TẢN MẠN NỀN GIÁO DỤC
Đầu năm học, tôi may mắn được đi họp phụ huynh cho con gái vừa vào lớp Một. Gọi là may mắn vì hôm đó vợ bận đột xuất, đâm ra mình được đi. Ông bố năm mươi tuổi trên đầu, ngồi họp mà ai cũng chào bằng ông hay bác vì tưởng đi họp cho cháu. Cô giáo chủ nhiệm cũng nhầm nữa, dù đã gặp cô mấy lần từ hôm khai giảng.
Vào họp, cô thông báo tình hình trường, lớp và những công việc đầu năm của học sinh, phụ huynh. Nói chung thì cũng lắt nhắt như mọi năm và đối với phụ huynh lâu năm như tôi thì cũng chẳng có gì mới.
Nhưng khi đến đoạn nói về dạy dỗ các cháu thì quả là mới thật. Mới bởi vì cô giáo trình bày vòng vo một hồi rồi mới đi vào trọng tâm vấn đề là xip phụ huynh cho cô được quyền làm cô giáo để rèn luyện học sinh. Nghĩa là cho cô có quyền được nghiêm khắc dạy dỗ các cháu. Tất nhiên phụ huynh hoàn toàn đồng ý và tôi là người đồng ý đầu tiên. Giơ tay đồng ý mà một nỗi buồn cứ nghẹn lại. Nền giáo dục được quảng bá là tươi đẹp sau gần nửa thế kỷ hoà bình đây sao? Sau bao nhiêu lần cải cách, tốn của nhân dân không biết bao nhiêu tiền của và công sức, bây giờ đến cảnh này. Tôi không thể nào hiểu nổi là đất nước này sẽ đi về đâu, khi mà chính thầy cô giáo phải năn nỉ phụ huynh để được dạy dỗ con cái của họ. Một sự đùm bọc quá nhiều của cha mẹ sẽ tạo ra những đứa con vô ơn, một sự giáo dục “hiền lành” của nhà trường sẽ tạo ra một đội quân bạo lực cho xã hội. Bạo lực ở đây là bạo lực trên mọi phương diện: an ninh, kinh tế, văn hoá, đời sống và mọi thứ khác… Có phải đây là mục tiêu mà chúng ta hướng đến?! Các thầy cô giáo các bậc dạy trong thế trên đe, dưới búa, luôn sẵn sàng xù lông để tự che chở mình và cũng luôn trong tư thế co mình lại đến mức tối thiểu để được yên thân và giữ được đồng lương để nuôi bản thân, gia đình. Tôi thấy tội nghiệp cho những con người trẻ được sống rất lâu trong đất nước hoà bình nhưng chưa được hưởng một nền thái bình đúng nghĩa. Nhìn những đứa trẻ học những cuốn sách giáo khoa xoay nội dung như chong chóng, những sinh viên vào lớp vật vờ như những bóng ma vì cày game cả đêm hay cúi đầu vào smartphone để đọc nhưng thứ mà không biết để làm gì cho hôm nay, ngày mai.
Khi tôi ngồi viết những dòng này thì con gái tôi đã say ngủ, cô giáo chắc cũng đã ngủ ngon sau một ngày làm việc mệt nhọc. Và tôi tin chắc rằng các bậc cha mẹ chúng ta đều biết và hiểu những điều tôi đã viết, nhưng sự im lặng của những người tốt còn đáng sợ hơn sự hung hăng của những kẻ xấu.
Có ai dám chắc rằng mình đã hiểu được thế nào là một phương pháp giáo dục đúng cho hoàn cảnh hiện nay? Có ai dám không?.
27-9-19
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook