Mạn đàm thơ
--------------------------------------------------------------------------------
Xin nhắc ngay từ đầu là Đan Đan chỉ đang lan man tản mạn về một số kỷ niệm và câu chuyện liên quan đến thơ với riêng mình chứ không dám bình luận hay nói về ý nghĩa nghệ thuật hay nội dung thơ, các anh hùng hảo hán nhé! Bởi lẽ Đan Đan sinh ra không để dành cho thơ, chỉ biết viết nhăng cuội, nhưng lòng yêu thì chắc ai cũng được phép vì thế nên kết luận bằng bốn chữ thôi: thơ là kỳ diệu
Hồi nhỏ có lần đánh nhau với cậu Thắng nhà hàng xóm trong một lần cãi nhau hết sức trẻ con, ai bảo cậu ta nêu ra cả chuyện buồn của gia đình, sự ra đi của ba, và những mối quan hệ mới của mommy. Đan điên tiết ném đá xước đầu kẻ bất nhân ấy, rồi cậu ta đẩy Đan ngã xuống sình lầy. Về, không chỉ bị mẹ đánh. Bà lấy xích xích chân Đan cả một buổi chiều tàn. Đêm, bà ngồi giặt áo cho Đan, và khóc. Lúc ấy Đan giận mẹ khôn cùng, vì một cái áo bẩn mà đánh con dữ thế! Trong tim chỉ thấy ngập thù hận, một đứa trẻ khi chưa mở mắt, suy nghĩ ấu trĩ vậy đấy
Trong một lần đến nhà bạn học, thấy có tập "thơ đọc lúc nửa đêm", Puskin, tò mò giở ra, đọc được 2 câu thơ, viết rằng
“Phải giữ gìn quần áo khi còn mới
Phải giữ danh dự từ khi còn trẻ trung”
Hóa ra không chỉ là chuyện quần áo bẩn đơn thuần nữa rồi, suy nghĩ lờ mờ thấy chuyện đó rất quan trọng đối với người lớn.
Năm 16 tuổi khi đi tìm cuốn kinh tế, thêm một lần Đan phải giật mình khi đọc Hữu Thỉnh:
“Đối với mẹ sẽ là đòn đau nhất
Nếu kẻ nào rình ném bẩn lên tôi”
Chuyện ném bẩn, chuyện danh dự, ấy là một đời người. Đan thương cảm với bà hơn vì thế, dù niềm giận, niềm yêu, niềm hận đều có cả, tuổi thơ qua, có 2 câu thơ đưa Đan về gần mommy hơn, cảm ơn đời vì đã có những dòng thơ hữu ích
Rình ném bẩn lên tôi ~~~ ấy lại là chuyện khác mà hôm nào có dịp Đan lại "mạn đàm" tiếp
Đan Hạ
Yêu trả góp một kiếp người, anh ạ!
Cũng sống rồi cũng chết cũng hư không...