Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để lao vào lòng mẹ thảo nguyên mênh mang sinh ra tôi, nơi đoạn sông gầy nhom cong ngoằn như dấu ngã (~) quanh năm phủ sóng bờ tre. Chiều thả trâu về, những sợi khói bếp mỏng manh vươn lên, loãng ra, rách nát theo gió, làng xóm thanh thản trong nghèo khó. Tuổi thơ đã qua rồi hệt như nước dòng sông lặng lờ trôi không một lần quay trở lại.
Đêm thảo nguyên đẹp và biến ảo lạ thường như lửa cháy trong bếp củi của mẹ, lửa gợi người ta suy tư, cũng có thể chính củi cháy thành tro gợi người ta suy tư, chả biết...
Lần đầu ra biển tôi choáng ngộp giữa mênh mông. Lớn lên tôi so sánh mênh mông này với mông mênh khác, đối diện biển, trời rộng hơn nhiều. Cuộc đời lăn qua nhiều con dốc, gom mênh mông trời biển mới thấy biển trời còn bé hơn mênh mông lòng mẹ.
Ở thảo nguyên, bà mẹ nào cũng dặn dò con gái lên tám: cấm không được rửa bát đĩa lúc trời xẩm tối, khi oan hồn đói khát đi nhiều, nghe tiếng bát đĩa va chạm, ngỡ có ăn uống họ đổ xô đến chờ chực thì tội nghiệp. Lời dặn mẹ đau đáu kiếp người...
Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để nhìn trăng xuyên từ đám mây này sang đám mây khác. Không gian mênh mông, im lặng bát ngát. Ngắm trăng. Mình nhớ mình. Ngắm trăng. Mình quên mình. Nghe buồn hai con mắt, tôi ôm thảo nguyên quê hương cả trong những giấc mơ.
Giấc mơ. Chuyện kể rằng:
Hai vợ chồng nghèo xơ xác có đứa con trai lên tám kháu khỉnh. Đêm. Cả ba say ngủ trên chiếc giường ọp ẹp, chợt có tiếng chân người chạy giỡn trên mái nhà xiêu vẹo, chị vợ rón rén ra sân xem, thấy ông tiên sáng rực đang chơi trò thả diều trên nóc nhà. Thấy bị lộ, ông bay mất và nguyền rằng nếu tay chị vợ chạm vật gì đầu tiên vật ấy sẽ biến thành vàng. Chị ta hoảng hồn không tin vào mắt mình, chạy vào giường vồ lấy đứa con trai. Qua cơn hoảng loạn, chị nghe tay mình có cảm giác cứng ngắc, lạnh lẽo của kim loại. Căn nhà tối tăm lấp lánh ánh vàng từ người cậu bé. Từ đó họ hết nghèo vì ngày ngày hai vợ chồng tìm xẻo những chỗ không làm chết được con mình: xẻo tai, nhổ móng tay, chân, vặt tóc, lạn môi, xắt lưỡi. Than ôi, lòng tham con người là vô đáy, họ muốn tuyệt đỉnh giàu sang nên bán xác thằng bé. Nhưng thằng bé không chết, cuối cùng nó còn lại một trái tim người, khi họ tách cái xác vàng ra, trái tim nằm đó nhầy nhụa máu me, tươi rói, đập thoi thóp
họ không biết phải làm sao với trái tim ấy?
phải làm sao?
làm sao?
sao?
trên thế gian xuất hiện hai kẻ tâm thần cứ mang một trái tim máu me đi khắp nơi và hỏi phải làm sao?
Không gian im lặng. Xung quanh im lặng như những người nghe câu chuyện này bị buộc phải im lặng.
Những câu chuyện thảo nguyên kể thâu đêm suốt sáng, dưới ánh lửa bập bùng, trong tấm chăn da cừu ấm sực, trên cánh đồng mùa vụ... tiếp nối ngày đêm không hết. Chuyện không viết bằng chữ mà kể bằng miệng, in vào tim óc, người thảo nguyên dặn mình sống cho hợp lẽ đời, làm điều thiện, gặt điều hay, tốt, tránh điều dữ, xấu
Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Chợt nhận ra giấc mơ nào cũng phù phiếm. Mơ mãi đâu khi hộ chiếu xin một vé đi thăm giấc mơ của mình cũng hết thời hạn rồi. Lòng muốn ngụp lặn trong những chuyện kể thâu đêm, nướng xiên thịt lợn rừng mềm sượt giữa bao la đồng cỏ. Lại nhắn nhau: nếu số phận chỉ cho ta một quả chanh, hãy lấy tấm lòng thành mà làm đường, gắng pha cho đời cốc nước chanh tuyệt diệu.
Thế đấy, niềm vui đời nào có gì lớn, giản dị như một chum nắng, chói gắt nhưng dễ nhìn, hãy lội ngược dòng tìm vé đi tuổi thơ, tận hưởng nỗi khỏe khoắn của lạc thú điền viên. Huýt sáo một bài nhạc có nhịp điệu Fox nhanh, hay lắng tai nghe tiếng sáo chật ắp không gian...
Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Đan Hạ
Yêu trả góp một kiếp người, anh ạ!
Cũng sống rồi cũng chết cũng hư không...