Nhật ký cho ngày hôm nay:
Tôi đi tìm những suy nghĩ của anh, để mong tìm thấy mình ở trong đó, nhưng sau mỗi lần tìm kiếm, tôi lại phải tự mình chịu đựng những nỗi đau và thất vọng. Cái tôi tìm được không phải là hình ảnh của tôi còn sót lại trong anh, mà chỉ là hình ảnh của cô ấy. Anh yêu cô ấy đến nhường nào. Tôi ước gì mình mỗi đêm lại nhập vào người cô ấy để được anh yêu thương nhung nhớ. Mỗi ngày qua đối với tôi là một sự dày vò đau khổ. Tình yêu đã bào mòn trong tôi biết bao nhiêu là sức lực và nhiệt huyết. Tôi bây giờ như con mèo già đuối sức, ngồi rên rỉ nơi cuối sân mỗi buổi sáng mặc cho nắng mai cứ nghịch đùa chiếu vào người. Tôi yếu đuối, tôi bi quan, người ta sẽ cho là tôi như vậy. Người ta hiểu cho tôi, thông cảm cho tôi, nhưng để làm gì? Tôi không cần, tôi không muốn.
Đã được một tháng 10 ngày ngày anh nói chia tay. Chia tay - cái kết cục mà chúng tôi ai cũng đã nghĩ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Tôi cũng chẳng muốn nhắc nhiều đến cái khoảng thời gian đau đớn ấy, tôi đang cố gắng để cất nó vào trong tim, đợi cho thời gian làm lành vết thương ấy. Anh yêu cô ấy. Anh bảo đấy là người anh yêu trước mặt tôi. Còn tôi? Tôi chỉ là một kẻ đứng bên đời anh như một người bạn thân không hơn không kém. Anh quá tàn nhẫn với đời tôi. Tôi đã chết đi một nửa con người, trái tim tôi bây giờ vô cảm quá. Có ai có thể cứu tôi ra khỏi những đau đớn mà tôi đang bị dày vò này không? Tôi không có tội tình gì mà để rồi phải nhận lấy cái kết cục như thế. Bây giờ mọi quyết định của mình tôi đều rất dễ dàng đưa ra, nhưng chỉ cần sau đó một ngày tôi lại thấy mình sai lầm và lại muốn thay đổi quyết định ấy. Đầu óc tôi bây giờ như một đống hỗn loạn, một mớ bòng bong. Có ai hiểu thấu lòng tôi hay chăng?
Anh ở lại cạnh tôi như một kẻ có trách nhiệm sợ tôi làm điều gì đó điên dại. Cách ba mẹ tôi đối xử với anh, ôi, tôi mong sao mình có thể làm như vậy được với anh. Ba mẹ tôi cấm anh đến thăm tôi, khoá cổng mỗi khi anh đến, ba mẹ tôi không nặng nhẹ gì với anh, chỉ nói mỗi một câu: anh hãy buông tha cho con gái tôi, đủ rồi... Tôi ước gì mình có thể từ chối sự quan tâm chỉ gần như là sự thương hại ấy của anh. Tôi níu kéo anh lại mặc cho là gian dối hay thành thật. Tôi níu kéo lại để rồi tôi phải đau khổ nhận ra, mình làm thế là tự tổn thương mình, tự làm mình hèn hơn trong mắt anh. Anh đâu có yêu tôi, anh chỉ thương hại tôi mà thôi, thương hại một kẻ như trong bao sự đổ vỡ khác. Tôi phải làm gì bây giờ, bỏ chạy hay quay lưng lại? Đã bao lần tôi định tìm tới cái chết, đã rất nhiều lần. Nhưng mà còn quá nhiều duyên nợ, nhìn ba mẹ tôi chăm sóc tôi, nhìn anh trai tôi chăm cho em gái, nhìn những giọt lệ ngắn dài mỗi đêm về khi tôi ngon giấc trên khuôn mặt mẹ, tôi không đành lòng. Tôi nợ gia đình tôi, tôi nợ những người yêu thương nhiều quá. Nhưng, trái tim tôi đã chết, con người tôi đã không còn mục đích sống, học hành cũng chẳng quá quan trọng bây giờ nữa, mọi thứ đã coi như chấm hết rồi…
Đã trải qua một thời gian, bây giờ có thể tôi không còn yêu anh nhiều như lúc trước, có lẽ thế. Nhưng thứ làm cho tôi đau khổ liệu có phải là cái tính ích kỉ không muốn thừa nhận là tôi yếu kém, đánh mất tình yêu của mình quá dễ dàng hay không? Tôi không biết, nếu đúng như thế thì có thể tôi đã có cách giải quyết cho bài tóan của mình, còn nếu không… cũng chẳng biết ra sao ngày mai nữa. Tôi không xinh đẹp nhưng tôi tự tin với bản thân mình. Tôi cá tính, mạnh mẽ, cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi đã yêu anh, và lựa chọn anh. Để rồi bây giờ phải đánh mất tình yêu của mình vào tay một người khác gần giống như tôi. Cô ấy cũng cá tính, cũng mạnh mẽ, nhưng khác với tôi, cô ấy không rang buột anh thứ gì. Có lẽ vì thế mà anh yêu cô ấy? Tại sao tôi cứ phải viết ra cái câu: anh yêu cô ấy? Tôi như tự lấy dao cắt đứt trái tim mình ra thành trăm mảnh cho máu rỉ ra từng cơn. Bây giờ cuộc sống thật là tẻ nhạt và vô ý nghĩa.
ĐN, 20-01-2010
Con người là loài thú tàn nhẫn nhất.