Kiếp cô đơn
Một kiếp cô đơn sắp hết rồi
Bà già cô trẻ có gì coi
Duyên tiên chưa bén đành cam phận
Nhan sắc tàn phai đã thế rồi
Bảy nổi ba chìm theo xoáy cuộn
Trong nhờ đục chịu cứ trôi thôi
Mặc cho thiên hạ đua bay bổng
Mình vẫn ung dung chả mệt hơi
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Anh hùng rơm
Một người ôm ẵm lắm tình si
Dùng dằng nửa ở, nửa bước đi
Mắt liếc đong đưa về phía ấy
Miệng cười toe toét với người ni
Sáng sáng online tình thắm thiết
Đêm về thin thít với bà phi
Những đóa hoa kia nào có biết
Anh hùng giờ nhũn giống chi chi.
Vui là chính - Chính là vui!
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Nhẹ dạ
Tình mây tình gió giả trồng si
Tưởng vớ được vàng vội vã đi
Nhìn vẻ đẹp giai mơ hoàng tử
Thấy lời nhỏ nhẹ ngỡ tăng ni
Vịt giời Cuội bán mua không tính
Lời hứa Sở Khanh thấy cứ phi
Lúc bị lửa thiêu chưa sáng mắt
Hỏi rằng hối hận có còn chi
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Hỏi
Chiều xuống hoa tàn, hết thắm tươi
Hương đâu còn nữa, đã tả tơi
Người ơi ! Hết nhớ nhung chưa nhỉ?
Chàng hỡi! Còn thương đến rụng rời?
Lẻo mép kêu gào nghe thống thiết
Khua mồm tưởng tượng chết theo thôi
Khen ai diễn xuất sao “ngon” thế
Kêu khóc nhưng nào lệ có rơi
Sở Khanh ơi?
Vui là chính - Chính là vui!
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tình chàng Thúc
Biết Hoa chiều xuống chẳng còn tươi
Sắc lụn hương phai rủ rã tơi
Thương lắm! bán luôn trời chẳng tiếc
Yêu nhiều! thề dẫu xác tan rời
Trước uy họ Hoạn đành cam chịu
Phải ngó người ta chịu đòn thôi
Dọn đến góc vườn mà niệm phật
Khi nào có dịp - lệ chung rơi ./.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lệ tủi...
Ngày xưa ai gác tía đài trang
Ai nghệ sỹ nghèo một kiếp mang
Khi gửi tiếng đàn sang để ngỏ
Lại chê lạc phím chán không màng
Thế rồi dâu bể đời thay đổi
Trôi nổi nhân gian phận bẽ bàng
Bất chợt gặp nhau nàng ngoảnh mặt
Đôi hàng lệ đẫm vội quay ngang
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tình chàng Thúc
Biết Hoa chiều xuống chẳng còn tươi
Sắc lụn hương phai rủ rã tơi
Thương lắm! bán luôn trời chẳng tiếc
Yêu nhiều! thề dẫu xác tan rời
Trước uy họ Hoạn đành cam chịu
Phải ngó người ta chịu đòn thôi
Dọn đến góc vườn mà niệm phật
Khi nào có dịp - lệ chung rơi ./.
Trương Sỏi
***********
ĐÈO BÒNG
Trời chiều ánh nắng nhạt màu tươi
Cánh phượng bên đường rụng tả tơi
Thu đến hè đi mơ chẳng tới
Mây về gió thoảng mộng chưa rời
Đèo bòng duyên nợ thêm đau xót
Ôm ấp tình si chỉ nhọc thôi
Lạc chốn hồng hoa hồn hóa dại
Mai này thức tỉnh lệ sầu rơi.
Đ.D.B
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lạc bước
Ngày trước quê mùa rực rỡ tươi
Từ ngày ra phố hoá mê tơi
Vướng vào tơ nhện thân nhơ nhuốc
Lạc tổ tò vò xác rã rời
Càng dấn thân vô càng ngập ngụa
Không dừng chân được cứ đưa thôi
Hàng hoa em bán khi tàn tạ
Nhắm mắt là xong một kiếp rơi
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Trương sỏi đã viết:
Lệ tủi...
Ngày xưa ai gác tía đài trang
Ai nghệ sỹ nghèo một kiếp mang
Khi gửi tiếng đàn sang để ngỏ
Lại chê lạc phím chán không màng
Thế rồi dâu bể đời thay đổi
Trôi nổi nhân gian phận bẽ bàng
Bất chợt gặp nhau nàng ngoảnh mặt
Đôi hàng lệ đẫm vội quay ngang
********************************
LỠ LÀNG
Này em cô gái nét đoan trang
Lỡ dại siêu lòng để bụng mang
Tiết hạnh đời mình sao chẳng thiết
Gia phong dòng tộc lại không màng
Hồng nhan bạc phận duyên tình phụ
Số kiếp truân chuyên nợ bẽ bàng
Hối hận ăn năn giờ đã muộn
Đường đời đã rẽ hướng sang ngang
Đ.D.B
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Hỏi lại
Hoa có còn như buổi sớm mai
Ong qua bướm lại nét trang đài
Sắc hương tô điểm tươi màu nắng
Dáng ngọc như theo mỗi gót hài
Gió nội hương đồng còn giữ được?
Nét quê chân chất có mờ phai?
Than ôi một thuở sao tha thiết
Để tuột mất rồi biết trách ai ?
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook