Bản dịch của Giải NghiêmGửi bởi
hongha83Ngày gửi: 21/04/2009 18:56
Số lần sửa: 1
Lần sửa cuối: 22/04/2009 08:28 bởi
VanachiNgười thợ nề bước ra và hỏi: “Xin ngài hãy giảng về Nhà.”
Ngài trả lời:
Bằng tâm tưởng - hãy xây một thảo am nơi hoang vắng trước khi xây căn nhà ở châu thành.
Bởi - dẫu có thèm được trở về nhà trong buổi hoàng hôn đời mình bao nhiêu đi nữa, thì kẻ lữ hành xa xăm đơn độc vẫn có nơi mình.
Nhà của bạn là hình hài lớn hơn của bạn.
Nó mọc lên dưới ánh mặt trời, và ngủ trong tịch lặng của màn đêm; và chẳng phải là không mơ mộng.
Căn nhà bạn há phải không mơ mộng?
Và không mơ: bỏ sau thành phố, lên rừng xanh hay ngự đỉnh đồi?
Giá tôi có thể gom vào tay tôi những ngôi nhà của bạn, và rải chúng - như một người gieo hạt – ra thảo nguyên hay những cánh rừng.
Giá thung lũng là đường qua phố bạn, và lối cỏ xanh là ngõ hẻm sau nhà, để bạn có thể tìm nhau trong những nương nho, và đi lại với mùi đất thơm bám trên quần áo.
Nhưng những điều này chưa thể xảy ra.
Trong nỗi sợ của mình, cha ông đã gom các bạn lại với nhau gần quá.
Và nỗi sợ này sẽ còn ở lại lâu hơn.
Và sẽ lâu hơn, những bức tường thành - còn cách ngăn những mái gia đình với những đồng xanh ngoài đó.
Hãy nói cho tôi nghe, dân thành Orphalese, bạn có những gì trong những ngôi nhà đó?
Và bạn canh giữ những gì sau cánh cửa đóng khư khư?
Bạn có bình an không - động lực âm thầm biểu lộ nên sức mạnh?
Bạn có hồi niệm chăng - những cổng vòm le lói bắc sang những đỉnh tinh thần?
Bạn có cái đẹp chăng – cái dẫn dắt con tim từ những gì nặn lên từ gỗ đá – đi về tới ngọn linh thiêng?
Hãy nói cho tôi nghe, bạn có những thứ này trong ngôi nhà của bạn hay không?
Hay bạn chỉ có tiện nghi, và lòng tham muốn tiện nghi – cái vụng trộm bước vào nhà như là khách dự, rồi thành người chiêu đãi, và leo lên làm ông chủ bây giờ?
Đúng vậy, nó lại trở nên người huấn luyện, và với cái móc, cái roi nó biến những khát vọng cao hơn của bạn thành ra những bù nhìn.
Dù bàn tay nó bằng nhung, trái tim nó lại làm bằng sắt.
Nó ru bạn vào giấc ngủ - chẳng qua chỉ để đứng bên giường, cười chế nhạo lên trên phẩm giá của thịt da.
Nó chế giễu những giác quan lành mạnh, và đặt chúng vào những chiếc bình dễ vỡ êm ái tựa như bông.
Quả thực lòng ham muốn tiện nghi đang giết chết nhiệt tâm nơi tim óc, rồi bước nhe răng cười đi giữa đám tang.
Nhưng các bạn, những người con của không gian, trong ngơi nghỉ bạn không hề ngơi nghỉ, bạn sẽ không sập bẫy, mà cũng không bị thuần.
Nhà của bạn sẽ không là mỏ neo mà sẽ là cột buồm.
Nó sẽ không là cái màng long lanh che phủ vết thương, mà là mi mắt hộ phòng con mắt.
Bạn sẽ không cần xếp cánh để bước lọt qua khuôn cửa, mà cũng không cần cúi đầu để khỏi đụng vào trần, không sợ thở e làm tường đổ nứt.
Bạn sẽ không nằm trong những nấm mồ làm bằng cái chết - cái chết để mà sống.
Và dẫu cho có nguy nga tráng lệ, ngôi nhà bạn sẽ không chở che bí mật, hay chứa dung được điều thiết tha của bạn bao giờ.
Bởi cái không bến bờ trong bạn - ngụ nơi căn nhà lớn ở trên trời, có cánh cửa là sương mờ buổi sáng, và cửa sổ là những bài ca và tịch lặng của ban đêm.
Chú thích:Nguồn:
http://nhatientri.kahlilg...bran.googlepages.com/home(Bài viết được gửi tự động)Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.