HỒI KÝ
Hồi tưởng lại quãng đường dông tố,
Tái tê lòng mấy độ gió sương.
Rối bời trăm mối vấn vương
Sẻ đàn tan nghé ,đoạn trường xót xa.
Xót song than tuổi già lận đận,
Thương hai em ruột quặn lòng đau.
Chỉ non thề biển nặng sâu,
Bồng con tập kết ai sầu chăng ai?
Ruộng mầu mỡ chạy dài mấy đỗi,
Nhà khang trang đỏ ngói mấy tòa.
Cơ ngơi dù nếp Ông Bà,
Tang thương ,hải ốc vẫn là tự nhiên.
Nấm mộ Thầy đã yên cố lý,
Nỗi nhà huyên niên kỷ tám mươi.
Bắc Nam đôi ngả cách vời,
Nghĩ câu định tỉnh lệ rơi hai hàng.
Cõi Hoa Kỳ tao khang gửi phách ,
Cháu con còn đất khách bơ vơ.
Hàn huyên nào biết bao giờ,
Quê người lưu lạc biết nhờ vào đâu.?
Sợi chỉ hồng duyên sau kim cải,
Mừng hai trai ,ba gái tốt tươi.
Thông minh nết đất tính trời,
Vườn xuân niên khóa ,não người văn chương.
Bước phong trần dặm trường nát cỏ,
Đường truân chuyên gót rỗ gian nan.
Nhớ khi Hà Nội giặc càn,
Đang tuổi quân dịch nhập đoàn viễn chinh.
Nghề vô tuyến truyền thanh học tập,
Tích tà tích khóa lập từng ngày.
Bởi tính bất khuất thẳng ngay,
Bọn trên bất ý chuyển rầy Lai Châu.
Hai chế độ nông sâu suy nghĩ,
Theo Cụ Hồ ấy lý là hơn.
Chờ khi thống nhât giang sơn,
Gia đình đoàn tụ bõ cơn mong hoài.
Cũng có khi trực đài phát điện,
Nào sữa ,bơ,chăn nệm ,lính hầu.
Nhố nhăng trong đám Phi Âu ,
Nhọ nhem phẩm giá ,bạc phau tình đời.
Cũng có khi leo đồi vượt lũ,
Cuộc quân hành quên ngủ thâu đêm.
Rừng khuya tĩnh mịch êm đềm,
Câu hò vang vọng chạnh niềm nước non.
Tình đồng chí sắt son ghi dạ,
Chung chiến hào vất vả có nhau.
Nâng niu khi ốm khi đau,
Nắm cơm san sẻ ,đũa rau vui vầy.
Cũng có khi tung mây cưỡi gió,
Tầu bay vượt mấy độ từng không.
Có khi vó ngựa thong dong
Dạo quanh vách đứng qua dòng suối sâu.
Điện Biên Phủ ,Lai Châu,Piềng láo,
Dốc Pha đin,Tuần giáo ,Sơn la.
Lào cai,Yên bái,Sa pa,
Trải mùi Hà Nội,thăm qua Sài Gòn.
Hai mốt năm ôn tồn dạy dỗ,
Khó khăn chồng nào có kêu ca.
Trí tuệ ,sức lực bỏ ra,
Ba ngàn sĩ tử, tốt là mấy mươi.
Thẹn giấy bút ,hổ người nuôi dạy,
Quế cung thiềm đành vậy ,biết sao!
Mặc ai áo rộng mũ cao,
Lư sinh gối Lữ chiêm bao mơ màng.
Ngao ngán nhẽ gan vàng mệnh bạc,
Mảnh lông hồng đạn lạc tên bay.
Tủi than đàn trẻ thơ ngây,
Biết đâu lai lịch những ngày chưa sinh.
Trong thôn xóm ân tình thân thiết ,
Đối trướng cần là viết giúp ngay.
Mấy vần dù chẳng được hay
Hiếu trung gọi chút có tay góp phần.
Hóa nhi hỡi liêu nhân lắm nhẽ,
Ừ !thử xem giở quẻ đến đâu?
Quan san bão táp bấy lâu,
Rầy cho bãi bể nương dâu chẳng nề.
Sáu mốt xuân đã về hưu nghỉ,
Dưới mái tranh vui vẻ thảnh thơi.
Ung dung lão hưởng tuổi trời,
Ngâm câu trường thọ, vịnh đời Nghêu Hoa.
Buổi trưa đến chén trà thưởng thức,
Tối lên đèn giáo dục cháu con.
Sẵn nền nhân đức gia môn,
Hẳn là quý tử,lan tôn nối truyền.
Mỗi năm thêm một tuổi xuân.
Mùa hạ năm Giáp tý -1984
"bạc bẽo nhất trên đời là VỘI VÃ TRẢ ƠN"