Những bài hát mà bạn thấy thích, thấy cảm động, hay thấy bất cứ gì nữa... Hôm nay có một chuyện hơi hơi bực mình xảy ra, bạn Pin có gửi cho em bài hát này, không hiểu vì vô tình hay cố ý mà em thấy bài này hợp với tâm trạng của mình thế! Có lẽ em phải up thôi! Không nên bực mình, không nên cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện không đâu
Bài hát hôm nay em được nghe là "Streets of London" do Mary Hopkin hát, tạm dịch là "Những đường phố Luân Đôn"
Have you seen the old man In the closed-down market
Kicking up the paper, with his worn out shoes?
In his eyes you see no pride And held loosely at his side
Yesterday's paper telling yesterday's news Em đã bao giờ thấy ông già trong buổi chợ chiều, đá giấy vụn bằng đôi giày rách tươm? Và trong đôi mắt ông là cả một bầu trời tuyệt vọng, ông vẫn cầm theo mình một tờ báo viết về tin tức ngày hôm qua.
So how can you tell me you're lonely, And say for you that the sun don't shine?
Let me take you by the hand and lead you through the streets of London
I'll show you something to make you change your mindVậy thì làm sao em cứ nói rằng em cô đơn mệt mỏi, và kêu rằng cuộc sống của em tối tăm ảm đạm. Hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa em đi qua những đường phố Luân Đôn, tôi sẽ cho em thấy nhiều điều khiến em thay đổi suy nghĩ của mình
Have you seen the old girl Who walks the streets of London
Dirt in her hair and her clothes in rags?
She's no time for talking,She just keeps right on walking
Carrying her home in two carrier bags.Em có thấy bà già bước thấp bước cao trên những đường phố Luân Đôn, với mái tóc cáu bẩn và bộ đồ sờn rách mặc trên người? Bà không có lúc nào để nói chuyện mà chỉ bước đi mệt mỏi đem hai cái túi đựng đồ nặng trĩu về nhà.
Vậy thì làm sao em cứ nói rằng em cô đơn mệt mỏi, và kêu rằng cuộc sống của em tối tăm ảm đạm. Hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa em đi qua những đường phố Luân Đôn, tôi sẽ cho em thấy nhiều điều khiến em thay đổi suy nghĩ của mình
In the all night cafe At a quarter past eleven,
Same old man is sitting there on his own
Looking at the world Over the rim of his tea-cup,
Each tea last an hour Then he wanders home aloneĐêm nào cũng thế, trong quán cà phê ven đường, đã là 12h kém một khắc, có một ông già vẫn cứ ngồi đó một mình, nhìn thế giới qua cốc trà của mình. Mỗi chén trà ông uống hết cả giờ đồng hồ, và rồi ông lại mệt mỏi rảo bước một mình về nhà...
Vậy thì làm sao em cứ nói rằng em cô đơn mệt mỏi, và kêu rằng cuộc sống của em tối tăm ảm đạm. Hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa em đi qua những đường phố Luân Đôn, tôi sẽ cho em thấy nhiều điều khiến em thay đổi suy nghĩ của mình
And have you seen the old man Outside the seaman's mission
Memory fading with The medal ribbons that he wears.
In our winter city, The rain cries a little pity
For one more forgotten hero And a world that doesn't careVà, đã bao giờ em nhìn thấy một người thuỷ thủ già đã hoàn thành nhiệm vụ và hết tuổi đi biển. Ký ức cứ mờ nhạt dần với những cái huân chương mà ông đeo trên ngực. Trong thành phố mùa đông của chúng ta, tiếng mưa rơi rầm rĩ, cho một người anh hùng đã bị quên lãng, và thế giới này dường như chẳng còn quan tâm...
Vậy thì làm sao em cứ nói rằng em cô đơn mệt mỏi, và kêu rằng cuộc sống của em tối tăm ảm đạm. Hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa em đi qua những đường phố Luân Đôn, tôi sẽ cho em thấy nhiều điều khiến em thay đổi suy nghĩ của mình
Nếu thay Luân Đôn bằng Hà Nội, em cũng cần có những suy nghĩ thực sự, em không nên nhìn bi quan bất cứ thứ gì. Cuộc sống của em không hề ảm đạm... Em luôn luôn hạnh phúc, vì bên cạnh em luôn có mọi người...Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu