Trang trong tổng số 2 trang (14 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Ngày gửi: 04/10/2010 01:44
Có 16 người thích
Ngày gửi: 04/10/2010 09:33
Có 13 người thích
Ngày gửi: 04/10/2010 18:35
Có 15 người thích
Ngày gửi: 04/10/2010 23:58
Có 15 người thích
Ngày gửi: 05/10/2010 00:11
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoàng Tâm vào 05/10/2010 00:37
Có 12 người thích
Ngày gửi: 05/10/2010 00:40
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi vịt anh vào 05/10/2010 01:01
Có 12 người thích
Ngày gửi: 05/10/2010 00:44
Có 13 người thích
Phạm Cầu đã viết:Có lẽ nào ông phải kể cho tôi
Tôi kể bà nghe chuyện bọn trẻ bây giờ!
Ngày hôm qua tôi ghé qua diễn đàn, gặp một cháu Việt Nam
Viết những câu thơ, như vô tình thôi, mà nghe buồn bà ạ
Cháu ấy viết về thời bọn trẻ của chúng mình, bữa cơm chỉ toàn rau, không thịt cá
Vậy mà tôi với bà nuôi từng ấy đứa thành Nhân!
Thời nhọc nhằn của chúng mình là bài học cho bọn trẻ lập thân
Bà thường bảo với tôi: Chúng mình nghèo mà sạch
Của cải dành cho con chỉ có đèn và sách
Dăm lít dầu hôi để đốt khi tối trời và vài chiếc áo rách ông ơi!
Vậy mà bọn trẻ của tôi và bà đứa nào cũng ra khơi
Đứa nào cũng mạnh mẽ và hiên ngang với vai người thuyền trưởng
Đất khách quê người, cái gì cũng là vay mượn
Chỉ có một tâm hồn, vượt khó của Việt Nam thôi!
Thời gian khó qua đi, cuộc sống lần hồi
Đứa nào cũng lập gia đình, yên bề gia thất
Cháu cả một đàn líp cha líp chíp
Những ngày nghĩ cuối tuần, xôn xao gọi: Nội, ngoại ơi!
Bọn trẻ của tôi và bà thành đạt sau những chuyến ra khơi
Những vẫn là những đứa trẻ thôi trong vòng tay mình bà ạ
Bữa cơm gia đình, vẫn miếng ngon nhường ba má
Tôi với bà già rồi, răng đâu nữa mà ăn!
Có được ngày hôm nay, chợt nghĩ những khó khăn
Thuở quần ống thấp, ống cao vì cuộc mưu sinh nơi đất khách
Bây giờ già rồi, nhìn lại vẫn không có gì để trách
Con cháu vẫn thật hiền ngoan, công lớn thuộc về bà
Nghe câu này, bà sẽ bảo: Ông già
Lại lẩm cẩm chuyện kể công, khen thưởng
Ừ, thì tôi già nhưng bà đừng mơ tưởng
Tôi vẫn đủ độ tinh anh để phân định mọi điều
Đọc những vần thơ của cháu Việt Nam, tôi nghĩ thật nhiều
Không phải thời khó khăn, nay giàu sang người ta thay đổi
Cái gốc của con người chính là nguồn cội
Nếu hiểu được điều này, giàu có chẳng lung lay
Trưa nay lại làm phiền mọi người, kể chuyện nơi đây
Bà nó đọc, đừng cười tôi bà nhé!
Ngày gửi: 05/10/2010 01:19
Có 7 người thích
Phạm Cầu đã viết:Thơ bác hay quá, thật xúc động . Tình nghĩa vợ chồng thật cao thượng vì những điều nhỏ nhặt đơn giản quanh ta. Vợ chồng hiểu nhau, thương yêu nhau làm cho nỗi buồn nhớ xa quê sẽ nguôi ngoai rất nhiều đó bác.
Với tôi, Bà là một phần Việt Nam
Bà nó à, bao thập kỷ đã trôi qua
Vợ chồng mình xa quê hương bà nhỉ
Bao nhiêu năm tôi với bà là tri kỷ
Chất Việt Nam vẫn đậm đà trong mỗi câu nói, bước đi.
Thời khó khăn, bà chắt góp chi ly
Chăm chút cho các con từ manh quần tấm áo
Dành dụm từng đồng sửa mái nhà mùa mưa bão
Vậy mà vẫn hào phóng cho tôi cút rượu bữa cơm chiều
Bốn mươi năm nghĩa vợ chồng, tôi chăm sóc bà được bao nhiêu
Chỉ thấy bà dành cho tôi cả cuộc đời không tính toán
Vợ chồng mình già rồi, bà đừng xa tôi, để chim lẻ bạn
Tôi xa quê hương mình, chỉ còn bà để gần đấy...bà ơi!
Ngày gửi: 05/10/2010 21:36
Có 12 người thích
Ngày gửi: 06/10/2010 21:31
Có 9 người thích
Trang trong tổng số 2 trang (14 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối