Trang trong tổng số 80 trang (796 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [55] [56] [57] [58] [59] [60] [61] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê


(Thơ cũ gom về)



LỐI RẼ NGANG



Chợt ngại ngùng những phút ở bên anh
Mong manh đợi khoé mắt buồn trìu mến
Nhận âm thầm tình yêu vô bờ bến
Em biết thật gần khoảng cách làm sao

Lần cuối này mình ngồi sát bên nhau
Anh nhẹ hôn mái tóc huyền óng ả
Ngày mai đến phải lãng quên tất cả
Quên nụ cười, ánh mắt, bờ môi.

Lần cuối cùng đong tiếng đêm rơi
Đã trao anh vòng tay nồng ấm
Để mang theo một mối tình bất tận
Ôm vào lòng bao thương nhớ đầy vơi.

Anh thật gần mà sao quá xa xôi
Thời gian phân vân, thời gian vội vã
Chợt co mình ngoài trời đông buốt giá
Đốm lửa nào len lỏi giữa tim em

Ngày mai tất cả sẽ lãng quên
Lối rẽ ngang thẫn thờ và kiêu hãnh
Chỉ cảm nhận tâm hồn mình giá lạnh
Khi gió hanh lùa miền ký ức phôi pha ...


Lối rẽ ngang sẽ dẫn đi thật xa
Để mãi mãi trong ta là đẹp đẽ
Không biết buồn hay vui trước ngã rẽ
Lưu giữ một điều sẽ mãi mãi ra đi.




Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê

Ngocanhonline đã viết:



NHỮNG ĐOẢN KHÚC VỤN VẶT

I.
Anh của hôm nay
khác nhiều anh của ngày hôm qua
Anh mạnh mẽ , từng trải
phong cách, tinh tế, hào hoa

Nhưng để làm gì
Ngày hôm qua mới thuộc về em

II.
Mọi người khen anh thông minh
Chỉ mình em bảo anh ngốc nghếch

Mọi người luôn thấy anh cười
Chỉ mình em thấy tiếng cười anh bắt nguồn từ đau khổ

Mọi người biết anh khôn ngoan, góc cạnh
Chỉ mình em biết anh giản dị hiền lành

Nhiều người thích thơ anh cá tính
Chỉ mình em biết anh vắt kiệt mình vào những vần thơ …

Chỉ mình em ….

NHỮNG ĐOẢN KHÚC VỤN VẶT

III.
Tại sao anh ơi,
Yêu anh nhiều thế
Nhớ lay lắt cả giấc khuya
Buồn u ám cả bầu trời
Để ái ân thắp cả sông Ngân rực sáng

Tại sao
chỉ có anh yêu thương em nhất
nép vòng tay dịu dàng ấm áp
để thấy được chở che
để tan biến nhọc nhằn

Vẫn biết không điều gì là có thể
Không biết điều gì đang cầm nắm
Tại sao?

IV.
Tình yêu
Không cần nói gì
Một lời thôi cũng thừa làm đổi thay tất cả
chỉ có ánh mắt thoại với ánh mắt
Run rẩy những tim yêu
những ly rượu tràn trề
những nụ hôn không tưởng
những  đam mê nóng bỏng
những nỗi đau hiện hữu
kết thúc là
thực tại

Tình yêu …


V.
Sự nghiệt ngã ngọt ngào của số phận
Ai có thể chối từ
Ai có quyền chọn lựa
Sự sắp đặt,
mỉm cười hay sợ hãi   
Còn không một cơ may trốn chạy
Đón nhận và chấp nhận
Vui thôi em …

Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê



BỖNG NHIÊN ...



Bỗng nhiên ….
anh gượng nhẹ từng cử chỉ vuốt ve
nắn nót với từng đụng chạm
ngỡ ngàng chờ hình hài đầy đặn
âu yếm nét hân hoan


Bỗng nhiên ….
em hào hứng với câu hài hước đâu đâu
thả lỏng những lời thì thầm không văn phạm
cả tin khi nồng nàn không giấu diếm
nép mình vào lý trí buông xuôi


Chốc lát,
Ta lại thấy thật gần thật xa
Khoảng cách nhiệm màu nhẹ bẫng đi mặc cảm
Tổ khúc bốn mùa như chỉ vừa qua một dấu lặng
Bỗng nhiên ….




HN 03/2010
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê



ANH TIN



Anh tin vào sự cô đơn
cô đơn là thuốc đắng cho kẻ cần gượng dậy khi vấp ngã
khoảng trống phía sau những đam mê.

Anh tin vào nỗi đau
Nỗi đau là môn học không giáo trình,
thực tập nhiều vẫn chưa có ai thi đỗ

Anh tin vào những tín điều
tín điều cổ vũ cho những kẻ phiêu lưu,
chỗ dựa cho những gì khác biệt

Anh không tin vào hạnh phúc
như màu hồng phết trên nền giấy đậm đen
dù mỏng dày, hong khô cũng đều bay hết

Anh không tin vào điều cao thượng
cao thượng là sự ngạo nghễ của kẻ trên cơ
là sự sỉ nhục dành cho kẻ thất thế

Anh tin vào số phận
từ khi số phận xếp đặt anh yêu em



HN 04/2010
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê


(Thơ cũ gom về)


ĐIỀU GIẢN DỊ


"...và ta biết một điều thật giản dị, càng xa em ta càng thấy ..."
(Nhạc và lời Phú Quang)





Điều giản dị anh cố tình không biết
Em vô tâm hiểu chẳng để làm gì
Điều giản dị vẫn thường bị che khuất
Trên con đường ta lạnh lùng bước đi

Điều giản dị bao lần anh lảng tránh
Em không vui khi đối diện bao giờ
Anh gắng gượng không bước mòn lối cũ
Có bao điều em biết phải làm ngơ

Điều giản dị làm anh hoài day dứt
Tạm lãng quên trong nhịp sống vội vàng
Bao nhiệt huyết tràn trề cùng chia sẻ
Bao ước mơ, hoài bão trong hành trang …

Điều giản dị chỉ tìm anh trong khoảng lặng
Khi tư duy chỉ còn lại một mình
Anh thấm thía, anh khổ đau, cảm nhận
Anh yêu em, yêu mãi, không biện minh ...


Điều giản dị cho anh niềm hy vọng
Và đưa em quay lại một con đường
Dù cho mãi ngọt ngào trong thầm lặng
Vẫn dịu dàng những xúc cảm vấn vương.




Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê



SÁM HỐI


Tặng UKH



Điều gì làm anh muộn phiền nhất
Chia tay với người rất đỗi yêu thương?
Không giữ được những điều, những vật vô cùng quý giá?
Những ý niệm vật nài, âu lo thường nhật?
Không , điều làm anh muốn tung hê tất cả
là phải nói dối
hay phản bội chính mình.


Điều gì làm anh hạnh phúc nhất
Thanh chocolate và bông hồng chiều thứ sáu?
Sự vinh danh trên những con đường hoạt náo?
Những chiếc ly tràn trề trong không khí xa hoa?
Không, món quà lớn nhất của tạo hóa là:
được mãi sống và/hoặc chết với những Đam mê …


Điều gì anh luôn chờ đợi
cuộc sống chính là giấc mơ dài
không bắt đầu, không kết thúc
Điều gì anh luyến tiếc nhất
Câu trả lời dễ quá
Thời gian trôi …


Điều gì, suốt cuộc đời, anh luận giải không ra
Những thử thách cam go, những đỉnh cao chưa đạt đến?
Những quy luật của cuộc đời chi phối?
Không, giản dị là sau những khúc quanh hà khắc
sao vẫn mãi yêu …



HN 05/2010
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê



TÔI BIẾT




Tôi biết điều đã đến và đã đi
Tôi biết điều không bao giờ quay trở lại
Tôi biết điều sẽ ám ảnh mãi mãi
Vẻ hững hờ của số phận, tôi đã quen.


Tôi biết đã có thể đến bên em
có thể làm cơn mưa thôi nặng hạt
có thể đắm chìm trong từng ánh mắt
cùng du dương trong khúc hoan ca


Có thể em đã vô tình bước qua
con phố hẹp, tôi vẫn từng mãi đợi
Tôi biết chôn sâu vào lòng tiếc nuối
em rẽ ngả này, tôi không vội lao theo


Tôi biết cách trở là bao nhiêu
Tôi biết giấc mơ là không hữu hạn
Tôi biết có ngày trách mình nông cạn
Tôi biết một lần … để biết thế thôi …



HN 05/2010
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

huongnhu



BẦU TRỜI - Ảnh Catvu


Hihihi, HNhu cũng biết...

TÔI BIẾT.
Tôi biết một lần, để biết...thế thôi!
Chân trời xa bao nhiêu núi đồi
Bầu trời rộng xanh tầm hút mắt
Tất cả đều lớn hơn nơi tôi ngồi.

Tôi biết một lần, để biết... thế thôi!
Đo nông sâu tình anh, tình tôi.
Bước dò dẫm vào lòng thiên hạ.
Ngơ ngẩn nếm thử giọt mặn lăn trên bờ môi.

Tôi biết một lần, để biết...chỉ thế thôi.
Những điều có thể và bao điều không thể.
Nhân gian dài rộng thế
Tôi neo đậu nơi nào giữa thế giới riêng tôi.

Tôi biết một lần, để biết,... chỉ thế thôi.
Vết lăn trầm trôi theo dòng thời gian trôi.
Và tôi biết, trên mọi điều đã biết.
Tôi chỉ là hạt cát nhỏ nhoi...
( Hnhu - 5/5/2010 )


Thế nhân một đoá Vô thường, hiếm hoi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê


Lâu rùi vào vai già , hôm nay xì teen phát


CƠN MƯA THÌ THẦM



Mưa ơi đừng mang buồn về nhé
hạt rạch vào vách kính xốn xang
hạt vô tư trên mặt đá thênh thang
hạt âm thầm trên mái hiên trượt ngã

Ướt bờ vai lời thầm thì to nhỏ
Mắt không nhìn là mắt ngóng trông
Cố ghìm mình làm ra vẻ thong dong
Môi run run hình như đang giận dỗi

Không thấy người thì ai có lỗi
Không hẹn mà, tại bất chợt cơn mưa
Không buồn mà, chỉ bần thần giá như
Không dỗi mà, chỉ hơi nhơ nhớ

Kệ cơn mưa đợi em bao lâu nữa
Bụi mưa bay ướt tóc ngắn suy tư
Kệ cho ai không vội vã âu lo
Kệ phân trần, ai cần nghe xin lỗi …


Mưa làm chi để cho ai nhớ ai
Mưa dắt tay em đi về lối nhỏ
Lời thầm thì đừng nói cho ai đó
Để em mãi chờ , chờ mãi dưới mưa.



HN 05/2010
Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Anh Lê


Thơ cũ gom về


MỘT THOÁNG PHỐ XƯA




Nhẹ bước chân trên hè phố xưa
Hình như trên phố có cơn mưa
Không phải, trưa hè chan hòa nắng
Chỉ có ngày xưa … có cơn mưa …


Bồi hồi nhớ đến một hôm nào
Hạt mưa rơi xuống tự trời cao
Có hai tà áo sợ mưa ướt
Dưới bóng cây kia họ trú vào

Mưa cứ mưa bay, cứ mưa bay
Trời xui cơn mưa chẳng tạnh ngay
Để cho bao nỗi niềm e ấp
Trong mỗi hồn ai cứ dâng đầy

Chẳng mong cơn mưa cũng tạnh rồi
Qua kẽ lá thưa nắng vàng soi
Ánh nắng mang những điều thầm kín
Theo áo đi trên phố đông người

Từ buổi hôm ấy, những hôm sau
Họ lại đến đây, đến cùng nhau
Dẫu chẳng mưa đâu họ vẫn đứng
Dưới gốc cây to chụm mái đầu …


Trên phố hôm nay có một người
Đang nắng làm sao mưa lại rơi
Bâng khuâng chuyện cũ mà man mác
Người ấy bây giờ đã muôn nơi.

Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 80 trang (796 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [55] [56] [57] [58] [59] [60] [61] ... ›Trang sau »Trang cuối