Giới thiệu bài thơ
Trưng nữ vương của Ngân Giang
Rằng ngày xưa ấy Ngân Giang
Một dòng sông lạnh muôn ngàn sao rơi
Nữ sĩ Ngân Giang sinh năm 1916 mất năm 2002. Bà đã vang bóng một thời với sở trường thơ mang hơi hướng Đường Thi.
Suốt một đời người, nữ sĩ làm trên 4000 bài thơ, về số lượng này có thể nói bà là một nhà thơ có tác phẩm thơ nhiều nhất, nhì ở Việt Nam.
Thi sĩ Đông Hồ khi bình giảng bài Trưng nữ vương, ông đã quá xúc động trước vẻ đẹp mỹ lệ của thơ nên đã đột tử (vỡ mạch máu não) ngay trên bục giảng đường Đại học Văn khoa Sài Gòn vào ngày 25-3- 1969.
Nữ sĩ nổi tiếng là một nhà thơ nữ thời Tiền chiến và đã để lại nhiều áng thơ bất hủ.
Vậy mà không hiểu sao, bà không có tên trong sách Thi Nhân tiền chiến của Hoài Thanh, Hoài Chân; và cũng không có tên trong bộ sách Nhà Văn hiện đại của Vũ Ngọc Phan.
Là “thiên tài bị bỏ quên”, nhưng giờ đây thơ của nữ sĩ vẫn còn khơi được nhiều cảm xúc trong lòng người đọc hôm nay, hơn hẳn nhiều người đã từng có tên trong những sách ấy, âu đó cũng là lẽ công bằng, là niềm an ủi cho anh linh của một nữ sĩ xinh đẹp, tài hoa nhưng bạc phận này.
(về đời riêng, bà đã gặp không ít nỗi éo le, các bạn muốn biết chi tiết xin đến địa chỉ:
http://vtc.vn/phongsu/5835/index.htm)***
Với mớ ngôn từ đã cũ, nhưng qua đôi tay khéo sắp đặt, trau chuốt của bà, chúng trở nên những viên ngọc quí mới lạ, thật phù hợp để ca ngợi, để thố lộ những gì trang nhã, cao cả và thiêng liêng.
Trong kho tàng thơ Việt, có không ít bài viết về Trưng nữ vương; nhưng đa phần tác giả đều là phái nam; bởi vậy, hay thì có nhưng thấm thì không.
Có thể nói bài thơ tôi sẽ post ngay sau đây, là bài thơ hay nhất viết về nhân vật lịch sử này.
Thật đặc biệt và cũng thật tinh tế, âm điệu toàn bài giống như một khúc bi hùng ca. Lẫn trong tiếng trống đồng, tiếng tù và, vừa rộn ràng, vừa uyển chuyển, diễn tả được hết niềm vui của người thắng trận; là tiếng rơi thật khẽ của những giọt nước mắt của người góa bụa trẻ thầm tủi cho thân phận cô đơn, lạnh lẽo của mình…
Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu cạn cùng tâm trạng của một phụ nữ.
Tôi nói vậy, có võ đoán lắm không? Và các bạn có nghe như tôi không?
Trưng Nữ Vương
Thù hận đôi lần chau khóe hạnh
Một trời loáng thoáng bóng sao rơi
Dồn sương vó ngựa xa non thẳm
Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi
Ngang dọc non sông đuờng kiếm mã
Huy hoàng cung điện nếp cân đai
Bốn phương gió bão dồn chân ngựa
Tám nẻo mưa ngàn táp đóa mai
Máu đỏ cốt xong thù vạn cổ
Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai
Hồn người chín suối cười an ủi
Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi
Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận
Non hồng quét sạch bụi trần ai
Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời...
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá,
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi
Ngân Giang.1939
Nói thêm:
Các bạn nên vào địa chỉ mà tôi vừa nêu trên, để hiểu và thương cảm cho một số phận, một tấm lòng.
Với tôi, 4 câu cuối chỉ toàn là nước mắt.
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá,
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi
(Khăn trở lạnh hàm ý nói lên sự th