Trang trong tổng số 10 trang (94 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Gió Đông Ngân

Tôi chỉ xin thả hạt cát trên mặt hồ tĩnh lặng.
Chủ đề này chắc khép lại được rồi.
Xin cảm ơn tất cả các bạn.
Ta đứng,chung quanh cồn cát trắng
Lặng mình,văng vẳng gió đông ngân...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đan Hạ

Mạn đàm thơ

--------------------------------------------------------------------------------

Xin nhắc ngay từ đầu là Đan Đan chỉ đang lan man tản mạn về một số kỷ niệm và câu chuyện liên quan đến thơ với riêng mình chứ không dám bình luận hay nói về ý nghĩa nghệ thuật hay nội dung thơ, các anh hùng hảo hán nhé! Bởi lẽ Đan Đan sinh ra không để dành cho thơ, chỉ biết viết nhăng cuội, nhưng lòng yêu thì chắc ai cũng được phép vì thế nên kết luận bằng bốn chữ thôi: thơ là kỳ diệu

Hồi nhỏ có lần đánh nhau với cậu Thắng nhà hàng xóm trong một lần cãi nhau hết sức trẻ con, ai bảo cậu ta nêu ra cả chuyện buồn của gia đình, sự ra đi của ba, và những mối quan hệ mới của mommy. Đan điên tiết ném đá xước đầu kẻ bất nhân ấy, rồi cậu ta đẩy Đan ngã xuống sình lầy. Về, không chỉ bị mẹ đánh. Bà lấy xích xích chân Đan cả một buổi chiều tàn. Đêm, bà ngồi giặt áo cho Đan, và khóc. Lúc ấy Đan giận mẹ khôn cùng, vì một cái áo bẩn mà đánh con dữ thế! Trong tim chỉ thấy ngập thù hận, một đứa trẻ khi chưa mở mắt, suy nghĩ ấu trĩ vậy đấy

Trong một lần đến nhà bạn học, thấy có tập "thơ đọc lúc nửa đêm", Puskin, tò mò giở ra, đọc được 2 câu thơ, viết rằng
“Phải giữ gìn quần áo khi còn mới
Phải giữ danh dự từ khi còn trẻ trung”
Hóa ra không chỉ là chuyện quần áo bẩn đơn thuần nữa rồi, suy nghĩ lờ mờ thấy chuyện đó rất quan trọng đối với người lớn.

Năm 16 tuổi khi đi tìm cuốn kinh tế, thêm một lần Đan phải giật mình khi đọc Hữu Thỉnh:
“Đối với mẹ sẽ là đòn đau nhất
Nếu kẻ nào rình ném bẩn lên tôi”
Chuyện ném bẩn, chuyện danh dự, ấy là một đời người. Đan thương cảm với bà hơn vì thế, dù niềm giận, niềm yêu, niềm hận đều có cả, tuổi thơ qua, có 2 câu thơ đưa Đan về gần mommy hơn, cảm ơn đời vì đã có những dòng thơ hữu ích

Rình ném bẩn lên tôi ~~~ ấy lại là chuyện khác mà hôm nào có dịp Đan lại "mạn đàm" tiếp


Đan Hạ
Yêu trả góp một kiếp người, anh ạ!
Cũng sống rồi cũng chết cũng hư không...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

Trong cái trang nay,lần đầu tiên dược biết đến có hai loại thơ,là thơ tình và thơ điên.Nghe ngộ quá.
      Thưc ra,đã là thơ thì nhất dịnh phải có cái tinh,có cái ý tình thì mới là thơ.Người viết,tuỳ trình độ mà đem đươc cái tình của đời,của mình vào thơ,thì thơ sẽ hay...Chỉ tiếc là bản thân người viết thơ chưa đủ sức để làm điều đó thôi.Rồi còn người đọc thơ nữa có sức để thẩm được cái tình trong bài thơ đó không nữa.
      Vì thế cả một đời làm thơ,chỉ mong có lấy dăm,mười bài.Thậm chí chỉ một bài sống được đã là quý lắm rồi.
      Thơ tình-chắc GIÓ ĐÔNG NGÂN muốn nói ở đây là thơ tình yêu.Bao gồm tình yêu trai gái,gia đình,cha con,mẹ con,tình yêu quê hương đât nươc....GĐN nói là dễ viết hơn thơ (ĐIÊN),thì không đúng đâu.Vì cho đến nay chưa ai có thể ngang băng chứ chưa nói vượt qua được XUÂN DIỆU,NGUYỄN BÍNH...vê tình yêu.Còn tình yê quê hương,đất nươc thì ai đã dám vỗ ngưc ngang băng với:Giang Nam,Tế Hanh,Vũ cao...va nhiều nữa.Thơ Tình Yêu say đắm lòng người biết bao.Vì tình yêu là sản phẩm,là của cải mà duyu nhất chỉ CON NGƯỜI mới có.
      Còn cái gọi là THƠ ĐIÊN-thực ra không làm gì ra có cái thứ thơ điên ấy cả.Đó là mảng thơ nói nhiều vê vân đề chính sư,xã hội...Nhưng vẫn phải có cái tình trong đó-chung lại là tình yêu thương con người.
      Vô Thường không dám nói nhiều.Bởi nói vê lĩnh vực to lớn va sâu sắc thế này,không phải là chuyện chơi mà không nghiên cứu kỹ càng.
      Mấy lời bộc bạch,xin các vị thứ lỗi.

                                 Đ-Q-L.
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đào Khói Mây

Hình như bạn Vô Thường nhầm rồi ! Ý người ta đang bàn về thơ tỉnh và thơ điên.Chứ không phải là thơ tình cảm đâu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

À nếu mà đem bàn cái tình và cái điên trong thơ,và cũng là cái tình và cái điện của người làm thơ,thì Vô Thường xin kiếu,không dám luận bán ở đây.Xin lỗi các vị.
               Đ-Q-L.
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Tôi thích chủ đề này quá!Tự trách mình :sao giờ mới đọc?Thế là đọc vội vàng, nghiến ngấu được 2 trang thôi.Người ta-khắp từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây đã, đang và sẽ còn tốn không biết bao nhiêu giấy mực để định nghĩa về thơ-luận về thơ...Cuộc đời sẽ ra sao  nếu không có thơ song hành tồn tại?
 Tôi thích hai cố thi sĩ :Hàn Mạc Tử và Bùi Giáng.Hai chàng thường làm thơ trong trạng thái tỉnh-điên lẫn lộn ,vật vã trong nỗi đớn đau ê chề cả về thể xác và tâm hồn.Ấy thế mà  thơ cứ thăng hoa, tìm được tri âm tri kỷ đương thời và hậu thế mới tài chứ  !
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

Muốn phân định là thơ điên hay thơ tỉnh thì mang Thơ Điên của Nhà thơ trứ danh Hàn Mặc Tử ra mà đối chiếu khỏi bàn cãi . Giai thoại kể lại rằng nhà thơ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cứ đêm khuya rượu say mới viết văn làm thơ được - không biết thơ Ông được xếp vào thơ điên hay thơ tỉnh ???

Theo quan điểm của tại hạ : Thơ điên là thơ làm trong trạng thái xuất thần còn thơ tỉnh là thơ được viết theo một kế hoạch của tác giả .

Ví dụ : bài thơ vịnh cái chuông là thơ điên còn thơ tỉnh ví như bài : quanh năm buôn bán ở mom sông. nuôi đủ năm con với một chồng" của Cụ Tú Xương vì cả đời suy ngẫm mới viết được bài thơ này .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

về thơ

Tôi chỉ là một kẻ mê thơ
Cái thú này trời sinh từ thuở nhỏ
Từ lời ru của mẹ
Những câu Kiều, ca dao thuộc lỏm
Khi chưa đi học chữ nào

Thế rồi khi đèn sách nghêu ngao
Gặp thơ là đọc luôn nghiến ngấu
Truyện Kiều, Lục Vân Tiên thuộc từ đầu đến cuối
Dù cho lúc ấy chẳng hiểu gì

Qua bao năm tháng thi thoảng đôi khi
Nổi hứng lên viết vài câu cóc nhảy

Có người đọc bảo cũng hay hay
Có người tủm tỉm hoặc vỗ đùi đen đét
Có người bảo hình như khen khét
Riêng mụ chằn luôn chép miệng: lão gàn

Làm thơ nào mơ được tiếng sang
Cốt giải trí giao lưu cùng bè bạn
Mỗi ngày trôi là sức ta thêm cạn
Và viết thơ mong kéo lại thời gian
...............
Dù là thơ gàn dở lan man./.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

Bạn giống hệt bạn gái của tôi
Mê thơ từ thuở mới lên mười
Thơ vận vào người đa tình ấy
Cuộc đời luôn sóng gió...chơi vơi...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Cào cào đại ca

Nếu theo bạn chủ topic thì, xét về trạng thái của con người mới chia làm 2 loại:
- Thơ Tỉnh và Thơ Điên.
Còn nhiều yếu tố khác để phân chia thể loại thơ mà!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 10 trang (94 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối