Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [28] [29] [30] [31] [32] [33] [34] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Rào-Nam

Thấy mệt mệt, viết mấy dòng thơ dông dài

BĂN KHOĂN

Có những lúc ta dậy thật sớm để nhìn thấy mặt trời và nghĩ rằng khuôn mặt ta sau một đêm dài cũng như vậy.

Có những khi đứng ở sân trường chờ đón con tan học và chợt nghĩ rằng nếu ta là trẻ con thì chắc ta muốn tự đi về một mình để nhìn thấy những cái gì đó mà ta tự coi là chỉ mình ta biết mà thôi.

Có những khi nằm cạnh người bạn đời và chỉ mong một điều duy nhất là làm sao cô ấy mãi mãi đừng bao giời hiểu nhầm mình như đã hiểu nhầm hôm nay và đã bao lần trước đó.

Có những lúc cầm một một bông hoa trên tay nhưng ta lại nghĩ đến một thế giới khác không có những người thân quen mà chỉ có những người xa lạ để ta quan tâm mà họ không biết đến quá khứ của ta.

Có lúc ta mơ mộng về nhưng điều xảy ra trong tương lai bởi bàn tay nhào nặn của ta nhưng lại không muốn những điều đó xảy ra vì ta tự thấy mình kém cỏi.

Và ta băn khoăn tự hỏi
Có phải dối lòng mình trong cái rõ hay không?.
Từng sợi nước mài mòn tảng đá rồi chảy thành sông
Từng phút giây ghép lại với nhau thành cuộc đời đa tạp
Mỗi cá nhân là một bản nháp
Để cuộc đời đúc kinh nghiệm bản thân.

15-3-2010.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Sao mà lại có vẻ u uất thế em? Đừng có ngẫm nghĩ quá nhiều như thế, cuộc sống vốn sinh động hơn ta tưởng rất nhiều. Sự việc và sự vật nào cũng có cái lúc của nó cả. Cuộc đời một con người cũng vậy, nói rút kinh nghiệm là nói cho vui chứ ai mà thực sự rút được kinh nghiệm từ cuộc đời người khác cho mình.:)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

@chị Nguyệt Thu: em cảm ơn sự quan tâm và những lời tâm sự của chị. Ai cũng có đôi lúc không thoải mái tâm tưởng và đều có thể viết vậy chị nhỉ?. Nhưng đọc mấy dòng thăm hỏi của chị là em lại thấy bình tâm rồi. Chúc chị một ngày mới vui vẻ nhé!

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thanh Ngọc

@ ngh.mai: Thấy em băn khoăn:
Và ta băn khoăn tự hỏi
Có phải dối lòng mình trong cái rõ hay không?
Chị chia sẻ cùng em chút:

Dối lòng mình! Em biết chẳng hay đâu
Nhưng đôi khi vẫn phải làm như vậy
Để tìm lại chút bình yên thuở ấy
Nâng niềm tin đi tiếp chặng đường dài

Làm sao đó mà mình thấy thanh thản là được, kể cả dối mình một chút, AQ một tí ấy mà.
Mọi khi chị buồn hoặc mỏi mệt, sang nhà Ngh.mai chơi là vui ngay, hôm nay mới thấy ngh.mai tư lự thế này. Chúc em nhanh chóng lấy lại sự tự tin vui vẻ nhé!:p
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

ngh.mai đã viết:
Thù, bạn ngày nay đã khác xưa
Nghĩa tình e sớm nắng, chiều mưa
Chợ giời thật, giả đâu chân lí
Hàng hoá, lương tâm cũng thiếu thừa

@ngh.mai:

Thù, bạn xưa, nay cũng thế thôi
Nghĩa tình cũng có lúc đầy, vơi
Chợ giời thật, giả bày xen kẽ
Hàng hoá, lương tâm, ấy thói đời...
ngh.mai:
- Nghĩ là bạn chưa đọc, mình mang sang đây. Chia sẻ cùng bạn...Cuộc sống vốn muôn mặt, đầy rẫy những bất ngờ...Có bất ngờ thú vị, có bất ngờ ta không mong muốn...Tất cả rồi sẽ qua, bạn nhỉ?! Ai đó nói rằng: Chỉ còn tình yêu ở lại...Mình cũng nghĩ thế!
- Chúc bạn vui!
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

đất

@ ngh.mai: Mình gửi vào chủ đề của bạn vài dòng...chưa đặt tên:

Lỡ làng em, dở dang anh
Nhờ se kết lại mà thành lứa đôi

Không anh, em miếng trầu hôi
Anh đem têm lại thêm vôi trầu nồng.
Không em, anh bến đò hoang
Có em bến dẫu muộn màng vẫn vui.

Lau khô nước mắt ngậm ngùi
Cám ơn trời đất se đôi chúng mình:
Ví không có phận lỡ làng
Thì đâu vẹn nghĩa tao khang bây giờ...

                   3/2010
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

ngh.mai đã viết:
@chị Nguyệt Thu: có bao giờ chị thấy mỏi không hả chị? em gửi chị mấy dòng nhé

MỎI

Có một con sóng mỏi
Gối lên bờ dừng chân
Được bờ ve vuốt kể
Những chuyện tình trăm năm

Có một chiếc lá mỏi
Lắc lư rời cành quen
Đành nương theo ngọn gió
Rơi sâu vào bóng đêm.

Có một tia nắng mỏi
Tìm nơi đỗ bình yên
Chọn một khe cửa nhỏ
Rắc lên khung lụa mềm.

Có một bài ca mỏi
Nửa chừng buông rơi lời
Thành ra bao nốt nhạc
Lơ đễnh rơi và rơi.

Có một lời ru mỏi
Dừng lại bên vành nôi
Sà lên tóc của bé
Kéo thời gian ngừng trôi.

Có một bàn tay mỏi
Dừng lại trên bờ vai
Thành cái xoa vụng dại
Trong nụ cười cả hai.

Có một đôi chân mỏi
Dừng lại trước hiên nhà.
Có một tâm hồn đợi
Cửa mở, ùa nắng pha.

11-3-2010.
@ngh.mai, chị mang bài viết cùng "Mỏi" sang nhà em đây, phòng khi em không đọc thấy trong NMNĐR! :)

Đọc bài thơ Mỏi của em, tự nhiên chị nhớ bài Nỗi niềm của chị, chắc vì bài thơ em bắt đầu bằng "Có một con sóng mỏi", còn chị thì "Có một con sóng nhỏ"

Bài thơ ấy như thế này:


Có một con sóng  nhỏ
Lạc loài nơi biển khơi
Nửa yêu đời sóng gió,
Nửa còn e dập vùi...

Hôm theo thuyền về  bến
Thấy đời như bình yên
Sóng ven bờ âu yếm
Hôn mãi lên đất liền

Từ đó con sóng nhỏ
Thôi còn mơ khơi xa
Tiếng lòng chừng tĩnh lặng
Vỗ bên bờ hiền hoà...

Những hôm trời giông bão
Dội lòng con sóng xưa
Xôn xao ngàn nỗi nhớ
Sóng những muốn tung bờ!

Rồi mặt nước bình yên
Con sóng dường tỉnh mộng
Bên bờ lại vỗ êm
Giấu tiếng lòng xao động...

Lao xao ngàn sóng vỗ
Đưa bao thuyền ra khơi
Ai có nghe trong gió
Âm sóng vang bồi hồi?

(NT, 1992)


Post bài thơ này ra đây, cũng là một cách để trả lời em hôm nay vậy! Con sóng nhỏ trong lòng chị ngày đó hình như đến giờ vẫn còn nguyên, không thay đổi, dù khi thăng khi trầm, khi âm ỉ lúc trào dâng. Để ý cái dòng thời gian em sẽ thấy: 1992! Mười tám năm rồi chứ có ít đâu? Mà có khi mười, hai mươi năm nữa, vẫn sẽ thế! Vậy em nghĩ chị có mỏi không? Có đấy! Có nhiều khi mệt mỏi, thậm chí con sóng ấy còn muốn rã rời và có lúc còn cả muốn buông xuôi, chìm nghỉm. Tưởng thế thôi, qua cơn mỏi mệt, người ta lại đứng dậy và tiếp tục dấn bước, bởi vì con đường phía trước còn chưa phải là ngõ cụt mà! :)
Tiếng lòng còn âm vang mãi để mình lại tiếp tục viết, tiếp tục làm thơ mà diễn tả nỗi lòng mình, nỗi lòng người... :)

Chị rất thích hình ảnh "tia nắng mỏi" trong bài thơ của em:

"Có một tia nắng mỏi
Tìm nơi đỗ bình yên
Chọn một khe cửa nhỏ
Rắc lên khung lụa mềm."


Lắng nghe trong chiều mỏi


Tia nắng dầu có mỏi
Vẫn không đành lụi tàn
Từ một khe nắng nhỏ
Tỏa ra ngày mênh mang

Một lời ru có mỏi
Vẫn cho giấc bình an
Bao ân tình đón đợi
Trên cánh đồng thời gian

Sóng kia dù có mỏi
Vẫn buông lời yêu thương
Gửi khơi xa vời vợi
Bấy nhiêu niềm vấn vương...

Lá trên cành có mỏi
Rơi xuống bờ cỏ mềm
Chiều hôm chờ sương gội
Mai đón mặt trời lên

Bước đường xa có mỏi
Hãy ngồi xuống bên thềm
Lắng nghe tình yêu gọi
Bỗng thấy đời ấm êm...

NT, 17/3/2010

_____________________________

Mong em khoẻ và vui! :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

@ chị Thu và ngh.mai: Em thích đọc cả "mỏi" của ngh.mai và "Lắng nghe trong chiều mỏi" của chị. Trong đời, ai cũng có lúc mỏi chị nhỉ? Có lúc thấy rã rời vì mệt, có lúc muốn buông xuôi vì buồn...hoặc vì lí do gì đó...Lúc ấy gia đình, bạn bè, hay đơn giản chỉ một tia nắng mai, một làn gió nhẹ...sẽ là bến đậu bình yên cho ta lấy lại thăng bằng, quên đi mỏi mệt, buồn phiền...Đọc "Mỏi"- em cảm nhận như thế. Còn đọc bài thơ của chị, em ngộ ra một điều: Vạn vật quanh mình đều cố gắng, đều vươn lên, để cống hiến, để đem đến niềm vui, tình yêu cho đời...Vạn vật như thế, huống chi mình... Chị ơi! Có thể đó là cảm nhận chủ quan của em, và thực ra, em biết mình viết chưa hết ý...nhưng đó cũng là điều em cảm nhận trong nhiều bài thơ của chị, chị ạ!
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dahuong

Chị!
Thơ của chị và các chị...hay quá,làm em "bàng hoàng"...
Đọc hai bài thơ,em nghĩ đến ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn-một người Huế:

Ngẫu nhiên

Không có đâu em này
Không có cái chết đầu tiên
Và có đâu bao giờ
Đâu có cái chết sau cùng
...
Tự mình biết riêng mình
Và ta biết riêng ta
...
Mỏi quá chân ta này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Nằm xuống với đất muôn đời
...
Em biết không là ý trong bài thơ của chị...nhưng em nghĩ đến điều đó chị ạ!
Em cảm ơn chị!
dạ hương
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

đất đã viết:
@ ngh.mai: Mình gửi vào chủ đề của bạn vài dòng...chưa đặt tên:

Lỡ làng em, dở dang anh
Nhờ se kết lại mà thành lứa đôi

Không anh, em miếng trầu hôi
Anh đem têm lại thêm vôi trầu nồng.
Không em, anh bến đò hoang
Có em bến dẫu muộn màng vẫn vui.

Lau khô nước mắt ngậm ngùi
Cám ơn trời đất se đôi chúng mình:
Ví không có phận lỡ làng
Thì đâu vẹn nghĩa tao khang bây giờ...

                   3/2010
@Đất: cảm ơn bạn đã ghé thăm trang thơ mình, cho phép mình viết hoạ bạn chút nhé.


Một chút lỡ làng, em gặp anh
Kết se đâu đó, lứa đôi thành
Trầu têm cánh phượng xanh hàng nước
Bỗng sánh ngang hàng chốn trâm anh.

Em têm cánh trầu, anh nâng gấm
Qua bến đò xưa, thảm lụa hồng
Một bước lỡ, được vào cung cấm
Chốn loan phòng đâu dễ bao dung.

Nước mắt lau rồi, lau vẫn se
Trời đất khép lại, nghiêng rèm che
Cõi riêng có phận, em đừng lỡ
Một đời trọn nghĩa với phu thê.

22-3-2010.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [28] [29] [30] [31] [32] [33] [34] ... ›Trang sau »Trang cuối