Trang trong tổng số 34 trang (332 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Kính chào các bác:

Hôm nay bàn trà của Hoa Xuyên Tuyết đã lên tới 14 trang rồi, chắc chỉ nay mai là lên 15 trang như chơi. Chị Nguyệt Thu lại còn đang dạt dào cảm hứng post hình T.P. Huế. Nhiều trang quá khiến cái database của chú Điệp nó nặng nề hơn, bởi vậy Lan đệ mạo muội mở cái tập 2 của chuyện phiếm để mọi người cùng uống trà.

Chủ đề đầu tiên xin đưa ra là một vấn đề liên quan tới mấy khái niệm ở dưới. Hôm qua có hỏi giáo sư Hà về mấy bài "tuý tâm ca", giáo sư có nói "một chút tống từ có thể". Lan đệ tài nông học cạn không có biết về "tống từ" bởi vậy liền một lúc xin đưa ra một loạt những cái tên để mong được lời giải đáp:

- Hán Phú;
- Đường Thi;
- Tống Từ;
- Nguyên Khúc;
- Minh - Thanh Tiểu Thuyết.

"Đường thi" thì có biết chút xíu
"Tiểu thuyết" thì chắc đoán được đôi phần
Nhưng các khái niệm kia thì rất mơ hồ, mong được chỉ dạy.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Ra đề khó thế. Đề nghị lão Lan vời giáo sư Hà vào đây giảng cho.. Cho tớ xin một cái ghế ngồi hóng hớt (làm thợ Tiện luôn :-D)
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Nếu mai mà không có câu trả lời thì tớ bê tiếp cái vấn đề "phụ nữ" vào đây để buôn
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vanachi

Thế nào hôm nay em lại vào đây chứ bt cũng ko theo dõi được hết mấy chủ đề "chuyện phiếm", bác không đề chữ "tập 2" chắc là em ko đủ tò mò và thắc mắc đề vào đâu :D

Các mục bác ghi ra ở trên đều là các thể văn thịnh hành và phát triển rực rỡ ở TQ qua các đời. Cái này bác chỉ cần đọc qua 1 bài sơ lược lịch sử văn học TQ là rõ ngay. Đầu tiên là Kinh Thi, Ly tao (của Khuất Nguyên), Sở từ, đều từ đời Chu, đó là những nền móng đầu tiên cho toàn bộ sự phát triển thơ ca TQ về sau.
Kinh Thi thì bác có thể xem toàn bộ phần Quốc phong ở đây: http://www.thivien.net/vi...ID=ZDB2Tl5514uy8PI478SU_g
Và đây là Ly Tao: http://www.thivien.net/vi...ID=lRoe60dlSbBq5oc1ZRJWhQ (Thiên Ly Tao này quan trọng với các nhà thơ đến nỗi mà về sau người ta hay gọi nhà thơ là tao nhân đó)

Đến đời Hán thì thể phú là thịnh hành. Nó thuộc loại văn vần nhiều hơn, một thể văn biền ngẫu. Có rất nhiều bài phú nổi tiếng như, nhưng do Thi Viện chuyên về thơ nhiều hơn nên em cũng ít đưa lên. Có lẽ về lâu dài em sẽ thêm vào.
Bác có thể tham khảo vài bài phú ở đây: http://www.thivien.net/se...?PoemType=2&Country=3
Chú ý phân biệt Hán phú với phú nói chung, vì về sau phú nó phát triển theo 1 hướng khác mà người ta gọi là phú cận thể. Ngày xưa phổ thông có bài "Bạch Đằng giang phú" cũng chính là thể loại này đấy ạ: http://www.thivien.net/vi...ID=vkX_Mo8oekmvcSW48K_TFg

Đường thi: bác bảo OK rồi nên có lẽ thôi nhỉ :D

Tống từ (từ phẩm): thể loại nửa thơ nửa hát, câu cú dài ngắn (nên từ còn có tên khác là Trường đoản cú), không cần đối. Từ thường viết theo điệu có sẵn, các điệu này có nhiều nguồn gốc khác nhau nhưng đa số xuất phát từ dân ca các miền của TQ. Về sau người ta chỉ bắt chước âm luật và thanh điệu rồi gắn lời khác vào, đó gọi là "điền từ", một khái niệm tương đương với "làm thơ" :D. Người làm từ thì gọi là từ nhân, giống như làm thơ thì gọi là thi nhân. Từ đời Tống chia làm rất nhiều trường phái và tranh luận gay gắt, mỗi trường phái đều có những đại diện tiêu biểu. Người TQ có câu: "Thi để tỏ chí, từ để tỏ tình".
Đây là danh sách những bài từ đã đăng lên TV: http://www.thivien.net/se...PoemType=11&Country=3
Bác muốn tham khảo sâu hơn có thể xem 2 bài viết này: http://www.thivien.net/se...s=t%E1%BB%AB+ph%E1%BA%A9m

Nguyên khúc: gồm 2 loại:
-hí kịch: nôm na chính là tuồng Tàu :D, cái này để diễn trên sân khấu
-tản khúc: một hình thức phát triển từ Từ phẩm lên, gần với hát hơn và không lệ thuộc điệu này điệu nọ nhiều như từ phẩm.
Tản khúc ít ảnh hưởng tới VN.
Đời Nguyên có 4 người viết tản khúc "đỉnh" nhất, gọi là Nguyên khúc tứ đại gia: Quan Hán Khanh, Bạch Phác, Mã Trí Viễn, Trịnh Quang Tổ.
Trên TV có 1 vài bài: http://www.thivien.net/se...PoemType=12&Country=3

Tiểu thuyết đời Minh Thanh: tưởng cái này chắc cũng phải OK rồi chứ nhỉ. Nó chính là thể loại chương hồi của Tàu: Tam quốc chí, Hồng lâu mộng, Thuỷ hử, Kim bình mai, Tây du ký,...
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thichanlac

@NT: Sao Nguyệt Thu có cái ảnh giống của mình thế nhỉ:
http://srv0106-01.oak1.imeem.com/g/12ab70d909493adcb4336fafc21d59ec.jpg
http://i209.photobucket.com/albums/bb156/thichanlac/thuyen2.gif
Cây muốn lặng, gió chẳng đừng
Thuyền cũng muốn dừng, mà sóng chẳng yên..
Đời là biển động triền miên
Mỗi thân phận - một con thuyền lênh đênh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Thichanlac đã viết:
@NT: Sao Nguyệt Thu có cái ảnh giống của mình thế nhỉ:
Cái này thì...xin chịu tài của bác Thích rồi! May mà NT đã sáng suốt, không chịu nghe lời "dụ dỗ" của HXT, chứ nếu mà post ảnh chụp của mình lên, thì e hôm nay bác Thichanlac đã cho NT thay vào chỗ ngài Bush mất!:P
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

@Đlh:

Cứ tưởng chú Bướm chỉ ngắm hoa
Ai ngời mắt liếc được rất xa
Đông Tây Kim Cổ dồn tụ lại
Vườn này vì thế rất đậm đà

Mang tiếng hơn chú vài ba tuổi
Chị đây kính phục chú đến già :-P

@ Chị NT, Bác TAL: Em xem ảnh bác TAL, đang giật mình tưởng là lúc chị NT đi qua đó có bác TAL thật. Mình thật thà quá. Nhân đây em đang định đề nghị một trò vui nhố nhăng mới, chị và bác xem thế nào.. Có phải là người ta bảo đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn ko ạ? Nếu chị NT và một số người (trong đó có em) ngại đưa ảnh của mình lên cho mọi người "coi mắt' :-D :-D thì nên chăng ta gửi cửa sổ tâm hồn lên.. Bắt chước bác TAL vào Phô tố sọp cắt thử đưa hình lên... Tha hồ nhìn thấu lòng nhau! (nghĩ đến cảnh có 1 topic là Đôi Mắt có đủ các đôi mắt của các thành viên liếc ngang, liếc dọc mà em buồn cười quá)

Nhí nhố nhỉ, mong mọi người thông cảm...
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:

@ Chị NT, Bác TAL: Em xem ảnh bác TAL, đang giật mình tưởng là lúc chị NT đi qua đó có bác TAL thật. Mình thật thà quá. Nhân đây em đang định đề nghị một trò vui nhố nhăng mới, chị và bác xem thế nào.. Có phải là người ta bảo đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn ko ạ? Nếu chị NT và một số người (trong đó có em) ngại đưa ảnh của mình lên cho mọi người "coi mắt' :-D :-D thì nên chăng ta gửi cửa sổ tâm hồn lên.. Bắt chước bác TAL vào Phô tố sọp cắt thử đưa hình lên... Tha hồ nhìn thấu lòng nhau! (nghĩ đến cảnh có 1 topic là Đôi Mắt có đủ các đôi mắt của các thành viên liếc ngang, liếc dọc mà em buồn cười quá)

Nhí nhố nhỉ, mong mọi người thông cảm...
Hì hì...ý kiến hay! Chỉ mới hình dung " những đôi mắt liếc ngang , liếc dọc" đã thấy...sởn cả gai ốc hết đây này!:D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Điệp luyến hoa đã viết:
Thế nào hôm nay em lại vào đây chứ bt cũng ko theo dõi được hết mấy chủ đề "chuyện phiếm", bác không đề chữ "tập 2" chắc là em ko đủ tò mò và thắc mắc đề vào đâu :D

...

@Điệp tiên sinh!
Chú muốn hù chết người ta hay sao? Lan lão hỏi có một câu ngăn ngắn vậy mà chú lôi hết cả Thi Viện ra bắt tớ đọc... hì...
Cảm ơn chú rất nhiều, tớ càng ngày càng thấy câu "đi một ngày đàng học một sàng khôn" thật là đúng lắm...

@bác Thích: đệ mà nhìn rõ mặt bác, đệ chết liền a!

@HXT: lão bó tay với một loạt các ý tưởng của HXT luôn. Cái mẹt tớ đưa nguyên ra đã khiến thiên hạ chạy mất dép rồi, huống hồ là mộ cái cửa sổ... hì...

@Nguyệt Thu sư tỉ: sư tỉ cho coi cửa sổ trước đi... hì...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


1. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nín thở, nhìn sâu vào mắt Lê và nói thật chậm, thật rõ:
- Tao yêu mày, thật đấy!
Ốc bươu vàng, ếch ộp... Bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?
- Mày điên vừa thôi! – Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.
- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! – Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu – Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?
Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.
- Mày… mày…
Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?

2. Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:
- Huyền này, tôi yêu bà.
- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…
Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:
- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…
- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.
Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.

3. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?
Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:
- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.
Bốp bốp... Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:
- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!
- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.
- Hả?
Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:
- Thế có nghĩa là…
- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. – Tôi mỉm cười.
Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:
- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…
Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:
- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?
Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:
- ừ thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…
- Gì gì là cái gì gì! Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? – Tôi gạt phắt đi – Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.
- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!
- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?
- Không phải, nhưng mà…
- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!
- Mày…
Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!
Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.
- Cu! – Lê gằn giọng – Ban nãy mày vừa nói gì với tao?
- Tao nói tao yêu mày – Tôi nói rất to.
- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.
- Tôi cũng yêu bà.
- Như thế là sao? – Cả hai đồng thanh.
- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười - Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?
Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.

Hôm nay vô tình đọc được câu chuyện này thấy nó thật là ngộ ngĩnh và nó giống chuyện... cổ tích làm sao?

Tiện tay bê vào đây cho các bác buôn chuyện phiếm... hì hì... câu chuyện này đã mách cho lão Lan một con đường mới hì... bây giờ thì lão không cần phải kiềm chế nữa phải không nhỉ? hì...
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 34 trang (332 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối