Lá thư gửi thiên thần
"Mẹ không biết đến bao giờ cuộc đời mới gửi con- một thiên thần bé bỏng xuống bên mẹ. Mẹ sẽ yêu con, yêu con lắm. Mẹ đã quá cô đơn..."
Con à, mẹ không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong thế giới này dường như không còn chỗ đứng cho mẹ. Hôm nay cũng như bao ngày khác, mẹ cứ mải miết chạy trốn một người mà không biết làm cách nào để dừng lại.
Mẹ biết mình may mắn được sinh ra trong một gia đình có chút thành đạt. Nhưng đằng sau cái vè mặt thành đạt ấy ẩn hiện góc cạnh sâu xa. Là chị em tưởng chừng có thể chia sẻ với nhau từ những chuyện rất chi là nhỏ nhặt, đằng này mỗi người đều chứa đựng cả một kho bí mật mà mãi mãi không ai tìm ra. Có điều mọi người vẫn yêu thương mẹ hết mực. Trong năm chị em, mẹ biết mẹ là người thiệt thòi nhất. Không phải mẹ cảm thấy thế vì ganh tị mà vì ngay từ nhỏ mẹ đã là một đứa mang nhiều khiếm khuyết. Nhưng lúc ấy mẹ không biết và không nghĩ nhiều lắm. Chỉ đến khi lớn rồi thì mẹ mới lờ mờ hiểu ra.
Khi mẹ ý thức được mẹ không bình thường mẹ cũng không muốn người ta nhìn mẹ với con mắt đầy vẻ thương cảm. Mẹ đã cố giấu đi tất cả, mẹ chưa từng tiết lộ với ai ngay cả chị em trong nhà còn có người không hay biết, vì mẹ vốn không phải đứa con gái hay kêu than đau ốm. Bạn bè mẹ hiển nhiên không một ai biết, trong mắt họ mẹ là một đúa hay vui buồn bất chợt và điều ấy làm họ đoán già đoán non rằng mẹ buồn vì một anh chàng nào mà không cho rằng mẹ buồn vì lý do nào khác.
Sau khi tốt nghiệp khác với đa số những bạn cùng trang lứa mẹ không hề lo lắng mà rất tự tin. Những tưởng có thể tìm kiếm cho mình một công việc nào ngờ cuộc đời này không đơn giản như mẹ nghĩ. mẹ đã từ bỏ cơ may của mình vì một điều viển vông. Mẹ sao dám trách ai chỉ trách bản thân mình đặt niềm tin nhầm chỗ và vì mẹ đã không thực sự cố gắng hết mình.
Là một đứa con mà đôi lúc mẹ cảm thấy mình bất hiếu vô cùng. Suất ngày để cho ông bà con phải lo lắng. Không ít lần họ giục mẹ ổn định gia đình. Vì hơn ai hết họ hiểu mẹ không như những đúa trẻ khác, họ lo cho mẹ hơn là lo cho chính bản thân mình. Nếu như mẹ là một người khác thì ông bà con không như vậy. Nhiều lần mẹ muốn nói với họ rằng mẹ không có ý định lập gia đình nhưng mẹ lại sợ họ sẽ đau buồn thêm...
Gần đây mẹ oằn mình chịu những cơn đau. Chưa bao giờ mẹ cảm thấy mình yếu đến thế. Với mẹ nó chẳng là gì. Nhưng mẹ không còn hồn nhiên như lúc trước được nữa. Mẹ bắt đầu lo lắng. Lo lắng cho con cũng là lo lắng cho chính bản thân mẹ. Nếu mẹ gây ảnh hưởng cho con có nghĩa là phần nào khiến con phải chịu đau khổ như mẹ.
Hiện giờ chắc con cũng đang mải rong chơi. Giá như mẹ cũng được làm thiên thần như con không phải lo nghĩ gì thì tốt quá. Nhưng mà như thế chẳng phải mẹ đã mang bao công sức của ông bà ngoại con đổ đi hết cả hay sao? Nên mẹ không mơ ước nhiều như thế. Chỉ mơ ước thế gian này mẹ có con là đủ.
HL
Vẫn ví mình là gió thì cứ để mặc gió bay đi...
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook