Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]

Ảnh đại diện

Kí ức

HOÀI NIỆM KIỀU NƯƠNG
Ra đi dạo ấy mắt thu sầu
Lạc lối nàng xuân xưa ở đâu?
Đông sang thấm lạnh lầu Ngưng Bích
Hạ đến lòng se một mối tình…
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

NƯỚC MẮT AN TƯ
Có những sự hi sinh thầm lặng
Ai thấu chăng trái đắng một đời?
Nàng ra đi đánh rơi xuân sắc
Chôn mối tình quặn thắt con tim...
Trên chuyến tàu định mệnh nhấn chìm
Thân trinh tiết bị dìm vào nhơ bẩn
Cười với giặc xé lòng đau...uất hận!
Thương kiếp hoa tan tác trong ngần...
An Tư ơi, nàng đã sống thế nào?
Đời bạc bẽo... sử sách vào quên lãng!!!
Một nghìn năm chạnh sầu cung ai oán
Khóc cho nàng đôi giọt lệ loang ...
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

CÔ BÉ BÁN DIÊM
Đôi chân trần, manh áo mỏng buốt vai
Em bước đi màn đêm dài hun hút
Con phố vắng nhá nhem trời mờ đục
Tuyết rơi đầy gió vút lạnh từng cơn

Vội nép mình trong góc nhỏ cô đơn
Co người lại mong ấm hơn một chút
Nhưng cái lạnh vẫn sắt se rũ rục
Em lặng thầm ước hạnh phúc đơn sơ

Từng que diêm thắp sáng những giấc mơ
Lò sưởi, ngỗng quay và cây thông rực rỡ
Bà hiện về dang vòng tay rộng mở
Kí ức tuổi thơ của một thưở yên bình…

Như ẩn chứa phép mầu nhiệm vô hình
Tách đôi giữa quá khứ và thực tại
Niềm vui ấy làm sao cho còn mãi?
Khi chỉ là hư ảo…
Em ơi!

Tuyết lạnh lùng vẫn cứ rơi rơi
Lửa tàn lụi… chơi vơi trời đen sẫm
Trong hụt hẫng nung khát khao hơi ấm
Từng que diêm nối tiếp âm thầm

Bà trở về theo ánh sáng tình thâm
Cười hiền hậu rồi ôm chầm lấy cháu
Bỏ sau lưng tất cả bao phiền não
Đưa em bay vào chốn thiêng đường

Sẽ không còn cảnh đói rét, tan thương
Những khổ đau của đời thường cuộc sống
Em ra đi nụ cười tươi theo mộng
Má ửng hồng vương hạnh phúc đêm đông...
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

TÌNH YÊU KHÔNG ĐIỂM KẾT
Chiều Đức Minh nắng nhạt vàng dịu nhẹ
Tôi và em lặng lẽ bước bên nhau
Hoàng hôn thắm
lá vàng chao rất khẽ…
“Hãy đợi anh!
Cha mẹ sẽ tác thành!”

Em không nói gì,
đôi mắt thoáng long lanh
Nhìn tôi đi…
mong manh rồi xa khuất
Mấy độ thu qua,
mấy mùa thay lá
Em có trách tôi?
-Lỗi hẹn rồi!…

Em cứ giận, cứ hờn, cứ dỗi
Cứ xem tôi…
-kẻ phản bội, vô tình!
Thà như thế,
mà em còn hạnh phúc
Hãy quên tôi!
Đừng mòn mỏi đợi trông…

Ôi sự sống!
Từng ngày tôi chống chọi
Với cơn đau, với bóng tối tử thần!
Tôi phải sống!
Vì em, vì tất cả
những người thân yêu…
đang kì vọng
nơi tôi!

Tôi không đếm thời gian,
chờ cái chết
Như Giôn-xi… sầu đếm lá thường xuân
Vì tôi biết
mỗi phút giây được sống
thật hiếm hoi, phải trân trọng, giữ gìn!

Tôi nhìn mẹ, mắt trũng sâu, thâm đậm
Gương mặt cha hốc hác những hi sinh
Còn riêng chị cũng đỏ hoe bịn rịn
Các em tôi chẳng nghe tiếng vui đùa…

Tôi tự hỏi trước đây sao vô cảm?
-Với cỏ cây, vạn vật. Với cuộc đời!
Nay hiểu rõ lòng vương bao tiếc nuối
Ôi kiếp người giữa lớp bụi trần ai…

Một ngày mới bắt đầu, bình minh đến
Ánh mây hồng rực rỡ rặng núi xa
Tôi đã thắng! Dù một ngày ít ỏi
Dù xác thân có mệt mỏi, rã rời

Cuộc sống đẹp và đáng yêu biết mấy
Ngay cả khi tôi sắp phải ra đi
Nếu nhỡ mai này… tôi ngã gục!
Phút cuối cùng tôi vẫn sẽ nâng niu…

Tôi yêu người thân,
Yêu mái ấm gia đình
Tôi yêu em,
Yêu mối tình thanh khiết
Tôi yêu cuộc đời
bằng trái tim tha thiết…
Muốn ôm hôn,
muốn xiết chặt vào lòng…
Ôi sự sống của tôi!
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

THĂNG TRẦM...
Những vòng xoáy trôn ốc
Phải chăng một kiếp người
Khi vui rồi thoáng khóc
Gặp rủi lại hoá may

Cuộc đời của mỗi người
Phải chăng là cung nhạc
Thăng trầm đều hoà hát
Tạo nên một khúc đời

Niềm tin của mỗi người
Phải chăng là ngọn núi
Khi cao rồi trượt ngã
Khi ngã lại vươn cao

Có những khó khăn nào
Mà ta không phải vượt
Còn bao nhiêu vất vả
Mà ta chẳng đảm đương?

Ta đi trên chặng đường
Chông gai chờ phía trứơc
Ta hứng giọt thăng trầm
Vững tin và mơ ứơc

Không vui vì hạnh phúc
Chẳng buồn vì lẻ loi
Chớ tự ti mặc cảm
Cũng đừng quá tham lam

Xin nhìn đời là bạn
Thì rủi sẽ hoá may
Từ đắng cay ta sống
Vươn lên và ước mong

Hãy xem cuộc đời mình
Như muôn vàn thử thách
Khi dám vượt khó khăn
Ấy là ta chiến thắng

Còn lắm điều cay đắng
Cũng khá nhiều khổ đau
Hạnh phúc chỉ đón chào
Khi ta đầy nghị lực…
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

NHỊP ĐỜI
Con than trách mình không đủ mạnh
Trước thế gian lạnh những bụi mờ
Tâm hồn trống trải bơ vơ
Ai người che chở kẻ khờ là con?

Con buồn tủi giữa đời gai nhọn
Tức thế gian tình nghĩa chẳng còn
Mấy ai giữ chọn sắt son
Khắc ghi nhân nghĩa đá mòn không phai

Con e ngại những ngày quên lãng
Sống lang thang lạc bạn, lầm thù
Rồi dần phải hoá đứa ngu
Giả mù, câm , điếc cho dù vẹn thân

Và lận đận bao lần bị gạt
Bởi những lời xuyên tạc, đỏ đen
Bỗng đâu bị biến kẻ hèn
Tim nghe nghèn nghẹn vắng đèn trong đêm

Nhưng chẳng hận những gì mình nếm
Dẫu bị dìm con vẫn ngoi lên
Đắng, cay, mặn sẽ làm nền
Dựng xây vị ngọt vững bền tương lai

Đời trôi mãi con nào sợ hãi
Tự nhủ lòng xuân hãi còn xanh
Thế gian vẫn lắm điều lành
Mong manh thất bại con dành niềm tin
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

DAT ME
Xa rồi một thưở nằm nôi
Xa rồi dáng mẹ vẫn ngồi ru con
Xa rồi tiếng dế nỉ non
Xa rồi thơ ấu ngày còn ấm êm
Thành đô hoa lệ đêm đêm
Con tìm chẳng thấy, buồn thêm, nhớ nhà!
Muôn phương dẫu đẹp kiêu sa
Không bằng đất mẹ đậm đà yêu thương
Ấm lòng hai tiếng Quê Hương
Nghìn năm soi sáng bước đường con đi...
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

TÔI ĐI TÌM TÔI
Chiều không buồn sao chiều buông nắng nhạt?
Người không buồn sao để lạc vần thơ?
Lòng không sầu sao tim chẳng mộng mơ?
Môi vẫn cười sao thờ ơ, vô cảm?

Nếu cuộc sống là khoảng trời u ám
Mỗi chúng ta bước lãnh đạm giữa đời
Thì khác nào như những kẻ dạo chơi
Trên nhân thế lỡ đánh rơi hồi ức?

Bao kiếp sống lầm than đời cơ cực
Nhưng vì sao vẫn rạo rực niềm vui?
Phải đâu trong hạnh phúc chôn vùi
Chỉ vẹn vẹn tiếc nuối và nước mắt?

Đừng từ bỏ những tin yêu góp nhặt
Đừng nản lòng phó mặc tạo hoá xoay
Đừng đổ thừa cho vận mệnh rủi may
Đừng trượt ngã theo chuỗi  ngày sống phí
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyễn vũ

hay thật
quả là rất đáng để nguoi ta học hỏi
I LIVE MY LIFE FOR POETRY
(TÔI SỐNG VÌ THƠ)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Kí ức

NGÃ RẼ
Đã không còn nguyên vẹn những ngày xưa
Thưở hồn nhiên cửa hồn chưa bám bụi
Nay con lớn theo dòng đời rong ruổi
Chợt nhận ra đánh mất buổi vô tư

Con hôm nay trong vòng xoáy thực hư
Tâm cạn kiệt những ngôn từ khó nói
Để thời gian vô hình bao chấm hỏi
Ngã rẽ nào cũng không khỏi thương đau

Phải làm sao? Con đây phải làm sao?
Bên nghĩa mẹ, bên kia là hoài bão
Xin một phút bình yên về nương náo
Thôi quay cuồng giữa vòng xoáy đảo điên

Mỗi kiếp người trọn vẹn mấy niềm riêng?
Những hạnh phúc có lẽ nào miên viễn?
Đâu bờ bến, đâu là nơi con đến?
Thấy đáy hồn một khoảng trống rộng thênh

Dẫu biết rằng cuộc sống vốn bấp bênh
Bao khúc khuỷu, gập ghềnh đường con bước
Những ngã rẽ xoay ván cờ lật ngược
Ảo ảnh mờ, con có được gì chăng?

Đã là người sao tránh khỏi khó khăn?
Con chẳng ngại phải băng rừng vượt núi
Chỉ e sợ thời gian mình ngắn ngủi
Với ước mơ theo đuổi cả một đời

Có khoảnh khắc thấy mệt mỏi rã rời
Tâm chay sạn, và chẳng còn biết khóc
Sống hời hợt buông lơi hồn khô khốc
Rồi một ngày con đầu độc chính con

Đã đôi lần nhìn dáng mẹ héo hon
Tim con nhói những vết đòn bỏng rát
Làm sao xoá khoảng cách lòng mờ nhạt?
Chẳng thể nào, con đã khác ngày xưa!

Không đổ thừa do nhịp sống đẩy đưa
Vì con biết tại mình chưa cố gắng
Sai lầm phải trả giá bằng trái đắng
Kết quả này rằng ai thắng, ai thua?

Ngán ngẫm đời với hơn kém, ranh đua
Con muốn sống những ngày chưa được sống
Quên quá khứ, vì tương lai còn rộng
Liệu hôm nay làm lại có thể không?

Những con đường ngã rẽ chẳng song song
Nhưng điều cố hướng lòng về đích đến
Hạnh phúc đâu hẳn là bờ bến?
Con vẫn tìm để khắc một cái tên...
Đời thực không như mộng
Luôn đầy rẫy bất công
Hơn nhau ở tấm lòng
Cùng vẽ nên cuộc sống
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]