Trang trong tổng số 23 trang (222 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Ngồi với đám bạn cũ, ta như lạc giữa hai miền hư thực
Tuổi thơ ngũ sắc và thực tại đen như mực
Xưa kiếm tre chỉ thiên, và ta là ông vua một cõi
Nay kiếm vàng từ đất, nhưng vẫn mãi là bề tôi
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Đây không phải là thơ

Anh đã đọc những bài thơ, chục câu mà như đúng một
Già rồi mà da như trứng lột
Thực không hiểu gì cả, nhưng kiên nhẫn đọc thêm vài lần
Lưu đồ lược sử cứ dài dần
Và tiếp tục kiên nhẫn đọc thêm
Vẫn không hiểu gì cả, như là thiên la địa võng
Cắm dưới lòng sông vô số cọc nêm

Tự bào chế thảo dược,
Hoá thuốc độc lúc chẳng hay.
Thế giới có đang đảo ngược,
Ai đó giết anh thẳng tay

Đưa địa võng bằng trắc
Ấy mới gọi là thơ
Hắn gọi ta thằng nhoắt
Ừ thằng nhoắt cà lơ

Ngôn xuôi nhiều khi gò bó
Để diễn tả hết tiếng lòng
Sao sợ thế gian dòm ngó
Để thơ mình đẻ vẹo cong

Bắt câu thơ gánh tạ từ đầu tới chân, nên tiếng lòng sinh ra thật quái dị
Thoảng nghe lầm tưởng Xuân Diệu, tát mặt một phát hoá Xuân Quỳnh
Xem kỹ chẳng thấy thù hình, đọc ngược lại thấy hoá con bù nhìn

Và còn buồn hơn cả
Anh buồn, nhưng không biết hắn buồn không, thậm chí khi sắp mất
Là cái cách hắn buồn, ha ha, cũng không là duy nhất
Nó đi vào tuỷ của hắn rồi, đoạn giẫm nát đám cỏ trên cánh đồng hắn
Tầng tầng cái nếp hắn nghĩ, chằng chịt nhiều rãnh rồng rắn
Nó có thực là của hắn, hay của anh mình và chị ta
Hay nó là cái hạt nhị hoa
Mang độc địa, mộng mị, và nỗi buồn giai cấp cần được trọng thị
Gieo lên cái giọng ngâm nhựa nhựa lúc hắn hai mươi lăm tuổi
“Đi lại nghìn lần và ghé thăm trăm buổi”
Giờ thì cái cây đã cắm rễ
Đã quá trễ để có thể ngồi lại một lần dưới gốc đa
“Ôm cái cây, ta khóc ta”
Không thể xuất gia bằng việc nhổ tóc ra
Hắn chẳng thể còn có tư kiến nữa
Thành kiến, nhiều như kiến lửa
Chẳng phải của hắn, mà được nghe trên phát thanh
Trong lúc nâng tay húp vội bát canh
Tối nằm, hắn ợ lên và nhai lại, thật giống bò
Để sáng hắn lại dõng dạc với bạn bè, như cái trống to
Những điều hắn cho là đại sự, cứ như hắn sống chết qua rồi
Những thứ tình cảm nhỏ nhặt và tiểu tiết, hắn suýt miệng ba hồi
Những giây phút vợ hắn nâng niu báu vật trên tay
Hắn sẽ quên ngay
Rồi hắn mắc phải căn bệnh hiếm gặp, hoàng hôn hắn tím dập
Hắn nhận ra hắn là con mối tầm thường
Tìm nơi xây tổ nhưng lại nhầm đường
Hắn sống bằng hai hệ giá trị
Một, là lúc hắn nhạo báng một bài báo lá cải lố lăng
Tức sôi máu khi bọn quan tham cố ăn
Hai, là một ngày trước thời điểm hắn vào phòng xưng tội
Hắn là ai? mà ngoài kia cứ hô tên gọi.

Anh chui qua cầu tàu vẫn chưa xây xong
Nhịn đói để mà mua cây bông
Đem trồng trong vườn hồng
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Không cần dùng đến gương soi, con biết rõ mình lẻ loi, con cừu lông đen chiếc bước
Trò chuyện với kẻ lạ mặt, con vẫn thích, mặc dù không quen biết trước
Con không buồn vì cái chết của người đến sớm và bất ngờ
Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, người đã chết ốm và phất cờ
Con tìm kiếm bóng đen giữa ban mai rực sáng
Nhưng ê chề khi không thấy bạn đồng hành
Một sự thoát ly thực đáng
Ai ban phát lòng thành
Con không thấy đau, cũng không buồn vì vết trầy xướt nhỏ
Cái miệng giếng là cả bầu trời, mơ con ếch ngày trước ngõ
Đêm về ếch con lại buồn những vì sao xa
Nỗi buồn bay lên tầng 04 của tháp Maslow bỏ lại vũng lầy ao ta
Chẳng có ai thấy con đáng thương, con cũng nhận con không đáng thương
Có những công lao bị chối bỏ, có những tội ác được tán dương
“Có đáng buồn không, loại quỷ như mi không đáng được buồn”
Những hèn mọn cuộc sống và trả vay như thế
Chẳng thấm vào đâu với mênh mông bóng tối
Hơi ấm lan toả nơi nào, ở phía bên trong ống khói?
Con sẽ đặt mình vào vòng gai thép nóng
Không còn ong bướm ba hoa và nhìn mông kén giống
“Nếu nỗi đau của con là hoan hỉ của Ngài
Con xin nguyện suốt đời vác mang thập tự”

Con thèm niềm vui hưởng ở tầng đáy tháp Maslow
Những niềm vui hèn mọn, thức ăn và giường ngủ
Những thói quen đến nghiện ngập, con ngựa lại quen đường cũ
Con đã mất gì, trong chục năm yên bình, không dông bão bôn ba
Hay được gì, khi thận lọc hết các hóc môn trong não hôm qua?
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Cái khiên
Có những chuyện khó hiểu, người ta đưa bánh, mình vẫn chối từ và ương ngạnh
Nắng đã lên mà mưa vẫn chưa tạnh
Cơn tức giận Sục Sôi khi ta được nhường lại chiến thắng
Tao cứ thích được giật lấy chứ không muốn được hiến tặng
Những thứ vô tri nhiều khi còn quan trọng hơn tiền bạc
“Đó là thách thức lớn nhất chứ không phải phép thuật đi trên nước
đi trên mặt đất với tâm hồn bình lặng mới thật là kỳ diệu”
Lời Thầy Nhất Hạnh vẫn chưa học được, có đau đớn thôi thì chịu

Và ta thấy ta không có quyền cầu xin sự dễ dãi
Nếu đời là cuộc chơi chế độ dễ thì điều đấy thật là tệ hại
Ta chơi với một tinh thần uể oải, thời gian lúc đó trôi thật trễ nải
Bạn không thấy vui khi dành chiến thắng, và nếu thua cuộc lại càng thêm miếng đắng
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Cái tổ
Tao vẫn xem tao là con bò trong chuồng
Những bó cỏ làm mất đi vẻ ngông cuồng
Nhiều người xem tướng bò và cho ăn một bó cỏ
Cánh cổng chuồng không nặng hơn bó cỏ
Cái nào nặng hơn, thì chỉ có nó rõ

Trong cơn say anh là tào tháo
Ong đem mật chui rúc vào áo
Lúc tỉnh táo lại trở về con bò

Tao vẫn là tao là con bò gặm cỏ
Kết hôn với đam mê mà không cần dặm ngỏ
Đôi lúc say sưa thời cuộc mà bỏ quên chúng nó
Tự tin không mặc áo khoác để rồi bị trúng gió

Học những tấm gương Tam Asanzo và Lâm Chí Thiện
Đối phó với cuộc đời ở phía chính diện
Không sợ hãi và không lùi bước
Như hình ảnh ẩn dụ về giao tranh quyền cước

Bài học đầu tiên là phải biết chịu đau và thua mà không nản
Không thể cứ bên ngoài đánh mà bên trong nản
Không sợ hãi không phải trơ cảm xúc, mà thừa nhận sự sợ hãi
Trả lại đời những thứ đã vay, và trả luôn phần nợ lãi

“Để nó càu nhàu nhưng làm theo những gì mình muốn”
Nghĩ về tương lai, chẳng qua hiện thực hoá một tình huống
Ko cầu kỳ sách vở mà đóng góp giá trị
Quan trọng thực tế thế nào, chứ chi phí cơ hội thì xá chi
Bán được sản phẩm, giá trị con người là là tổng hoà giá trị của sản phẩm
Con người sống không đóng góp, cũng khác chi một phế phẩm


Nhưng cái nền tảng vẫn là sức khoẻ và tinh thần
Trên nền tảng này, những tài sản mới sinh phần
Đa số căn bệnh đều là tâm bệnh, tinh thần đôi khi lại quan trọng hơn sức khoẻ
Hạt giống không thể nảy mầm trên đất khô cằn nứt nẻ

Tạo ra sự tham lam và đam mê cần thiết
Đừng có cái kiểu cắm đầu mà chạy hoặc từ bỏ không cần biết
Nhìn vào những thứ dơ bẩn với con mắt sạch và trong
Nắm lấy ước vọng ngơ ngẩn một cái cạch là xong
Quan trọng là ta bước lùi lại một bước, hưởng thụ nhưng phải chừa phần tỉnh táo
Đừng bao giờ cho mình giỏi đến mức không cần thỉnh giáo

Và vẫn nên có một bài nhạc hoàn chỉnh
Vì sản phẩm đến tay khách hàng không thể là loại xoàng xĩnh
Và đó là cách dễ nhất để người ta tiếp cận và viral
Đừng để người ta qua mặt, rồi lúc đó mới choàng tỉnh

Chuyên môn, Softskill, kinh nghiệm, và quan trọng nhất là Tâm Thế
Ghi bàn khi bóng thậm chí không ở trong chân
Cày bừa xới cuốc mặc dù không phải nông dân
Điên cuồng chạy theo trái bóng, ra đồng không ngại cái nóng.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Đời ta cần lắm thơ hay
Xe tải nặng cần thêm nhíp giảm sốc
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Cuối cùng các nhà khoa học đã khẳng định vấn đề mình tin tưởng bấy lâu:
50% các chỉ trích của mình tới người khác, là phản ánh chính các sai sót của chính con người mình.

https://hbr.org/2019/03/the-feedback-fallacy
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Lời ru cho con, lời ru cho con
Những đêm trăng tròn, con nằm say ngủ
Những đêm trăng khuyết, lòng má không yên
Sông kia êm đềm, dạ nhiều sóng dữ
Rừng thẳm lặng im, hùm beo vây phủ

Con lớn rồi, mà má vẫn phải lo
Ầu ơ ví dầu, con hát ru tặng má
Cầu ván đóng đinh, gió quất mòn rặng đá
Gập ghềnh bóng in, bước ai đi nặng quá
Giọt mồ hôi mặn quá
Gắt chát bát cơm đầy

Ai vẫn đơn thân, sẽ không hiểu được lòng
Nước mắt chảy xuôi? Con sẽ bơi ngược dòng
giữa hai bờ loang lở
về thuở ban sơ
khi mộng đầu dang dở.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Có thể ta không thiệt giỏi
Đói bụng, nóng giận, cô đơn, mệt mỏi
Là lúc dễ bị tổn thương và lao vào hư ảo
Si mê, cuồng vĩ cuốn ta như bão
Cứ để bản năng càu nhàu và xàm xì
Phải làm gì?
Tự biết giá trị bản thân qua tiền lương được tính theo giờ, một trăm năm mươi ngàn
Gọt phôi thau rơi vàng
Hay còn lớn hơn chính ta nữa?
Tiền lương chỉ ăn được đôi ba bữa
Nên ta vươn lên theo ánh ban mai
Trước khi nước ngập đến mang tai
Là lúc năng lượng tràn đầy và đương đầu thực tế
Đừng hỏi vì sao đời cực thế.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Đồng hồ là bất cứ thứ gì gõ nhịp
Là một vòng trái đất tự xoay chính nó
Là một nửa mặt trăng khi tròn khi khuyết
Là con lắc đơn đi hết chu kỳ
Là vòng electron quay quanh nhân hạt
Là lần cuối ta được là chính mình
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 23 trang (222 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối