâng tầm thưởng thức Thi ca



https://www.facebook.com/Nhabaonhandan/
2016

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

1.
NỖI ƯU HOÀI
- Thái Quốc Mưu
(dịch)

NỖI ƯU HOÀI

Việc nước cưu mang đến tuổi già.
Tận cùng trời đất mộng bình ca.
Gặp thời - giặc cỏ luôn vênh váo.
Hết vận - phận mình ngậm xót xa
Những tưởng chuyển lay vầng nhật nguyệt
Ngặt không quét nổi dãy Ngân Hà
Mái đầu nhuộm trắng mà quên phắt
Bóng nguyệt mài gươm vụt xế tà.

Thái Quốc Mưu

(Phỏng dịch từ bài Cảm hoài (Thuật hoài) của Đặng Dung)
************************************************
*
Gần đây, nhân đọc bản dịch NỖI ƯU HOÀI của dịch giả THÁI QUỐC MƯU đăng trên một Website khiến nhiều người dâng trào nỗi bâng khuâng trước thời cuộc nhiễu nhương xen lẫn niềm cảm phục sự tài hoa nổi trội của người dịch.

Nguyên tác là một bài thơ rất nổi tiếng của danh tướng Đặng Dung (?-1414), không chỉ trong giới thơ văn mà cả trong đại bộ phận người Việt đều hầu như biết đến, lại còn được sử gia Trần Trọng Kim cho in hẳn vào trong cuốn Việt Nam sử lược của chính mình:

感懷 CẢM HOÀI
(述懷- Thuật hoài)
世事悠悠奈老何,Thế sự du du nại lão hà
無窮天地入酣歌。Vô cùng thiên địa nhập hàm ca
時來屠釣成功昜,Thời lai đồ điếu thành công dị
運去英雄飲恨多。Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
致主有懷扶地軸,Trí chúa hữu hoài phù địa trục
洗兵無路挽天河。Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà
國讎未報頭先白,Quốc thù vị báo đầu tiên bạch
幾度龍泉戴月磨。Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma.
Đặng Dung 鄧容

Nội dung bài thơ là lời tự sự của một danh tướng cuối triều Hậu Trần trước việc thất bại trong công cuộc chống giặc Minh xâm lược nước ta. Dù bày tỏ mối hận bất lực trước thời thế nhưng chất tráng ca hào hùng khiến bài thơ rực toát lên đầy dẫy hào khí dân tộc của một tráng sỹ đang bôn ba trên đường cứu nước chống kẻ thù ngoại xâm với đầy quyết tâm và niềm tin sắt đá vào chiến thắng cuối cùng của dân tộc.

Lắm người trong chúng ta đã tiếp cận với nhiều bản dịch của bài thơ này qua các tác giả tài danh như: Tản Đà, Phan Kế Bính… Bài thơ đi vào lòng người đến độ dù đã trải qua hơn 600 năm mà khi đọc lại ai ai cũng thấy xúc cảm dạt dào cộng với niềm đồng cảm sâu sắc cùng nỗi u hoài của một con người đứng trước sự ngả nghiêng của vận mệnh đất nước…

Và sự đồng cảm đó càng thể hiện rõ nét nhất là việc đã có rất nhiều thế hệ về sau thử dịch lại bài thơ này với tham vọng làm mới ý thơ trong ngôn ngữ hiện đại. Một phần có thể do chưa có một bản dịch nào trước đây diễn đạt đủ sự “hoàn hảo” trong việc chuyển ngữ và chuyển ý để làm thoả mãn sự thưởng thức của người đọc, phần còn lại – nhiều hơn – có lẽ do sự cảm khái từ nội dung bài thơ mỗi khi có biến động của nền chính trị đất nước trước hiểm hoạ ngoại xâm…

Chợt nhớ có lần cách đây vài năm, nhân đọc trong một số cũ của tạp chí KTNN, có bài của tác giả KTL đăng trong mục Trà dư tửu hậu, phê phán kịch liệt bản dịch “thời đại mới” của một tay nhà báo cỡ khá, vì sự ấu trĩ của ông ta trong việc hiểu “chập chờn và sai” ý nghĩa của từ Hán Ngữ lẫn việc chưa rành lý thuyết của phép đối ngẫu trong việc làm thơ Đường luật…

Nói dông dài thế để thấy rằng việc “dịch lại” bài thơ Cảm hoài của Đặng Dung không hề đơn giản, thậm chí là không cần thiết khi đã có vô số bản dịch của các cây đa cây đề từ trước đến nay trong làng văn học Việt Nam hạ bút chuyển ngữ rồi. Tương tự như việc Lý Bạch quẳng bút đi khi đến chơi Hoàng Hạc lâu đã thấy thơ Thôi Hiệu đề từ cho Hoàng Hạc lâu vậy!

Thế nhưng, khi đọc bài phỏng dịch Nỗi Ưu Hoài của dịch giả Thái Quốc Mưu không ít người dậy sóng trong lòng, sẵn sàng chia sẻ tâm sự với người dịch và không thể không cảm phục cái tài hoa rõ nét trong bản dịch này.

Nhưng vì sao là “phỏng dịch” chứ không phải là “dịch”? Phỏng dịch (phỏng 仿=倣=(Động) Bắt chước) nói nôm na là chỉ mượn ý và chêm thêm một số ý khác (thường là ý chủ quan) so với nguyên tác (tương tự nhưng gần với chủ đề nguyên tác hơn phóng tác, cảm tác…). Trong thể thơ Đường luật, phỏng dịch có thể xem như một bài hoạ nguyên ý.

Ở đây, dịch giả đã kín đáo và ý tứ đưa lòng mình vào bản dịch. Trong khi thể hiện sự đồng cảm với nguyên tác nhưng không quên nói lên nỗi ưu uất của thời đại mình trong tư cách chứng nhân của người trong cuộc đã từng tham gia vào sóng gió của sơn hà. Hai hoàn cảnh của tác giả và dịch giả cách nhau 600 năm nhưng cảnh ngộ của hai người gần như là một: Sự bất lực trước thời cuộc nhiễu nhương mà dù tâm hùng, chí cả, ước mơ “đội đá vá trời”… vẫn không thể xoay chuyển được càn khôn

Những tưởng chuyển lay vầng nhật nguyệt
Ngặt không quét nổi dãy Ngân Hà


Đau đớn thay khi Hổ về đồng bằng cũng bị ngay cả Chó giỡn mặt – còn tệ hơn cả con Hổ bị nhốt trong cũi sắt mơ về một thời vang bóng của Thế Lữ nữa. “… nhìn sứ nguỵ đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ…” (Hịch tướng sỹ-Trần Hưng Đạo) thì bất cứ ai nặng lòng với sơn hà xã tắc, với tiền đồ dân tộc, với tương lai giống nòi… mà chẳng thấy bất bình cho hoạt cảnh tiểu nhân đắc chí đang dùng quyền lực may mắn có được để mưu cầu việc vinh thân phì gia, bất chấp cả những việc làm tán tận lương tâm, chôn vùi đạo lý, phỉnh dân, hại nước… và không thể không ngậm ngùi cảm thán khi nhìn lại thân phận kẻ sỹ bất lực của mình trước thời cuộc ba đào

Gặp thời - giặc cỏ luôn vênh váo.
Hết vận - phận mình ngậm xót xa


..............
Bản dịch này còn nhiều điều gởi gắm ẩn tàng của dịch giả Thái Quốc Mưu mà bài viết này chưa đủ sức nhìn thấy và nêu ra hết, nhưng nỗi lòng của một người lính già ngồi kể lại chuyện Nguyên Phong thì chúng ta có thể phần nào cảm nhận được.

Xin chia sẻ và đồng cảm với dịch giả Nỗi Ưu Hoài bằng bài hoạ – kém cả ý lẫn tứ so với bản dịch – như để kết thúc bài viết đầy nặng lòng này.

TỬU CA
Vó câu song cửa tủi thân già
Sức kiệt lực cùng oải tiếng ca
Chi nữa hôm nào vung kiếm bén
Hết rồi dạo ấy vượt đèo xa
Tâm hùng gởi bạn đền sông núi
Chí lớn trao con đoạt hải hà
Dốc tửu gõ bồn mơ chiến trận
Duồng say trong gió lãng sương tà

HANSY


********************************************************************************************
Nguồn:
Thơ Đặng Dung 鄧容

感懷 CẢM HOÀI

世事悠悠奈老何,Thế sự du du nại lão hà
無窮天地入酣歌。Vô cùng thiên địa nhập hàm ca
時來屠釣成功昜,Thời lai đồ điếu thành công dị
運去英雄飲恨多。Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
致主有懷扶地軸,Trí chúa hữu hoài phù địa trục
洗兵無路挽天河。Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà
國讎未報頭先白,Quốc thù vị báo đầu tiên bạch
幾度龍泉戴月磨。Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma.

Diễn giải:
Việc đời dằng dặc mà ta đã già, biết làm thế nào?
Trời đất mênh mông đắm trong cuộc rượu hát ca.
Khi gặp thời, người làm nghề hàng thịt, kẻ câu cá cũng dễ thành công,
Lúc lỡ vận, bậc anh hùng đành phải nuốt hận nhiều.
Giúp chúa, những mong xoay trục đất lại,
Rửa vũ khí không có lối kéo tuột sông Ngân xuống.
Thù nước chưa trả được mà mái tóc đã bạc sớm,
Bao phen mang gươm báu mài dưới bóng trăng.

(Theo Wikipedia)
24.50
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

2.
NHẤT TỰ VI SƯ

(Ngũ độ thanh)

Toả rạng lòng con nét chữ Thầy
Nhân từ đức độ bổng trầm hay
Ngùi thương khoả vẹn ngào thơm ấy
Cảm mến vuông tròn đẹp đẽ thay
Bảng phấn theo đời nương cõi bụi
Chương vần mãn kiếp lộng hồn ai
Hằng đêm nghĩ ngợi tìm tia sáng
Toả rạng lòng con nét chữ Thầy

Toả rạng lòng con nét chữ Thầy
Hoa người phả mượt giữa trần ai
Ngôn hành thoả bụng thầm yêu quá
Nẻo đức nghiêng mình dễ phục thay
Bút nghĩa lừng thơm nhiều nẻo lộng
Nghiên tình khoả ngọt những điều hay
Vài khi ngoái vọng thời son trẻ
Toả rạng lòng con nét chữ Thầy


HANSY
******
*
Thầy giáo và nghề dạy học đã được xã hội Việt Nam tôn vinh từ xa xưa, qua câu tục ngữ quen thuộc: _“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”_ (một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy), hàm ý nhằm nhắc nhở mỗi chúng ta về đạo thầy trò ở đời. Ý rằng chúng ta phải biết ơn người dìu dắt, dạy dỗ mình, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Trải qua nhiều năm tháng, trong bối cảnh xã hội hiện nay, câu nói đó vẫn còn phù hợp và luôn là kim chỉ nam để mỗi lứa học trò khắc dạ ghi tâm. Nhà thơ HANSY đã khẳng định thêm điều đó qua bài thơ NHẤT TỰ VI SƯ .

Lần đầu tiên đọc bài thơ Đường luật NHẤT TỰ VI SƯ vào đúng dịp lễ 20 -11, đã để lại trong lòng tôi những xúc động, bồi hồi. Từng câu chữ mượt mà tuôn chảy, câu thơ mở bài được nhắc lại 4 lần trong bài thơ "Toả rạng lòng con nét chữ Thầy" như một điệp khúc đầy yêu quí, kính trọng người Thầy. Không phải đang nhiên người ta thường so sáng công lao của Thầy Cô với đấng sinh thành ra ta "Ân truyền thụ minh tâm khắc trí/ Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm" , và những người học trò thường gọi Thầy (cô) và xưng con. Chính vì sự tôn kính đó đã đặt trên vai người giáo viên trọng trách nặng nề của mình đối với lớp trẻ, mầm non của Tổ Quốc.

Là một người Thầy chân chính phải có rất nhiều đức tính mẫu mực để học trò lấy làm gương, không ít những học trò thành đạt khi ra trường có phong cách, lời nói hao hao giống thầy giáo của mình, người thầy giáo trong bài thơ được nhà thơ Hansy dùng những từ ngữ thật đẹp để ca ngợi:

Nhân từ đức độ bổng trầm hay
Ngùi thương khoả vẹn ngào thơm ấy
Cảm mến vuông tròn đẹp đẽ thay


Chính vì trọng trách lớn lao xã hội giao phó nên hình ảnh người thầy cũng gắn liền với những vất vả mà nghề giáo đeo đẳng suốt đời. Những tình cảm chân thành của học trò đã níu kéo làm động lực để người Thầy vượt qua mọi gian khó của cuộc sống, vui vẻ, tự hào với sự nghiệp trồng người của mình:

Bảng phấn theo đời nương cõi bụi
Chương vần mãn kiếp lộng hồn ai


Hình ảnh Thầy soạn bài hằng đêm bên ánh đèn với tập giáo án để ngày mai học trò có những bài học hay đã trở thành nét đẹp gây xúc động tâm hồn biết bao người:"Hằng đêm nghĩ ngợi tìm tia sáng" Mái tóc thầy bạc nhanh theo từng nét chữ để học trò sáng lòng, tỏ dạ. hình ảnh ấy dễ mấy ai quên!

Sang thức 2 cũng vẫn bắt đầu và kết thúc bằng câu "Toả rạng lòng con nét chữ Thầy" để nhấn mạnh thêm câu "Nhất tự vi sư" Mỗi chữ của Thầy là hành trang cuộc sống suốt đời con mang theo, là nền móng tâm hồn và sự nghiệp để chúng ta lớn lên thành người.

Tình cảm thầy trò đẹp đẽ biết bao, gắn liền với thời học sinh áo trắng vô tư trong sáng. Thầy đã chắp cánh cho những ước mơ bay cao bay xa. Xin được nghiêng mình kính trọng đức độ và tri thức của Thầy:

Ngôn hành thoả bụng thầm yêu quá
Nẻo đức nghiêng mình dễ phục thay


"Vài khi ngoái vọng thời son trẻ" ai trong chúng ta không thầm tiếc nuối quãng đời đẹp nhất, và mỗi ngày 20 -11 đến, một ngày như bao ngày nhưng lại trọng đại hơn bao ngày bởi đây là ngày Hội của các thầy cô, những trò ngoan lại dành những đoá hoa tươi thắm và những lời chúc tốt đẹp để thể hiện tình cảm và truyền thống "tôn sư trọng đạo" của dân tộc Việt Nam.

Bài thơ không chỉ hay ở từng câu chữ được lựa chọn rất khéo thể hiện vốn từ phong phú của tác giả còn được viết theo thể Ngũ độ thanh của thơ Đường luật nên rất giàu tính nhạc. Nhạc sỹ Hải Anh có lẽ cũng có niềm xúc động như Minh Hien khi đọc bài thơ nên đã phổ nhạc cho bài thơ, mời các bạn lắng nghe giai điệu sâu lắng của bài hát NHẤT TỰ VI SƯ với lời thơ của thi sỹ Hansy.
http://sannhac.com/mp5239...-haianhyeunhacvietnam.htm

Minh Hien

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

3.
EM ĐÃ VỀ!

*gửi Quỳnh

em đã về!
đánh thức ngày cuối đông
phố núi đẹp hoa mùa xuân thơm nắng
không còn nữa
những bước chân thầm lặng
lang thang chiều cho xác lá vàng đau

em đã về!
gió nhớ sẽ qua mau
hồ lung linh
cuối năm mùa trải mộng
trăng lúng liếng nụ cười trên chóp sóng
lay phay tóc gió
liễu vẫn trang đài

em đã về!
cùng hoa đồng nội thoảng hương
phố núi và anh
đón mùa xưa yêu mến
rộn rã niềm vui với anh và phố huyện
Vàm Cỏ yêu thương ru điệp khúc quê hương!

em đã về!
ngọt dịu giọt mưa xuân
trời nheo mắt
đất cười thơm hoa cỏ
phố núi nồng nàn hương môi thắm
niềm vui ắp đầy
mai nữa cứ là xuân.


Vũ Miên Thảo
************
*
EM ĐÃ VỀ – những điệp thức trong thơ của Lãng tử VŨ MIÊN THẢO cứ bồng bềnh huyễn ảo một trời yêu thương tình tự, quấn quyện trong ta những siết ấm thơm nồng của mùa hạnh ngộ phảng phất hương Quỳnh ngày nao đắm đuối cả một góc bể tình si.

em đã về!
đánh thức ngày cuối đông
phố núi đẹp hoa mùa xuân thơm nắng

Như ánh sáng rỡ ràng của hạo nhiên ngàn kiếp tụ về, một cái cười mĩm của người đã khơi dậy nguồn mạch sống âm vang bấy lâu lỡ dại chìm nghĩm trong giá băng lạnh lẽo. Kìa mắt biếc môi nồng điểm phấn thoa son cho vạn ngàn hương hoa chuyển mình tìm về vùng đất hứa. Xa mãi rồi tháng ngày u uẩn buồn thương.

không còn nữa
những bước chân thầm lặng
lang thang chiều cho xác lá vàng đau


Và đúng thế, vẫn chỉ cần có một em thôi, về là hong lại ngút ngàn gió nhớ, là đồng vọng thiết tha tin yêu vẫy gọi, dậy trầm hương cho siết lả men tình

em đã về!
gió nhớ sẽ qua mau
hồ lung linh
cuối năm mùa trải mộng


Cho mắt cười lúng liếng giọt mừng vui, cho chóp sóng trỗi khúc hoan ca bừng rỡ, cho ”lay phay” nghiêng ngã cả đất trời…

trăng lúng liếng nụ cười trên chóp sóng
lay phay tóc gió
liễu vẫn trang đài


Em Đã Về đem hết hạt giống mùa Xuân, rải khắp cả từ thảo nguyên chờm kinh rạch, bềnh bồng đoá hoa tương tư tình tự phả hồn người trong vang vọng tình yêu, để trái tim xanh hoà lẫn giữa mơ hồng, mênh mang trong vũ khúc nghê thường hoan lạc…

em đã về!
cùng hoa đồng nội thoảng hương
phố núi và anh
đón mùa xưa yêu mến
rộn rã niềm vui với anh và phố huyện
Vàm Cỏ yêu thương ru điệp khúc quê hương!


Diệu kỳ thay với chỉ một em thôi mà đất trời cũng tưng bừng niềm vui hạnh ngộ, nói chi ta chỉ là một kẻ si tình nhỏ nhoi yếu đuối giữa bạt ngàn của hương rừng gió nội giữa thảo nguyên ái tình thanh khiết bao la…

em đã về!
ngọt dịu giọt mưa xuân
trời nheo mắt
đất cười thơm hoa cỏ
phố núi nồng nàn hương môi thắm
niềm vui ắp đầy
mai nữa cứ là xuân.


Em hãy về dẫu chỉ về trong tâm tưởng của hồn ta. Bởi có hương Quỳnh của một thuở dấu yêu phảng phất trong đời này thì mùa Xuân cứ mãi hoài vĩnh cữu…

………
Thơ Vũ Miên Thảo đã lạ - không những lạ về tâm ý diễn đạt ảo diệu mà còn lạ cả về phía dụng ngôn rất tinh xảo, tài tình… của một bút pháp tài hoa, điệu nghệ. Ngữ nghĩa trong thơ vì thế cứ chênh chao giữa hai bờ Thực – Mộng khiến hồn ta mãi lượn lờ trong huyễn cảnh bồng lai…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

4.
ÁO LỤA VÀNG

Từ em mặc áo lụa vàng
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo.

Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương
Lụa ơi, sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em!

Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo đời!
Mắt em là ánh sao trời
Đèn khuya anh chết… tuyệt vời biết không?

Lâu rồi ôm mối tình câm
Biết chắc Vực Thẳm… vẫn xăm xăm tìm.


Trần Dzạ Lữ
(Thơ Tình Viết Trên Bao Thuốc Lá – NXB Hội Nhà Văn-2014)
*************************************************
*
Tình yêu muôn đời vẫn là một Giai nhân Vĩnh cửu, không hề có tuổi! Lại càng chính xác và chân lý hơn khi được nhìn dưới ánh mắt của một thi nhân. Mở cửa vườn yêu nào cũng thấy rộn rịp sắc màu thanh xuân tươi trẻ ngồn ngộn sức sống của lứa tuổi hai mươi. Chả thế mà Nhà thơ TRẦN DZẠ LỮ của chúng ta qua ÁO LỤA VÀNG dẫu tuổi đời đã vắt qua hai thế kỷ vẫn nhìn tình yêu sau lăng kính màu… vàng của hình ảnh xa xưa nào đó luôn ẩn chờ trong ký ức tình yêu.

Từ em mặc áo lụa vàng
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo


Mảnh lực tình yêu thật vô song và kỳ diệu! Nó chiếu rọi đến đâu thì hoa lá chim muông cây cỏ vạn vật thảy đều thay da đổi thịt liền liền. Ngay với một tâm hồn đang ủ rủ xanh xao queo quắt cũng bừng tỉnh hồi sinh nhanh chóng khi được “tia laser” của nữ thần Venus chiếu vào.

Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương


Những lấp lánh của ánh sáng tình yêu không chỉ đem tâm hồn ra khỏi bến bờ tuyệt vọng mà còn làm cho con tim tưởng đã héo tàn đó đâm chồi nẩy lộc dặt dìu theo những giai điệu ngọt ngào của khúc tình ca.

Lụa ơi, sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em!


Và rồi trong mắt ta, khi đó người tình hình như không còn là những kẻ phàm trần nữa mà đã biến thành hư hư thực thực, ảo ảo chân chân, tiên trần lẫn lộn, thậm chí như là ảo ảnh của cánh Anh túc mê hoặc lòng người.

Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo đời!


Và đôi mắt: “Mắt em là một dòng sông/ Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em (LTL)” luôn là cửa ngõ tâm hồn khiến ta tự nguyện hiến dâng trái tim khi đắm lòng vào đó

Mắt em là ánh sao trời
Đèn khuya anh chết… tuyệt vời biết không?


Mà có ngờ đâu một ánh mắt tự thuở nào xa xôi tít tắp trong quá vãng vàng son của tình yêu cứ mãi đồng hành cùng ta theo tháng năm thăng trầm cuộc thế mà lâu lâu ngoái lại cứ nghe như đâu đó văng vẳng âm vang của sự nuối thầm.

Lâu rồi ôm mối tình câm

Dẫu thế người ơi, biết là mơ mộng hảo huyền, là chỉ những âm vang yều ớt của tình si của một thời vang bóng, bởi người xưa giờ đã tay bế tay bồng, ta cũng đã vào khuôn vào phép của dòng đời, nhưng có sao đâu khi trái tim ta mãi mãi hồng tươi những ánh đom đóm của ngày xưa Hoàng thị.

Và cho dẫu ngay từ ngày mới choáng váng và tê dại bởi lửa tình si đã kịp nhận ra mãi mãi mơ ước này chỉ là một niềm hoài vọng đơn chiếc không bao giờ trở thành hiện thực nhưng vẫn một đời giong ruỗi kiếm tìm cái ảo tưởng mê màng đó.

Biết chắc Vực Thẳm… vẫn xăm xăm tìm

Có lẽ Áo Lụa Vàng là một hình tượng không bao giờ phai nhoà trong ký ức tình yêu của nhà thơ tình Trần Dzạ Lữ. Hình ảnh này vắt qua hai thế kỷ làm thơ của anh cho thấy một nét đặc trưng riêng khi anh nghĩ về người tình.

Vì thế, với Trần Dzạ Lữ, Tình yêu không bao giờ già. Và Áo Lụa Vàng của người yêu không bao giờ cũ!

HANSY

******************************************************************************************
* Vỹ thanh
Hân hạnh được Nhà Thơ Trần Dzạ Lữ gởi tặng Tập thơ Thơ Tình Viết Trên Bao Thuốc Lá (NXB Hội Nhà Văn-2014) khi mới xuất bản mà cho đến hôm nay HANSY mới có cơ hội đọc kỹ càng và chiêm nghiệm sâu hơn về Tác phẩm này.
Với người yêu thơ ở miền Nam trước 1975 không ai xa lạ gì với dòng thơ tình chải chuốt ngọt ngào lãng đãng và điêu luyện của Trần Dzạ Lữ.
Đọc xong, HANSY ngạc nhiên trước việc một nhà thơ sống vắt qua 2 thế kỷ với 55 năm sáng tác thơ tình mà hôm nay dòng cảm xúc tình yêu trong anh vẫn giữ nguyên vẹn sự nồng nàn tha thiết, ngồn ngộn cảm xúc bay bướm lãng mạn như những bài thơ tình đầu tiên anh sáng tác.
Hy vọng khi có lực hơn, HANSY sẽ viết đôi giòng giới thiệu kỹ hơn về Tập thơ ưa thích này.


******************************************************************************************
Vài nét về Nhà thơ Trần Dzạ Lữ
-Bút danh: Trần Dzạ Lữ
-Tên thật: Trần Văn Duận
-Quê quán: Ngọc Anh – Huế
-Hội viên Hội Nhà văn Tp.HCM
-Email: trandzalu@yahoo.com

-Bắt đầu viết từ năm 1960
ĐÃ XUẤT BẢN
-Hát dạo bên trời (NXB Trẻ-1995)
-Gọi tình bến sông (NXB Trẻ-1997)
-Thư tình viết trên bao thuốc lá (NXB Hội Nhà Văn-2014)

SẼ IN
Thánh đoạ
********************************************************************************************
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

5.
BÁT CANH MẸ NẤU

Bát canh Mẹ nấu ngọt ngào
Cao lương mỹ vị không sao sánh bằng

Tính ra đã mấy mươi năm
Khát khao tình Mẹ con nằm nghĩ suy...

Bát canh Mẹ nấu những gì
Một nắm rau má Mẹ đi bòn về
Cùng hai râu mép cá trê
Thêm cọng hành lá đề huề bát canh
Nạc cá Mẹ ướp tiêu hành
Cho thêm chút muối để dành phần con

Bát canh Mẹ nấu thơm ngon
Thấm sâu tình Mẹ nên con nhớ đời...


HANSY
******
*
Trong mỗi chúng ta, ai cũng đều lưu giữ những ký ức đẹp về người mẹ thân yêu của mình. Mẹ nuôi ta từ trong trứng nước, gần gũi chăm sóc cho ta từng bữa ăn, giấc ngủ để chúng ta dần lớn khôn. “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” (Ca dao)

Sự hy sinh, đùm bọc đứa con của mẹ gắn với những hành động yêu thương rất đỗi bình thương, cụ thể: "Chỗ ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn". Bài thơ BÁT CANH MẸ NẤU của nhà thơ Hansy là những lời bộc bạch tình cảm của người con thông qua hình ảnh giản dị, thấm đượm lòng yêu thương của mẹ dành cho con:

Bát canh Mẹ nấu ngọt ngào
Cao lương mỹ vị không sao sánh bằng


Con lớn lên từ giọt sữa, miếng cơm mẹ cho bú mớm khi ra đời dẫu có đi nhiều nơi thưởng thức đặc sản, cao lương mỹ vị nhưng vẫn thiếu tình cảm của người nấu món ăn gửi vào trong đó. Thèm một tiếng mẹ ru hời, thèm cảnh đầm ấm sum vầy bên mâm cơm gia đình đã quá lâu không còn được hưởng nữa… Mẹ đã rời xa quá lâu rồi, tiếng lòng của đứa con mồ côi tình mẹ cứ đau đáu trong tim, làm xúc động lòng người:

Tính ra đã mấy mươi năm
Khát khao tình Mẹ con nằm nghĩ suy...


Không còn mẹ có lẽ là nỗi buồn lớn nhất trong đời người, nói không cùng, đi không hết... Ai sống trên đời cũng đều có mẹ sinh ra, nuôi nấng dưỡng dục, người con đã không may mất mẹ, sự mất mát lớn lao làm những vần thơ đượm buồn. Nếu bạn còn mẹ, khi nhìn những người con đã mất mẹ khát khao tình mẫu tử thế nào, có lẽ bạn sẽ trân trọng những tháng ngày còn được sống trong tình yêu thương của mẹ biết mấy, bạn sẽ tự trách mình những khi làm mẹ phải buồn, phải khổ vì mình.

Người mẹ nghèo nơi làng quê Việt Nam, chịu thương chịu khó, chắt chiu từng giọt sữa, miếng cơm để dành tất cả cho con. Dù trong hoàn cảnh nào cũng không ngăn được tình mẹ, mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả để dành cho con. Cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc đó nên “Bát canh Mẹ nấu” ngày thơ ấu đã đi theo tác giả suốt cuộc đời. Hay lắng nghe những lời thơ từ trái tim tác giả nhớ lại bữa cơm hơn tất cả các món cao lương, mỹ vị khác:

Bát canh Mẹ nấu những gì
Một nắm rau má Mẹ đi bòn về
Cùng hai râu mép cá trê
Thêm cọng hành lá đề huề bát canh
Nạc cá Mẹ ướp tiêu hành
Cho thêm chút muối để dành phần con


Ôi...! Những lời thơ giản dị tả về món canh được người mẹ đi bòn mót ở vườn về nấu với râu cá trê làm chúng ta rơi nước mắt. Vào thời kỳ nước ta vừa qua giai đoạn chiến tranh, rất nhiều gia đình ở nông thôn vô cùng nghèo khó, việc sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ càng làm mẹ vất vả bội phần. Tình yêu cao cả của mẹ đã vượt qua mọi khó khăn, toả sáng lung linh, hằn sâu vào tâm khảm của con:

Bát canh Mẹ nấu thơm ngon
Thấm sâu tình Mẹ nên con nhớ đời.


Tiền có thể nhiều, bạn bè cũng có thể lắm, nhưng Mẹ thì chỉ có một mà thôi! Nếu có người nào đó đáng để ta yêu thương khắc nhớ nhất trên đời này, thì có lẽ ấy chính là người Mẹ thân yêu của chúng ta vậy!

Minh Hien

********************************************************************************************************************************

https://www.facebook.com/Nhabaonhandan/
https://1.bp.blogspot.com/-Kxx8J_q8Osg/WEUnArgE7sI/AAAAAAAAhkc/Ggqyg9xQ2t8u4ZSTQIAQIluhHvx_ZAwfQCLcB/s640/5.1.jpg

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

6.
EM ƠI ĐỪNG MƠ

Gà ai vừa gáy canh ba.
Nhớ. Không ngủ được anh đà sang em.
Ngẩn ngơ lặng lẽ bên thềm,
Ngắm em ngủ võng dịu êm ngọt ngào.

Em ơi đừng có chiêm bao,
Đừng để ai vào trong giấc mơ sâu.
Đừng mơ tới những cây cầu,
Vắt qua sông cả sóng ngầu chân đê.
Đừng mơ tới những suối khe,
Rừng thiêng, nước độc, não nề gió mưa.
Đừng mơ tới khúc tình xưa...
Đừng mơ, em chớ có mơ điều gì.

Nếu không anh sẽ tức thì
Xin trời cho phép ở lì trong mơ.
Hoá thân thành những vần thơ,
Thành câu hò đợi, hát chờ trăng lên...


NSƯT Ngô Toàn Thắng
********************

Ca dao là phần phong phú nhất trong văn học dân gian của dân tộc Việt. Đây cũng là phần có giá trị nhất về mặt trí tuệ, tình cảm và nghệ thuật biểu hiện. Về cơ bản, ca dao là một thể loại trữ tình, trong đó, cái tôi trữ tình được nổi lên rõ nét. Vì vậy, phong phú nhất, sâu sắc nhất là mảng ca dao về tình yêu nam nữ.

Dân tộc Việt là một dân tộc có chất thơ được lưu truyền trong huyết quản. Ca dao chính là thơ. Những nhà thơ dân tộc thường thích dùng thể lục bát (của ca dao) để diễn đạt xúc cảm của mình. Tương tự như những bản nhạc mang âm hưởng của dân ca, những bài thơ dạng này thường mang âm điệu của ca dao, và thường được gọi chung là ca dao trữ tình. EM ƠI ĐỪNG MƠ! của NGÔ TOÀN THẮNG là một bài thơ như vậy.

Khung cảnh bài thơ mở ra lãng mạn biết bao! Niềm nhớ trong đêm trường cô tịch, thao thức suốt hồn, dồn nén con tim, vô thức đưa đôi chân tìm về nơi ấy. Nơi có bóng hình ngừơi đã làm tan chảy trái tim yêu, đã khiến lòng mơ bùng to ngọn lửa tương tư, chân bước theo tiếng gọi của hương yêu mà lý trí không sao điều khiển được.

Gà ai vừa gáy canh ba
Nhớ. Không ngủ được, anh đà sang em.


Lửa tình dâng cao, sóng tình cuồn cuộn, thôi thúc tìm về người thương, ngay tức khắc không thể trễ chậm. Nhưng chỉ là thế thôi, chỉ là để thoả lòng nhớ mong, thoả lòng tương ngộ. Người mơ ngủ trong khung cảnh vô cùng lãng mạn, tự nhiên, cái lửa dục trần thế bỗng thấy nhẹ tênh, bay mất. Khẽ khàng thôi, đừng lay động liêu trai!

Ngẩn ngơ lặng lẽ bên thềm
Ngắm em ngủ võng dịu êm ngọt ngào.


Mà này, đừng có hy vọng nhờ có tình yêu cao thượng, đầy chất lãng mạn, thi thơ mà quên đi cái thường tình nhỏ mọn lắm ích kỷ của người đang yêu. Từ Thức vui tiên là vậy mà lòng đâu quên trần thế, huống chi hồn yêu của một kẻ rất phàm. Hahaha. Và ghen, như là thuộc tính của những ngừơi đang yêu nhau. Ghen để mà yêu! Nhưng ghen với cái gì nào?

Em ơi đừng có chiêm bao
Đừng để ai vào trong giấc ngủ sâu.


Cái này đúng là ghen không thể tưởng tượng nỗi: Ghen với giấc mơ! Đây là tột đỉnh của hờn ghen, tột đỉnh của lòng yêu, tột đỉnh của sự ích kỷ trong tình trường. Yêu quá hoá ghen!

Đừng mơ tới những cây cầu
Vắt qua sông cả, sóng ngầu chân đê
Đừng mơ tới những suối khe
Rừng thiêng, nước độc, não nề gió mưa.


Và dứt khoát không cho mơ gì cả, dẫu chỉ là thoáng qua của một kỷ niệm tình đầu. Hehe. Quản thúc giấc mơ của ngừơi tình chặt quá!

Đừng mơ tới khúc tình xưa…
Đừng mơ, em chớ có mơ điều gì.


Thế mà lòng cũng vẫn chưa yên. Cứ băn khoăn, thấp thỏm không biết ngừơi thương có nghe lời dặn dò tha thiết này của mình không. Và thế là… đe! Nếu người không từ bỏ giấc mơ, thì ta sẽ vào trong giấc mơ của người, để người luôn thấy chỉ có mình ta trong mắt, trong lòng. Lãng mạn, ơi là lãng mạn! Dễ thương, ơi là dễ thương!

Nếu không anh sẽ tức thì
Xin trời cho phép ở lì trong mơ
Hoá thân thành những vần thơ
Thành câu hò đợi, hát chờ trăng lên…


Ca dao trữ tình là gia tài quý báu của dân tộc Việt. Vận dụng âm điệu ngọt ngào của ca dao để chắp cánh cho những vần thơ tình của mình bay bổng lên không trung như cánh cò lả lướt giữa cánh đồng quê trong mùa lúa thì con gái là điều không đơn giản. ..

Nhưng NSƯT Ngô Toàn Thắng trong EM ƠI ĐỪNG MƠ ! đã làm được điều này. Cám ơn nỗ lực lớn và tâm hồn đầy mùa Xuân của tác giả bài thơ, đã nâng cao vị thế của những dòng thơ – ca dao Việt - trong lòng khách mộ điệu.

HANSY

********************************************************************************************************************************
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

7.
EM CHỈ CÓ MÌNH ANH

Thế giới này em chỉ có mỗi anh
Sau anh sẽ không còn ai nữa cả
Và trước anh cũng chưa từng lơi lả
Bởi anh là tất cả cuộc đời em

Bài thơ này chỉ viết để mình em
Sợ làm tim yếu mềm thêm đau đớn
Tình yêu sâu mênh mông như biển lớn
Đau đáu nhìn một hướng mãi mà thôi

Em sinh ra chỉ biết có anh thôi
Và chết đi không còn ai nữa cả
Không nói được những lời yêu vội vã
Làm xót xa không chỉ mỗi riêng ai

Em vẫn đợi dù chẳng có ngày mai
Vầng trăng khuyết bao ngày không tròn vẹn
Hai miền xa chưa bao giờ hứa hẹn
Vẫn trao anh trọn vẹn mối tình đầu

Dẫu sau này mãi mãi phải xa nhau
Tim này chẳng thể yêu thêm lần nữa


Minh Hiền
*********
*
Như trang giấy trắng ghi những dòng chữ đầu tiên hằn sâu nhiều kỷ niệm – mối tình đầu – dẫu bạc bàng mỏng mảnh như những sợi tơ trời trong làn sương thu huyễn ảo, mà sao cứ quấn quýt quyện lấy ta gần như trong suốt cuộc đời mình… Hãy cùng lắng nghe nhịp đập ngọt ngào của con tim đang thủ thỉ thì thầm về một trong vài hiếm hoi của dấu ấn trên con đường tình sử qua EM CHỈ CÓ MÌNH ANH mà Nàng thơ Minh Hiền, với một minh định xác quyết đầy sức nóng của lửa tình yêu…

Thế giới này em chỉ có mỗi anh
Sau anh sẽ không còn ai nữa cả


Dẫu biết rằng, nghiệt ngã của cuộc đời lắm khi không cho ta được vuông tròn ước nguyện, nhưng đã yêu rồi, mấy ai không muốn dâng hiến tất cả những gì mình có – dẫu là quý báu đến mấy – cho người mà ta lắm khi còn xem quý và trọng hơn cả cuộc đời mình, bởi vì:

Và trước anh cũng chưa từng lơi lả
Bởi anh là tất cả cuộc đời em


Nhưng muôn đời, không có gì trong vũ trụ này là hoàn hảo và tuyệt đối cả. Những bóng mây xám xịt của lưỡi rắn hoang đường cõi thế thi thoảng làm u ám nẻo tình khiến cho hạt Nghi Ngờ nẩy mầm và xen lẫn vào giữa tình yêu để tách biệt hai trái tim đang hoà nhịp yêu thương. Định mệnh của con người là mong manh và đổ vỡ, luôn chực chờ xoá nhoà đi những giá trị cửu trường mà họ đã dày công xây dựng…

Dẫu thế người ơi, ta vẫn mãi nhủ thầm trong trái tim mình như một lời tuyên thệ vĩnh hằng với tình yêu.

Bài thơ này chỉ viết để mình em
Sợ làm tim yếu mềm thêm đau đớn
Tình yêu sâu mênh mông như biển lớn
Đau đáu nhìn một hướng mãi mà thôi


Và không chỉ có thế! Còn rất nhiều nguyên do trọng đại và nặng ký để ta có thể trút cạn mạch sống tình yêu của mình dâng hiến cho người tình mơ mà không hề gợn lên một tẹo đắn đo ngần ngại…

Em sinh ra chỉ biết có anh thôi
Và chết đi không còn ai nữa cả


Thật nao lòng khi uống cạn những dòng mật ngọt yêu thương chất ngất và mặn mòi đến vậy! Thế giới hàng tỷ người nhưng ta chỉ nhìn thấy có mỗi mình Người! Và khi đã đi vào cõi vĩnh hằng, nếu không được cùng người nắm tay tung tăng lên cõi thiên đường thì vĩnh viễn ta sẽ tự cầm tù linh hồn mình trong ngục tù cô độc cả ở phía thế giới bên kia!

Rồi thầm lặng gậm nhấm cái chao lòng dẫu bên trong tâm tưởng là biển cả dung nham của liên hoàn núi lửa.

Không nói được những lời yêu vội vã
Làm xót xa không chỉ mỗi riêng ai


Cứ những tưởng tình yêu lớn đến vậy sẽ bao trùm tất cả, người sẽ hiểu hết tấm lòng và mạch nhựa yêu thương của tim ta. Nhưng… – thật oái oăm cho cái chữ Nhưng nghiệt ngã của sóng đời – những quãng cách không gian, những trễ tràng của thời gian, những bóng đen lãng vãng của Satan… luôn rập rình giơ bàn tay lông lá bẩn thĩu muốn xoá tan viễn cảnh bồng lai hằng mơ tưởng…

Dẫu là thế thì ta vẫn hoài tự hứa với lòng:

Em vẫn đợi dù chẳng có ngày mai
Vầng trăng khuyết bao ngày không tròn vẹn
Hai miền xa chưa bao giờ hứa hẹn
Vẫn trao anh trọn vẹn mối tình đầu


Mà nào chỉ có vậy, người ơi…………….

Dẫu sau này mãi mãi phải xa nhau
Tim này chẳng thể yêu thêm lần nữa


HANSY

*******************************************************************************************
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

8.
RU NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Đôi ta đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ
mà cầu Ô thước cách xa đôi bờ muôn trùng thương nhớ
Mỗi năm chỉ một lần gặp gỡ
nỗi niềm hân hoan chưa thoả đã vội rời xa
dải ngân hà anh bước thấp bước cao
em ngẩn ngơ đếm từng giọt thời gian đi qua
đợi chờ mùa ngâu tới.
Em hay giận dỗi trách hờn mỗi bận nước mắt trào vì bởi..
yêu xa.
Chờ nhau bên bờ viễn phương hạnh ngộ đôi ngày
góp nhặt chút ấm nồng nuôi mộng chung đôi.

Chưa hết thu phân anh đã lo lắng gởi về chiếc áo khoác mặc ấm
ngày mùa sắp tới gói ghém cả một trời tình thắm ngát hương.
Trời lập đông bây giờ đâu rét ngọt như những năm xưa
mà chỉ vừa cho má thêm hồng môi thêm đỏ,
chút hơi hướm lành lạnh của mùa đông
để em co ro làm duyên với áo khoác vào những sớm
tinh mơ trên đường lãng đãng mù sương.
Những con đường vùng nhiệt đới quê mình quanh năm khói bụi,
may mà thành phố nơi đây còn có những hàng cây xanh để mỗi
sớm mai còn nghe tiếng chim trong trẻo ẩn mình nơi chòm lá
dấu nồng nàn trong sương khói rêu phong.
Khoác vội chiếc áo màu rong
cẩn thận cài thêm hàng cúc
cảm nhận hơi ấm người yêu niêm phong
theo ký ức vỡ oà
những khi bước chân ngang qua trường cũ.

Một ngày như mỗi ngày, em thắp niềm tin trong từng ngăn nhịp đập vang mạnh vào tim sắt se lòng chung thuỷ
đợi chờ người yêu dấu trăm năm.
Nếu có khoảng lặng nào bất chợt, cho dẫu mưa sa gió táp
hay phồn hoa quyến dụ ngoài kia em vẫn vô tư ngủ vùi trong
áo ấm gọi giấc mơ tìm về bên nhau ru nỗi nhớ mùa đông cho
những ngày trầm lắng xa xăm...


Lãng Thanh
**********
*
Tình yêu quả thật là món quà đặc biệt mà Thượng đế đã hào phóng ban tặng cho vũ trụ này, bởi với ngay cả những cô cậu Tiên ở cõi Thượng giới – những vị tưởng chừng như đã đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục rồi – cũng không thoát khỏi lưới tình giăng bẫy, thế nên chàng Ngưu ả Chức vì luỵ tình nên đành phải nhận lãnh hình phạt chia lìa hai đầu xa thẳm của Ngọc Hoàng…

Lại cứ tưởng ở trần gian này chuyện yêu đương nam nữ là cực kỳ tự do thoải mái theo ý muốn chủ quan của con người, nào hay cũng nhan nhản biết bao đôi tim đang mong ngóng chiếc cầu Ô Thước để ráp vần cho bài ca hạnh ngộ…

Đôi ta đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ
mà cầu Ô thước cách xa đôi bờ muôn trùng thương nhớ


Khi yêu nhau thắm thiết rồi, dẫu có tan vào trong nhau vẫn mãi hoài là không đủ, huống chi mỗi năm chỉ có một lần mới được thấy mặt nhau? Cái tỷ lệ vô cùng ít ỏi nhỏ nhoi của lần gặp gỡ so với thời gian đằng đẵng đợi chờ mong ngóng, ôi chao! sao mà thê thiết!

Mỗi năm chỉ một lần gặp gỡ
nỗi niềm hân hoan chưa thoả đã vội rời xa
dải ngân hà anh bước thấp bước cao
em ngẩn ngơ đếm từng giọt thời gian đi qua
đợi chờ mùa ngâu tới.


Trùng phùng mà lo ngay ngáy cho cái chia xa cận kề, trong Hợp mầm Ly đà ươm sẵn bảo sao không dỗi hờn ngúng nguẩy run rẩy giọt lệ nồng nhất là khi ta chỉ là một bông hoa tình mỏng manh yếu đuối oặt ẹo đi bởi cái nghiệt ngã của năm tháng đợi chờ mòn mỏi sầu thương?

Em hay giận dỗi trách hờn mỗi bận nước mắt trào vì bởi..
yêu xa.
Chờ nhau bên bờ viễn phương hạnh ngộ đôi ngày
góp nhặt chút ấm nồng nuôi mộng chung đôi.


Vẫn biết rằng ở phương trời xa thẳm ấy người vẫn luôn dõi mắt về ta với bao chăm sóc vỗ về lắng lo trìu mến…nhưng tất cả đó, người ơi! cũng chỉ là những “vật ngoài thân”, cần mà chưa đủ.

Chưa hết thu phân anh đã lo lắng gởi về chiếc áo khoác mặc ấm
ngày mùa sắp tới gói ghém cả một trời tình thắm ngát hương.
Trời lập đông bây giờ đâu rét ngọt như những năm xưa
mà chỉ vừa cho má thêm hồng môi thêm đỏ,
chút hơi hướm lành lạnh của mùa đông
để em co ro làm duyên với áo khoác vào những sớm
tinh mơ trên đường lãng đãng mù sương.


Bởi mùa đông của đất trời dẫu có lạnh buốt thể nào thì ta vẫn còn có cách che chắn để tồn tại, nhưng nếu thiếu dáng hình anh bên cạnh thì trái tim này sẽ giá đông chết lặng ngay cả giữa mùa hè nóng bỏng rỡ ràng... Một mình đơn côi lầm lũi mà nghe lạc lõng bước chân trong dòng đời nháo nhào xuôi ngược, hững hờ cả với vòm xanh đang rộn rã ríu rít tiếng sơn ca. Mê huyễn trong ký ức về anh và những tự tình xa vắng…

Những con đường vùng nhiệt đới quê mình quanh năm khói bụi,
may mà thành phố nơi đây còn có những hàng cây xanh để mỗi
sớm mai còn nghe tiếng chim trong trẻo ẩn mình nơi chòm lá
dấu nồng nàn trong sương khói rêu phong.
Khoác vội chiếc áo màu rong
cẩn thận cài thêm hàng cúc
cảm nhận hơi ấm người yêu niêm phong
theo ký ức vỡ oà
những khi bước chân ngang qua trường cũ.


........
Dẫu mỏi mòn giận hờn là thế tình ơi, ta vẫn miệt mài tạc lên tượng đài chung thuỷ sắt son trong mong ngóng đợi chờ, vẫn không nản lòng giữa bão táp phong ba của tình đời đen bạc nhiều mưu ma chước quỷ…

Một ngày như mỗi ngày, em thắp niềm tin trong từng ngăn nhịp đập vang mạnh vào tim sắt se lòng chung thuỷ
đợi chờ người yêu dấu trăm năm.

Đã và sẽ trễ tràng biếng nhác điểm phấn tô son lược gương chuốt chải , sẽ mắt mờ tai điếc trước cảnh bướm ong dập dìu cỏ hoa réo gọi, phong kín tim lòng trong chiếc áo ấm tình yêu mà người đã nồng nàn đan dệt hiến tặng hôm nào…

Nếu có khoảng lặng nào bất chợt, cho dẫu mưa sa gió táp
hay phồn hoa quyến dụ ngoài kia em vẫn vô tư ngủ vùi trong
áo ấm gọi giấc mơ tìm về bên nhau ru nỗi nhớ mùa đông cho
những ngày trầm lắng xa xăm...


Nhưng xin nhớ rằng, Tình yêu này là chung của cả hai chúng ta, nếu dựa vào sức của chỉ một người thôi thì làm sao mà giữ bền cho nổi?

Bởi thời gian là một loại hoá chất rất lạ kỳ đối với lòng người. Thời gian tâm lý co duỗi khác xa thời gian vật lý. Trong lĩnh vực tình yêu, nếu có khi nó là thần dược giúp xoá đi vết thương lòng, thì lắm lúc chính nó cũng là bom hạt nhân khiến cho nhịp cầu Ô Thước vĩnh viễn không bao giờ được kết nối được nữa…

Sức người có hạn, lòng người khôn lường… xin chớ để thời gian cách trở trong yêu thương vượt qua sự chịu đựng tới hạn để vô tình biến thành câu: “Xa mặt cách lòng!”.

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

9.
EM

Nếu có thể, xin em đừng trở lại!
Hoa trong bình đã héo tự chiều qua
Hãy giúp anh quên đi, mãi mãi
Những bông tàn trong ký ức hai ta.

Đã bao lần, âm thầm, anh cầu chúc
Em đẹp xinh, hạnh phúc, đủ đầy
Anh lấy đau riêng làm nhung lụa
Phủ lên ngày tươi đẹp thơ ngây.

Giờ em lại. Bây giờ em mới lại!
Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi
Anh cũng khác. Vâng! Anh giờ cũng khác
Đã có người anh đón để lên ngôi.

Em nước mắt…
…hai đứa cùng cay đắng
Hai đứa cùng đã có một thời xa
Nhưng chẳng lẽ người thứ ba phải khóc
Vì những bông tàn trong ký ức hai ta?


Đỗ Trung Lai
(Đêm sông Cầu - NXB QĐND-2003)
****************************
*
Yêu và được yêu là niềm hạnh phúc nhất của trần gian. Bởi thế, khi giữa con tim của hai kẻ yêu nhau bắt đầu xuất hiện những vết rạn của của lòng ích kỷ, sự mưu toan và thủ đoạn lọc lừa thì hết thảy đều làm mọi cách để cố níu kéo cái hạnh phúc có nguy cơ tản lạc đó – dẫu chỉ với một chút hy vọng nhỏ nhoi, mong manh nhất…

Thế nhưng, khi đã cố hết sức rồi mà tình yêu vẫn cứ thản nhiên chắp cánh bay xa, không màng đến tấm chân tình muốn giữ lại, thì lỡ có một ngày đẹp trời nào đó, dẫu nó có cố tình quay trở lại tìm mình, thì e là cũng nên xử sự như Đỗ Trung Lai vậy.

Nếu có thể xin em đừng trở lại
Hoa trong bình đã héo tự chiều qua


Hoa héo rồi! Mà đã héo tự chiều qua lận. Bởi vì, sau khi đã dốc hết sức để tưới mà hương vẫn cứ nhạt dần, sắc cứ rũ xuống… khiến ta rã rời tâm hồn, đánh mất sự kiên nhẫn tuyệt vời đã có và đành bỏ cuộc. Sách tình đã sang trang, ngôi tình đã có người thế chỗ, thì ai ơi, đừng khơi lại đống tro tàn ngày cũ làm gì, để thêm phải thoáng chạnh lòng nhau.

Hãy giúp anh quên đi, mãi mãi
Những bông tàn trong kí ức hai ta


Đây không phải là một sự xua đuổi kỷ niệm, mà chỉ đơn thuần là một lời cầu xin rất thực lòng. Bởi ta nào ghét dơ gì tình yêu, càng không bao giờ tỏ lòng thù hận với người xưa – dẫu ngày đó người có đối xử với ta thật phũ phàng, tàn nhẫn…

Đã bao lần, âm thầm, anh cầu chúc
Em đẹp xinh, hạnh phúc, đủ đầy
Anh lấy đau riêng làm nhung lụa
Phủ lên ngày tươi đẹp thơ ngây.


Mà chỉ xin người hãy để quá vãng yêu thương ngày nao chìm sâu vào mộ địa, để những kỷ niệm ái ân nồng mặn mãi vàng son trong tâm tưởng của cả hai người. Bởi bây giờ thực tại đã khác, rất khác lắm rồi. Cho dẫu có muốn cũng không thể quay lại nẻo cũ đường xưa. Hoa tình đã héo rũ lâu rồi, chỉ còn mơ hồ trong kỷ niệm. Ly ái đã đổ nhào xuống đất, biết lấy gì mà hốt lại đầy ly?

Giờ em lại. Bây giờ em mới lại!
Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi
Anh cũng khác. Vâng! Anh giờ cũng khác
Đã có người anh đón để lên ngôi


Và còn một sự thực hiển nhiên không thể giả ngơ như không nhìn thấy. Ngai báu nữ vương trong tim đã có người thế chỗ mất rồi! Trong tình trường, ta không phụ ai bao giờ, mà chính người đã tự bước ra khỏi cung vàng điện ngọc của tình ta mà tìm đến một phương trời mê huyễn nào đó...

Thế thì trở lại làm gì hở người, để cho dòng nước mắt đã khô kiệt ngày nao lại thêm một lần nữa ứa ra làm cay xé con tim của chúng mình một cách đớn đau, đắng cay và… vô ích?

Em nước mắt…
... Hai đứa cùng cay đắng


Và sẽ không chỉ có nước mắt của hai người yêu cũ…

Hai đứa cùng đã có một thời xa
Nhưng chẳng lẽ người thứ ba phải khóc
Vì những bông tàn trong ký ức hai ta?


Âm vang não nề của những vần thơ đứt đoạn cứ xoáy mãi trong lòng người đọc mênh mang chao chựng giữa níu kéo ảo ảnh vàng son và thực tại không thể phớt lờ khiến tâm hồn khách thể cũng rã rời theo những giằng xéo đa đoan của bao nuộc ân tình chồng chéo hành hạ lẫn nhau trong bộn bề của những mảnh tình si…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối