Sớm nay Huế buồn Những con số như ngàn hạt mưa buông Như gió đang rung rừng lá Ôi mây, mây sáng nay xám quá Cau mặt buồn tiễn đám lá rơi...
Huế chưa thu, chỉ là trong sâu thẳm đất trời Quằn quại muôn nỗi đau nhân thế Chỉ còn thiếu những cơn mưa để thay trời đổ lệ Khóc bao phận người chìm nổi, điêu linh...
Sông vẫn trong, dòng chảy ngỡ im lìm Bởi quen giấu niềm đau vào lặng lẽ Ai không hiểu ngỡ Huế mình như thể Hờ hững, vô tình... chẳng chia sẻ cùng ai!
Huế thương Sài Gòn, thương lắm Đồng Nai Thương dải đất phương Nam đang chìm trong đại dịch Nơi nuôi dưỡng bao tấm lòng hào hiệp Từng dang tay cứu giúp cả miền Trung
Nơi ấy bây giờ đối mặt bão giông Những con sóng lừng ngày đêm vùi dập Bao não nề, chết chóc Bao đau thương lấp trùm Nơi ấy bây giờ mất mát, tang thương Mầm bệnh giăng trên khắp các nẻo đường...
Sài Gòn ơi xin hãy kiên cường Nén đau thương, vững vàng tiến bước Cùng với miền Nam là nhân dân cả nước Đang hướng về, góp sức, đồng tâm! Bao khó khăn, gian khổ đã từng Những cam go tưởng chừng không vượt nỗi Không sao đâu, dân tộc cùng chung lối Có lẽ nào không thắng “giặc” hôm nay!
Huế - Sài Gòn, tay nắm chặt tay Yêu thương, nghĩa tình sâu mãi mãi Miền Nam ơi, Huế ngày ngày ngóng đợi Mùa yên bình về lại đất phương Nam...
Nếu bạn hỏi tôi có gì vui Những ngày cuối năm 2021 Tôi sẽ quanh co nhiều hơn nói thật Ờ thì, cũng như mọi người, vậy vậy thôi!
Biết nói gì khi ngày tháng khẽ khàng trôi Mùng 1, mùng 2... rồi 30, 31 Buổi sáng, nắng, đạp xe dạo quanh một vòng giãn gân giãn cốt Thấy chi đẹp đẹp, dừng lại ngắm, coi Chụp dăm tấm ảnh, đứng ngẩn nhìn lá rơi Nhìn áng mây trời soi trên dòng sông rộng...
Sau bữa cơm trưa, có được đôi ba giờ bình lặng Đọc dăm trang báo, xem mấy chuyện đời Những bộ phim buồn đã từ giã lâu rồi Tâm trí còn nửa vời sợ nỗi niềm chính kịch...
Buổi chiều xắn tay vào bếp núc Bữa thứ ba trong ngày... Quanh quẩn hoài trong những vòng quay Bình thường hay tầm thường cũng thế cả...
Như thế có được xem là đang “sống” Hay chỉ đơn thuần qua ngày đoạn tháng Trong bóng hoàng hôn cuộc đời?
Buổi tối, thỉnh thoảng chat chit dăm câu cùng nhóm bạn thân Chia sẻ vài mẩu vui cười Tìm chút vui, chút nhẹ Tạm quên đi những trò hề thế sự Cho giấc ngủ cuối một ngày đến nhanh hơn...
Nếu bạn hỏi tôi có gì vui Chắc đành phụ tấm lòng bè bạn Chỉ quấy quá, thế thôi! 🙂 Từ Nguyễn, 31/12/2021
Nhặt lá mùa xưa Ngày gửi: 06/02/2023 14:14 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyệt Thu vào 15/02/2023 10:17
QUẢNG NGÃI - QUÊ NGOẠI MẾN YÊU!
Con về, Quảng Ngãi lúa đang xanh Đất quê ngoại vẫn hiền như thuở ấy Chỉ tiếng gàu trưa chẳng còn nghe thấy Giữa nắng hè, gió biển lộng từng cơn...
Con về, nhớ ngoại, cậu nhiều hơn Dẫu người đi đã bao năm biền biệt Ôi dáng xưa, ruột rà thân thiết Con biết tìm đâu cái thuở đoàn viên?
Con biết tìm đâu những buổi trăng lên Nghe tiếng hàng dương quyện vào tiếng sóng Bên hiên nhà, phút thời gian ngưng đọng Mơ dáng mẹ về ở tuổi tròn trăng...
Con nhớ những chiều cùng cậu tưới huỳnh tinh Những trưa theo ngoại ra với chợ Ôi những lao xao của thời thương nhớ Khuất lấp rồi, con biết tìm đâu?
Quảng Ngãi bây giờ đêm lấp lánh đèn màu Phố xá tràn về chốn quê xưa heo hút Cầu Cổ Luỹ thắp lên vạn niềm mơ ước Nối gần hơn đất biển với thành đô
Con về, tìm nơi ngấn sóng vẽ lên bờ Dấu kỷ niệm còn in trong ký ức Lòng thầm biết sẽ không tìm lại được Bởi tháng ngày đã chồng chất ngút cao!
Quảng Ngãi ơi, miền quê ngoại mến yêu Trong tim con có sông Trà, núi Ấn Mai về Huế mang theo niềm vương vấn Vọng bên lòng tiếng sóng biển Tịnh Khê!
Có một chiều sóng nước mênh mang Ngọn gió quê hương vỗ về lòng người xa xứ Dẫu ra đi mà tâm hồn hằng nhớ Một miền quê lâu lắm, chưa về...
Quảng Điền ơi, thắm thiết nghĩa tình quê Nơi ngày xưa tổ tiên chung tay gầy dựng Có thế hệ vun vén ruộng vườn Có cha ông cầm súng Những lãnh binh, tỉnh cơ, thuỷ cơ một thời trung dũng Danh còn đề bia đá, sắc phong
Phú Ngạn bây giờ lúa xanh mướt ngoài đồng Nhà ngói khang trang đường không còn lấm lem bùn đất Ngôi tổ đình khói hương trầm mặc Lắng nghe tiếng con, cháu hàn huyên
Có người đi biền biệt mấy mươi năm Giờ tìm về quây quần cùng họ tộc Có tiếng lòng thổn thức Thương người không còn để mà thăm!
Mặc thời gian, năm tháng cách ngăn, Tuổi đã chất chồng hay đang thời tươi trẻ Mừng nhận họ hàng, mắt rưng rưng lệ Ôi Nguyễn Ngọc mình, thương thương thế là thương!
Mai lại ra đi, về với bốn phương Long Khánh, Vũng Tàu, Đà Nẵng Quảng Nam, Ban Mê Đaklak Có người bay sang nước Úc Huế tiễn người đi mà dạ vấn vương
Hẹn tháng Giêng năm sau bên mái từ đường Cháu con lại trùng phùng, tụ họp Quê hương đâu chỉ toàn quả ngọt Dù còn mặn đắng vẫn hoài thương!
Và chiều nay bên bát ngát Tam Giang Lòng bỗng rộn vui, ngồi nghe sóng hát Gió lay hàng bần, gió chiều xuân tươi mát Ngọt lành biết mấy quê hương!
Từ Nguyễn, 12/2/2023 (22 tháng Giêng Quý Mão) Viết cho quê nội thân thương của tôi.