Bản dịch của Giải NghiêmGửi bởi
hongha83Ngày gửi: 21/04/2009 19:39
Số lần sửa: 1
Lần sửa cuối: 22/04/2009 08:39 bởi
VanachiVà bây giờ trời đã về chiều.
Almitra nhà nữ tiên tri nói: “Phúc cho ngày hôm nay, cho nơi này, và cho linh hồn ngài lên tiếng.”
Ngài trả lời: Tôi là người nói ư? Hay tôi cũng là người nghe nói?
Rồi ngài bước xuống những bậc thềm của ngôi Đền, và mọi người đều bước theo ngài.
Ngài đã tới thuyền và đứng trên khoang.
Quay về mọi người lần nữa, ngài cất tiếng cao và nói như vầy:
Hỡi dân thành Orphalese, gió bảo tôi rời các bạn bây giờ.
Tôi chẳng vội vàng như gió, nhưng cũng phải đi.
Chúng ta, những người phiêu bạt - luôn mãi kiếm tìm con đường cô độc hơn thôi - bắt đầu không ngày nơi chúng ta vừa kết thúc một ngày; không bình minh nào tìm gặp chúng ta nơi hoàng hôn đã rời ta biền biệt.
Ngay trong khi đất ngủ, chúng ta đi.
Chúng ta là hạt của loài cây dai bền bám trụ, trong sự chín mùi và viên mãn của trái tim, chúng ta được gửi cho gió, và gieo đi khắp hướng.
Ngắn ngủi làm sao những ngày tôi ở bên các bạn, và ngắn hơn nhiều những lời tôi đã thốt ra.
Nhưng đến khi nào tiếng tôi nhạt mờ trong tai các bạn, và tình thương tôi biến đi trong ký ức các người - thì khi ấy tôi lại về thêm lần nữa,
Với một trái tim giàu có hơn, và đôi môi lép nhường cho tinh thần hơn trước – tôi sẽ cất lời.
Vâng, tôi sẽ trở về cùng với sóng triều, dẫu cái chết có dấu tôi đi, và im lặng lớn lao có bao trùm tôi đi nữa - nhưng tôi vẫn sẽ đi tìm sự hiểu biết của các anh.
Và tôi sẽ chẳng kiếm tìm vô ích.
Nếu điều tôi từng nói ra là sự thật, sự thật này sẽ tự trình bày qua một tiếng nói rõ hơn, và qua những ngôn từ gần gũi hơn với nghĩ suy của bạn.
Tôi sẽ đi với gió, hỡi dân Orphalese - nhưng không phải rơi vào trống rỗng;
Và nếu hôm nay không phải là một tác thành cho tình thương của tôi và nhu cầu của bạn, thì hãy để đây là hứa hẹn đến ngày sau. Vậy hãy biết rằng, từ im lặng lớn lao – tôi sẽ trở về.
Màn sương vén lên trong buổi bình minh - chỉ để lại hạt sương trên những cánh đồng - sẽ bốc lên cao, họp lại thành mây, rồi rơi xuống thành mưa.
Và tôi đã từng chẳng khác màn sương.
Trong tĩnh mịch của đêm tôi dạo bước trên phố phường của bạn, linh hồn tôi đã vào nhà bạn.
Nhịp tim bạn đã nằm trong trái tim tôi, và hơi thở bạn đã ở trên mặt tôi – tôi đã biết tận tường về bạn.
Vâng, tôi đã biết nỗi vui và niềm đau của bạn, những giấc mơ trong giấc ngủ bạn đã là những giấc mơ tôi.
Và nhiều khi tôi ở giữa các bạn như một cái hồ nằm giữa núi non.
Tôi phản chiếu những đỉnh cao trong bạn, những dốc uốn quanh co, và cả những cụm bầy tư tưởng, ước mong.
Vọng đến lặng yên tôi - là tiếng cười của bầy trẻ con dưới suối, và lòng khát khao của những thanh niên dưới những dòng sông.
Khi chạm đến bề sâu tôi, những con suối, dòng sông vẫn chưa ngừng ca hát.
Nhưng ngọt ngào hơn cả tiếng cười và lớn hơn cả nỗi khát khao đã đến cùng tôi – mênh mông không bến bờ trong các bạn:
Con người bao la mà trong người này các bạn chỉ là tế bào và những đường gân;
Người mà trong bài ca của Ngài mọi tiếng ca của bạn chỉ là tiếng gõ vô thanh.
Chính trong con người bao la này mà bạn bao la,
Do chiêm ngưỡng ngài mà tôi chiêm ngưỡng và thương yêu các bạn.
Bởi có khoảng cách nào tình thương vươn tới được mà không nằm trong khoảng bao la ấy?
Dự kiến nào, trông đợi nào, ước tưởng nào có thể vút cao hơn chuyến bay này?
Tựa như một cây sồi lớn trổ đầy hoa táo – đó là con người lớn ở trong các bạn.
Tâm ngài gắn bạn vào đất, mùi hương ngài nhấc bạn lên không, và trong sự bền bỉ của cây - bạn là bất tử.
Bạn đã được bảo rằng, cũng như sợi xích, bạn yếu như mắc xích yếu nhất.
Đó chỉ là nửa phần sự thật. Bạn cũng mạnh như mắc xích mạnh nhất.
Đo lường bạn bằng hành vi nhỏ nhặt thì khác nào công nhận sức mạnh của đại dương qua cái mong manh bọt biển.
Phán xét bạn qua những lần thất bại thì khác nào trách cứ tiết mùa bất nhất đổi thay.
Vâng, bạn giống như đại dương,
Và dù những con thuyền mắc cạn đang nằm đợi thủy triều trên bãi bạn, nhưng, cũng như đại dương, bạn không thể nào thúc dục thủy triều.
Và bạn cũng như tiết mùa,
Dù trong mùa Đông mình - bạn từ chối mùa Xuân,
Nhưng mùa Xuân - ngủ trong bạn - mỉm cười trong nửa thức nửa mơ và chẳng phiền lòng.
Xin chớ nghĩ tôi nói những lời này để các bạn bảo nhau: “Người khen quá chúng ta. Người chỉ thấy nơi chúng ta điều tốt.”
Tôi chỉ nói với các bạn qua ngôn từ về những gì các bạn đã tự biết rồi trong tâm tưởng.
Cái biết ngôn từ phải chăng chỉ là cái bóng của cái biết vô ngôn?
Tâm tưởng các bạn và ngôn ngữ tôi là những đợt sóng từ một ký ức niêm phong - ghi lại những ngày hôm qua của chúng ta, và của những ngày khi trái đất chưa biết chúng ta hay biết chính mình, và của những đêm khi đất chuyển mình trăn trở.
Những người khôn ngoan vẫn đến để trao cho bạn túi khôn của họ. Tôi đến để lấy túi khôn của bạn đi:
Hãy xem! Tôi đã tìm được cái còn lớn hơn cả túi khôn.
Đó là ngọn lửa hồn thiêng trong bạn hằng luôn tích tụ chính mình,
Trong khi bạn, chẳng chút lưu tâm đến sự mở rộng ra của nó, lại phàn nàn ngày tháng bạn phai tàn.
Đó là sự sống kiếm tìm sự sống trong những hình hài sợ hãi nấm mồ.
Chẳng có nấm mộ nào ở đây.
Những non núi, những đồng bằng này là một chiếc nôi, và một viên đá lót.
Bao giờ bạn đi ngang cánh đồng nơi bạn đặt tổ tiên mình ở đó – hãy nhìn kỹ đi, và bạn sẽ thấy chính mình và con cái mình nắm tay nhau nhảy múa.
Thực, bạn thường vui đùa mà chẳng biết.
Bao kẻ khác vẫn tìm đến bạn – vì những lời hứa hẹn cho đức tin của mình, bạn đã trao cho những người này không gì hơn là sự giàu sang, vinh quang và quyền lực.
Ít hơn là lời hứa tôi cho, vậy mà bạn đã hào phóng với tôi còn hơn thế nữa.
Bạn đã cho tôi lòng khát khao đậm đà hơn - hướng về sự sống.
Chắc chắn không có món quà nào lớn hơn cho một con người – như món quà biến mọi mục tiêu của mình thành đôi môi khô nẻ, và toàn bộ cuộc đời thành nguồn suối chảy tuôn.
Và vinh dự, phần thưởng của tôi nằm ở trong đây, - mỗi khi đến suối nguồn để uống, tôi thấy thứ nước sống này cũng khát; và nó uống tôi trong khi tôi uống nó.
Một số người trong các bạn cho rằng tôi quá tự hào và quá thẹn để nhận quà.
Đúng tôi quả tự hào để nhận tiền công, nhưng nếu là tặng phẩm thì không.
Và mặc dầu tôi đã ăn dâu giữa những ngọn đồi – khi các bạn muốn mời tôi ngồi ở bàn ăn các bạn,
Và dầu tôi đã ngủ nơi cổng đền – khi các bạn rất sẵn sàng cho tôi trú ngụ,
Nhưng há chẳng phải lòng thương tưởng của các bạn đến những giấc đêm ngày tôi – đã khiến cho thức ăn với tôi ngọt nào trong miệng, và đã bao quanh giấc ngủ tôi với những cảnh trong mơ?
Tôi tôn sùng bạn nhất vì bởi điều này:
Bạn cho rất nhiều mà không hề biết mình cho.
Quả vậy, lòng tốt săm soi chính mình trong gương – thì hoá đá.
Việc thiện tự gọi mình bằng những tên dịu dàng âu yếm – thì biến thành cha mẹ của kẻ mắc lời nguyền.
Một số người trong các bạn đã gọi tôi là lãnh đạm, và say sưa với cô độc của chính mình, bạn đã nói: “Ông ấy nhóm hội đồng với cây rừng, chứ không với con người.
Ông ấy ngồi một mình trên đỉnh đồi và nhìn xuống thành phố chúng ta.”
Đúng vậy, tôi đã trèo lên đồi và đi giữa những vùng hoang vắng.
Làm sao tôi có thể thấy các bạn - trừ phi từ một chỗ rất cao hay một chỗ rất xa?
Làm sao người ta ở thật gần nếu không phải ở xa?
Và có những người trong các bạn đã gọi tôi, không phải bằng lời, và họ nói:
Người xa lạ, kẻ kỳ khôi, tình nhân của những đỉnh cao không với được, tại sao ngươi ngụ giữa những đỉnh non nơi ó ưng làm tổ?
Sao người phải tìm cái không thể đạt?
Giông tố nào ngươi muốn bắt trong lưới của mình,
Và loại chim ảo mơ nào ngươi săn bắt trên trời?
Hãy đến làm một người trong chúng tôi.
Hãy bước xuống và làm nguôi cơn đói của mình bằng bánh chúng tôi,
Và làm dịu cơn khát của mình bằng rượu chúng tôi.”
Trong vắng vẻ cô đơn của tâm hồn mình họ đã thốt những lời trên;
Nhưng nếu sự vắng vẻ cô đơn này sâu hơn, họ sẽ biết rằng tôi chẳng tìm gì ngoài bí mật của niềm vui và nỗi buồn của bạn,
Và tôi chỉ săn những con người lớn hơn của các ngươi đang dạo ở trên trời.
Nhưng người đi săn cũng là kẻ bị săn: - Bởi bao nhiêu mũi tên đã rời cây cung tôi chỉ để nhắm vào lồng ngực chính tôi.
Và loài biết bay cũng là loài bò trên đất; bởi khi đôi cánh tôi sải ra dưới ánh mặt trời - bóng của chúng là một con rùa trên mặt đất.
Tôi - kẻ tin – cũng là kẻ nghi ngờ;
Vì tôi thường gí ngón tay vào chính vết thương mình - để có thể có niềm tin lớn hơn và hiểu biết lớn hơn về các bạn.
Chính là với niềm tin và hiểu biết này mà tôi nói,
Bạn không phải chỉ gói tròn trong thân thể, hay chỉ giới hạn nơi nhà cửa, ruộng vườn.
Cái là bạn - ngự trên non và lang thang cùng với gió.
Nó không phải là một vật bò ra ánh mặt trời tìm hơi ấm, hay đào hang vào bóng tối kiếm an toàn,
Nó là cái tự do, một tâm lớn phủ trùm mặt đất và thong dong đi lại ở trên không.
Nếu đây là những lời mờ hồ, xin hãy chớ tìm cách làm cho sáng sủa.
Mơ hồ và âm u là sự khởi đầu mọi vật, nhưng chẳng là sự kết thúc của chúng,
Tôi hẳn vui được các bạn nhớ đến tôi như một khởi đầu.
Sự sống, và mọi đời sống, được tượng hình trong sương mù chứ không phải trong pha lê.
Và ai biết đâu được rằng pha lê là sương mù trong kỳ phân rã?
Đây là điều tôi mong các bạn nhớ khi nhớ đến tôi:
Cái có vẻ yếu ớt và hoang mang nhất trong bạn – chính là cái mạnh mẽ và kiên quyết nhất.
Há chẳng phải hơi thở đã dựng thẳng lên và làm cho cứng cáp bộ khung bằng xương của bạn?
Và há chẳng phải giấc mơ - mà không ai trong các bạn nhớ đã từng mơ – đã dựng lên thành phố này của bạn, và tạo nên mọi thứ ở trong này?
Giá các bạn có thể thấy những ngọn triều hơi thở ấy - bạn sẽ ngưng nhìn tất cả những gì còn lại.
Và nếu bạn có thể nghe tiếng thì thầm của giấc mơ kia - bạn sẽ chẳng nghe âm thanh nào nữa cả.
Nhưng bạn không thấy mà cũng không nghe, và như vậy tốt thôi.
Tấm màn che mờ đôi mắt bạn sẽ được vén lên bởi đôi tay dệt nó,
Và lớp đất sét bít đầy tai bạn sẽ được chọc xuyên bởi những ngón tay nhào nặn nó lên.
Và bạn sẽ thấy.
Bạn sẽ nghe.
Nhưng bạn sẽ không phàn nàn đã từng biết mù loà, hay hối tiếc đã từng bị điếc.
Bởi trong ngày này bạn sẽ hiểu những mục đích ẩn tàng trong vạn vật,
Và bạn sẽ tôn sùng bóng tối như đã tôn sùng ánh sáng.
Nói những lời này rồi, Ngài nhìn quanh, và thấy người lái thuyền đứng bên khoang lái - mắt hết đăm nhìn những cánh buồm căng rộng, lại đăm đắm nhìn về một phía xa xa.
Ngài nói:
Nhẫn nại thay, nhẫn nại vô cùng - người thuyền trưởng của thuyền tôi.
Gió đang thổi, và những cánh buồm đang nao nức;
Cả bánh lái cũng đòi hướng đi; vậy mà thuyền trưởng thuyền tôi vẫn lặng yên chờ sự im lặng của tôi.
Và những thủy thủ của tôi đây, những người đã nghe dàn đồng ca của biển cả rộng bao la, vậy mà họ cũng lắng nghe tôi kiên nhẫn.
Giờ họ không phải đợi lâu thêm nữa.
Tôi đã sẵn sàng.
Dòng suối đã tìm ra tới biển, và thêm một lần bà mẹ bao la lại ôm đứa con mình vào ngực.
Xin tạm biệt những người dân thành Orphalese.
Ngày hôm nay đã hết.
Nó đang khép lại theo chúng ta – như hoa súng khép theo ngày mai của nó.
Những gì đã được ban cho chúng ta ở đây, chúng ta sẽ giữ,
Và nếu còn chưa đủ, chúng ta lại phải đến cùng nhau – và cùng nhau đưa tay ra trước kẻ cho.
Xin chớ quên rằng tôi sẽ trở về với bạn.
Một chốc nữa thôi, nỗi khát của tôi sẽ gom cát bụi và bọt bể về cho một hình hài khác.
Một chốc nữa thôi, một khoảnh khắc nghỉ ngơi trên gió và một người đàn bà sẽ lại mang tôi.
Xin tạm biệt các bạn và tuổi thanh xuân tôi đã trải qua cùng các bạn.
Chỉ mới hôm qua chúng ta còn gặp trong mơ.
Bạn đã hát cho tôi trong sự đơn độc của tôi, và tôi đã xây - bằng những khát khao của bạn - một tháp trên trời.
Nhưng bây giờ giấc ngủ của chúng ta đã trôi qua, và giấc mơ chúng ta đã hết, trời đã dứt bình mình.
Buổi trưa đang ở trên chúng ta, và sự nửa thức nửa mê của chúng ta đã biến thành tỉnh rót, chúng ta phải chia tay.
Nếu trong hoàng hôn ký ức chúng ta còn gặp lại nhau, chúng ta sẽ nói cùng nhau thêm nữa, và bạn sẽ hát cho tôi một khúc hát sâu hơn.
Và nếu tay chúng ta còn gặp nhau trong một giấc mơ nào khác, chúng ta sẽ xây thêm một tháp nữa trên trời.
Nói xong Ngài ra hiệu cho những người đi biển, lập tức họ kéo neo, cho thuyền rời chỗ đậu, và nhắm về hướng đông.
Một tiếng khóc cất lên từ đám dân như phát ra từ một trái tim, tiếng khóc vang lên trong hoàng hôn và vọng ra ngoài biển như một tiếng kèn lớn.
Chỉ có Almitra là im lặng, nhìn đăm đăm con thuyền cho đến lúc khuất chìm trong sương.
Khi tất cả mọi người đã tản, bà còn đứng một mình trên đê biển, nhớ lại trong lòng câu nói của ông:
“Một chốc nữa thôi, một khoảnh khắc nghỉ ngơi trên gió và một người đàn bà sẽ lại mang tôi.”
Chú thích:Nguồn:
http://nhatient...epages.com/home(Bài viết được gửi tự động)Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.