Một ngày đặc biệt và quý báu Kết tụ long lanh sắc ngọc châu Tỏa sáng lung linh viên kim cương Nắng e ấp đợi lời yêu dấu Đất trời lắng đợi tiếng yêu thương!
Một ngày đã trở thành bức tường Bức tường ngăn cách mãi mãi xa Một ngày đã trở thành cánh cửa Cánh cửa đã khóa không mở ra Một ngày cuối cùng thành xa lạ!
Một ngày đêm trước của tàn phai Một ngày chợt hái bông hoa dại Một ngày đã nhạt nhòa bóng dáng Một ngày mở ra thời dĩ vãng Một ngày sỏi đá buồn bật khóc!
Hòn ngọc vẫn còn nằm trong đá Hòn ngọc mang vết thương chảy máu Máu đỏ hình hoa trong lặng im Trái tim người đã như ổ khóa Khóa cánh cổng thành không lối vào.
Nhìn ra nắng vàng đã lịm tắt Hoa Đào hương sắc đã tàn phai!
Từ một cuốn lịch đầy đủ Từ một cuốn lịch hoàn thiện để rồi người ta đóng đinh nó lên tường cuốn lịch ngoan ngoãn như chịu bị tra tấn ngày ngày người ta bóc người ta lột người ta xé từng thớ da thịt trên thân thể của nó cuốn lịch béo là vậy rồi nó gầy dần gầy dần Ngày ngày Thời gian cho con người một lượng của cải của nó cho con người cả một cuộc đời một cách hào phóng con người cứ tự nhiên tiêu pha theo cách của mỗi người đâu biết rằng thời gian đang lặng lẽ lấy đi trong mỗi người ngày ngày một phần tuổi trẻ, tuổi tác của họ thời gian đang bóc thời gian đang lột thời gian đang xé tuổi trẻ, tuổi tác của mỗi người thời gian lấy đi một cách vô tình, keo kiệt.
Những vết lỗ chỗ những khoảng lõm của đá do nước bào mòn tạo thành dấu ấn qua những mảnh vỡ của thời gian thời gian vô tình, lặng lẽ thời gian vô tận Những dấu ấn đó tạo nên sự khắc khổ những vết đau cho thể xác và tâm hồn của đá dai dẳng để cho đá trăn trở đá suy tưởng. Những dấu ấn có mặt khắp mọi nơi những dấu ấn là cả một sức nặng khổng lồ hàm chứa những bí mật những câu hỏi và lời đáp những giá trị lịch sử những bi ai và niềm hân hoan những phế tích đau thương và những chiến tích huy hoàng! Những dấu ấn hàm chứa bao sức mạnh những dấu ấn bất dịch hay chỉ là những nhạt nhòa, phai mờ mong manh Những dấu ấn là mục đích cuối cùng là hoài bão của những con người có nhiều khát vọng, nghị lực. Dấu ấn một hòn đá tảng một đỉnh núi cao một vì sao một vũ trụ... Những dấu ấn đã khắc sâu vào trong tim của loài người tạo nên những đau khổ và hạnh phúc Những dấu ấn khiến loài người phải trăn trở suy tưởng trong thời gian vô cùng!
Những miền hoa xứ lạ đã đi qua Đầy hương sắc thanh tao và lộng lẫy Cảnh xứ lạ khiến lòng yêu biết mấy Tạm biệt lên đường cảnh đẹp đã lùi xa.
Trước mắt tôi con đường hiển hiện ra Một con đường xuyên qua Sa mạc Con đường dài, con đường xa rời rạc Con đường say, con đường khẽ mỉm cười!
Một Sa mạc trải rộng lớn mênh mông Một Sa mạc khô cằn, nắng cháy Một Sa mạc nóng nảy, phẫn nộ Một Sa mạc thẳm sâu với lạnh lùng!
Nơi thử thách chí kiên cường, khát vọng Nơi thử lửa trui rèn tài cao rộng Nơi tàng trữ Chân Nguyên Rồng ở tháp thần Chân Nguyên Rồng và giấc mơ Bất Tử!
Sa mạc cười gằn với những ảo tưởng vẩn vơ Gió và gió hun hút kêu than thở Cát và cát mù bay tán loạn Những lùm cây, những gò cát u u...
Đi qua những đám xương rồng cao lớn Xương rồng lặng lẽ trổ bông, sắc tím, vàng.
Trên trời cao, cánh chim dang cánh rộng Đại Bàng bay dũng mãnh kiềm mồi.
Chỉ mình tôi trên con đường vắng vẻ liên hồi Đôi lúc dừng chân nơi ốc đảo dịu mát Đường còn dài nhưng đôi chân không nản Mãi đi tìm khát vọng của riêng mình!
Những cánh cửa trong bình minh mở. Những cánh cửa trong đêm sâu đóng. Những cánh cửa, những cánh cửa vui vẻ. Những cánh cửa, những cánh cửa buồn bã. Những cánh cửa vô hình mở. Những cánh cửa vô hình đóng. Những cánh cửa vô hình sáng láng. Những cánh cửa vô hình tăm tối. Những cánh cửa của lòng người mở. Những cánh cửa của lòng người đóng. Lòng tôi như những cánh cửa mở. Lòng tôi như những cánh cửa đóng. Những con đường dẫn đến những cánh cửa mở. Những con đường dẵn đến những cánh cửa đóng. Những con đường dẫn đến những cánh cửa thiên đàng. Những con đường dẫn đến những cánh cửa địa ngục. Những con đường dẫn đến những cánh cửa thần linh. Những con đường dẫn đến những cánh cửa ma quỷ. Những con đường dẫn tôi đến những cánh cửa bình minh. Những con đường dẫn tôi đến những cánh cửa bóng tối. Những con đường dẫn tôi đến những cánh cửa vực sâu. Những con đường dẫn tôi đến những cánh cửa đỉnh cao. Những cánh cửa, những cánh cửa đóng. Những cánh cửa, những cánh cửa mở. Những cánh cửa mời người ta vào. Những cánh cửa mời người ta ra. Những cánh cửa, những cánh cửa...
Con đường dài, con đường dài lắm người qua lại và tôi đi trên con đường dài miên man dòng suy nghĩ nghi vấn về những câu hỏi, những ẩn số bí mật. Trên con đường dài lắm người
qua lại, tôi đi về bên phải và những người ngược chiều tôi họ đi về bên trái của tôi. Người ngược chiều tôi họ đi về bên phải và tôi là phía trái của họ. Chung một con đường phân ra bên phải, bên trái. Khác hai con đường
cũng chia ra bên phải, bên trái. Trái phải, phải trái, chung đường, khác đường, nhanh chậm, bình thản,
vội vã. Dù chung đường hay khác đường, bên phải hay bên trái, chung điểm đến hay khác điểm đến thì mỗi người đều có một con đường riêng của mỗi người chỉ bởi một chấm nhỏ sự khác biệt. Và cái gì nó dẫn con người ta
đi đến những con đường của số phận? - Nghiệp! Đến bây giờ tôi đã tìm ra ẩn số của tôi đó là đáp án từ chính tôi. Và ẩn số của mỗi người, mỗi người cũng đã tự hiểu.