Trang trong tổng số 2 trang (12 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

vịt anh

Dòng sông vẫn chảy




15h

Hai hôm nay không ngủ được mấy,Hắn chỉ thèm trốn vào đâu đó đánh một giấc cho đã.Chiều hôm qua,bố gọi bảo về quê nội xem có chuyện gì,mọi người cứ sôi lên sùng sục,mà bố bận tối mắt,anh hai cũng bận tối mắt.Thôi rồi,trong mắt cả nhà,mỗi hắn...rảnh rỗi.Đành vậy,dẹp cái chuyện ngủ sang một bên,hắn về quê


Quê nội hắn nghèo lắm,bao nhiêu năm vẫn vậy,chẳng thay đổi gì hết trơn.Nghề chính của dân quê hắn là trồng nhãn,ươm tơ dệt lụa.Những gốc nhãn mấy năm nay đã không thèm nở hoa nữai,có lẽ sang năm người ta cũng đốn làm củi hết,đất bạc như lòng người vậy.Đi dệt thuê 1h công người ta được trả 5000 đ,ngày làm 10h thì tháng được 1 triệu rưỡi,hai vợ chồng quần quật cả tháng kiếm được 3 triệu,không đủ để nuôi con học đại học.Vậy nên,nhà ai trong thôn có con đi học đại học là tự hào và cố gắng lắm lắm.Thằng Danh con cô hắn được coi là trí thức nhất thôn,nó là sinh viên bách khoa,vừa tốt nghiệp năm ngoái.Vậy mà hôm nay nghe dân làng kháo nhau một tin động trời:"thằng Danh bị ma nhập".


Hắn với thằng Danh tuổi sàn sàn nhau,cùng học ở Hà Nội,lại là anh em nhưng không thân nhau lắm.Cái sự thân nhau của anh em,họ hàng lâu nay vẫn làm hắn day dứt.Mười sáu tuổi bố hắn đi bộ đội,đơn vị đóng quân ở Nghệ An,gặp mẹ ở đây và bố cũng lập nghiệp ở mảnh đất này luôn.Thế nên,anh em đằng nội hắn không tiếp xúc nhiều,dù rất cố gắng thân thiết nhưng không tránh được cái sự nhàn nhạt.Từ chuyện này,hắn có một nguyên tắc bất di bất dịch là anh hai sống ở đâu thì hắn sống ở đó để con cháu sau này sẽ không giống cha chú tụi nó ngày xưa.Ở HN,vài tháng hắn mới gặp thằng Danh lần,nhậu vài ba chén rượu,chủ yếu là cần tiền nó mới đến.Hắn là đứa con được chiều,so với bạn bè cũng khá là xông xênh.Những lần thằng Danh đến mượn tiền ban đầu không để í đâu nhưng sau nó mượn hoài mà chả bao giờ trả nên đành nói với nó:thiếu thì anh cho,chứ anh không cho mượn nữa đâu.Mà lẽ dĩ nhiên,cho luôn bao giờ cũng ít hơn cho mượn.Cũng tội nghiệp nó,hết gia sư rồi làm thêm đủ thứ chứ tiền bố mẹ nó cho đâu có đủ tiêu.Nghe đâu sáng sớm nó còn ra ga làm bốc vác nữa thì phải.Nó là thằng chịu thương,chịu khó,biết nghĩ và cũng có ý chí làm giàu.Ngặt nỗi,nó nghiện oánh lô,bắt bóng-cái tật mà hằng hà sa số những thằng sinh viên vấp phải.Thì mình cũng đâu khác gì,lắm lúc vô công rồi nghề cũng ra làm chục điểm lô,mất thì bớt tiêu,được thì bạn bè có một bữa xôm.


Thằng Danh học đóng tàu.Thời buổi kinh tế suy thoái,cái anh Vinashin cũng đang bê bết cả ra,nếu làm đúng nghề thì đói lắm.Vậy nên nó làm nhân viên thị trường của Vinaphone chứ không phải Vinashin.Mới cách đây nửa tháng chứ mấy,nó đến chơi,còn khoe dạo này làm ăn được lắm,tháng bét cũng được 5 triệu.Nó kể là nó buôn sim,sim số đẹp hay sim rác đều buôn tất,mỗi cái sim rác nó ăn hoa hồng 300 đ,nhập cho họ nhiều cũng được kha khá.Nó ước ao giá mà có vốn tầm trăm triệu thì có phải ngon lành rồi không,chứ như bây giờ thì cò con quá.Hắn lại nghĩ từ từ đã,vội gì.Đồng tiền bé nhân lên thì dễ,đồng tiền lớn muốn nhân lên chả dễ chút nào.

"Mình còn trẻ mà,đợi khi nào đủ chín chắn và được tin tưởng thì chú bác sẽ đầu tư cho."Hắn bảo.

Thằng Danh cười:"Nhưng mà nhìn người ta làm giàu dễ quá,em sốt ruột lắm"

Người ta làm giàu dễ quá.Câu này hình như nghe quen quen.Nào là thằng này,thằng kia ngu bỏ mẹ,chẳng qua là nhà nó có tiền nên làm cái gì cũng dễ,nhà tao mà được vậy tao còn khủng hơn.Chẹp,bố mẹ người ta cố gắng cả đời thì con cái họ cũng phải ít nhất có cái xuất phát điểm hơn người chứ.

Trong cuộc sống muốn thành công thì nhất thiết phải hội đủ thiên thời,địa lợi và nhân hoà.Xã hội bây giờ đúng là thiên thời rồi,nhưng mà địa lợi và nhân hoà chẳng phải ai cũng có.Vậy nên người ta cứ than thân trách phận,xót xa và...bất mãn.Cùng phòng,cùng công ty,vậy mà có người nhà này nhà nọ,xe này xe nọ,có người đến cái nhà còn chưa có.Thế là ức chế,đi nhậu uống chén rượu thấy đắng nghét,về nhà chửi vợ đánh con.Không có ai để xả cái cục tức càng ngày càng to nên lôi vợ con ra mà xả.Hợp lí quá còn gì.



Con người,theo hắn,trí tuệ chỉ hơn phân nhau chút đỉnh thôi,ngoại trừ...thiên tài.Thiên tài là gì?Có lẽ hắn từng may mắn chung lớp với một thiên tài.Năng lực tập trung và năng lực tư duy của những người đó có thể nói là không thể tưởng tượng được.Hồi cấp ba,hắn ngồi cùng bàn với thiên tài,ra chơi có 5 ph thôi cũng thấy thiên tài cặm cụi học.Cái thằng khéo là bộ tịch,quái,5 phút thì làm được cái gì mà cũng cặm cà cặm cụi.Giờ ra chơi thì ồn ơi là ồn.Tập trung sao nổi.Sau này hắn mới biết nhà thiên tài bán cháo buổi sáng.Nhà bé như cái lỗ mũi,chỗ thiên tài ngồi học ngay sát cạnh giường ngủ của bố mẹ thiên tài,thế nên buổi đêm thiên tài không chong đèn lên học được.Có chong thì cũng đến 9h là phải tắt cái phụp để mai bố mẹ thiên tài còn dậy sớm nấu cháo.Vậy đó,nhờ rất nhiều những 5ph ra chơi,thiên tài môn quái nào cũng giỏi,cũng lắm chiến tích.Dễ sợ!

Tạm gạt thiên tài ra một bên,bàn tiếp chuyện những người trí tuệ chỉ hơn phân nhau chút đỉnh.Có những thằng thi cử lận đận,học thì mang tiếng giỏi mà thi thì toàn xèo,người ta gọi là học tài thi phận.Đùa,làm gì có học tài thi phận,chẳng qua là cái tài chưa đến nơi đến chốn thôi.Này nha,sách nâng cao thì trò quyển,thầy quyển,hai quyển giống nhau,trò làm ở nhà đến lớp thầy ra lại.Trò làm cái phụp,thầy khen trò giỏi.Đó,dù không phải thiên tài nhưng học giỏi vẫn dễ ợt.Vậy tại sao vẫn có thằng giỏi thằng không giỏi bằng?Hi,sai khác chính là sự hơn phân chút xíu đã nói ở trên.Muốn tạo ra cái sự sai khác đó người ta phải siêng năng hơn và siêng đúng việc.Cái này vừa đơn giản mà lại không đơn giản.Nó là tác nhân phân hoá giữa người với người_phân hóa giàu nghèo

Khi người xưa sáng tạo ra cách thức trao đổi hàng hoá rồi tiến tới sáng tạo ra đồng tiền,họ có nghĩ đến một ngày nó sẽ có một sức mạnh ghê gớm đến mức thay đổi thế giới thế kia không nhỉ? Ngày xưa có hai ông bạn tâm đầu í hợp nghĩ ra chủ nghĩa xã hội để nhằm xoá bỏ cái sự phân hoá giữa con người và con người.Nhưng hình như là hơi khó.Đất nước mình theo chủ nghĩa xã hội,sự phân hoá đó không lớn lắm nhưng không phải là không xót xa.Ông cha ta từng nói,phú quý sinh lễ nghĩa và nghèo đi đôi với hèn.Sau luỹ tre làng những tưởng bình yên,chân tình lắm ai ngờ đâu là có cả đống những việc rất là hèn mà cái nghèo đem lại.Có một chuyện ngụ ngôn của Nga kể rằng có một ông lão nhặt được cái đèn thần,thần đèn cho ông lão ba điều ước,ông lão bảo là ông rất bực vì ông nhà ông chỉ có ba con bò mà nhà lão hàng xóm có tới 8 con lận."Vậy ông muốn 20 con bò phải không?"Thần đèn hỏi."không,tôi muốn ước lũ bò của lão hàng xóm lăn đùng ra chết cho hả dạ".

16h30

Về quê hắn cũng tiện đường.Ra bến Giáp Bát bắt xe bus có thể tụt xuống ngay gần đầu làng được.Hắn ra bến xe lúc 4h30.Nghe đâu 5h xe sẽ chạy,khá đông người đợi xe như hắn,hôm nay là ngày cuối tuần mà.Hai người phụ nữ tầm hơn 30 đứng cạnh hắn say sưa tám với nhau.Hắn nghe loáng thoáng

-Thằng cu nhà em chắc lớn rồi nhỉ?

-Vâng,nó học lớp 2 rồi,em đang lo lắm chị ạ.Nó học dốt lắm,em xem vở nó toàn thấy có 6 với 7 thôi à

-Tiểu học bây giờ tụi nó học khó lắm.Nhiều khi con bé nhà chị nhờ giải hộ nó bài toán,chị nghĩ mãi chẳng ra đó

-Vâng,em cũng biết thế.Nhưng mà chồng em,anh ấy cáu lắm.Có hôm anh ấy mắng con mà như mắng em í.Tủi thân


Ừ,tiểu học giờ khó thật.Hắn thầm nghĩ.Lúc hắn còn bé,đứa nào cũng vậy,chỉ có 3 loại điểm thôi,8,9 và 10 chứ làm gì có 6,7 nhỉ?!Đứa cháu con chị hắn cũng học lớp 2,cũng toàn 6,7 điểm.Điểm thấp,càng ngày đứa bé càng tự ti và chán học.Anh rể trước nay vốn hiền lành mà lắm hôm nổi cáu.May mà có người mách nước cho chị là thầy cô mà không biếu xén đầy đủ thì chỉ có điểm thấp thôi.Bây giờ,đứa bé thích học hẳn.Thỉnh thoảng hắn gọi điện về,cô nhóc toàn khoe:"Bao giờ về cậu nhớ thưởng cháu nha.Hôm nay cháu được hai con 10 đấy "


Khi hắn chơi game,30ph xong một trận,nhanh như chớp mắt,vậy mà 30ph đợi xe lâu muốn chết luôn.Hắn ngáp phải đến bốn năm lần mới thấy chuyến xe hắn cần ì ạch bắt khách.Cửa xe thì bé,mọi người chen lấn nhau lên trước để giành ghế.Hắn lên xe cuối cùng,thanh niên mà,ngồi hay đứng thì cũng như nhau,có giành được ghế một lúc cũng phải nhường cho ông bà già nào đang đứng thôi.Tốt nhất là lên sau chút.Hắn để í một gã gầy dơ,da tái mét.Cái điệu bộ ép sát vào người ta đó ngó qua cũng đủ biết rồi.Hồi vừa ra Hà Nội,gặp cảnh này hắn đã la toáng lên rồi nhưng bây giờ chả hiểu sao hắn lại im lặng.Coi như là không biết


Xe chạy được một quãng,gã phụ xe có gương mặt cáu kỉnh bắt đầu đi thu tiền.Mọi việc diễn ra đúng như hắn đoán

-Ôi thôi,cái ví của tôi đâu mất rồi

-Không có tiền thì lượn.Gã phụ xe lạnh tanh.Điểm sau xuống nhá
-Để em trả cho .Hắn gọi với lên

Nạn nhân cảm ơn hắn rối rít.Chuyến xe cuối,bị đuổi xuống chắc phải vào tiệm cầm đồ để lại cái gì đó rồi ngủ qua đêm ở Hà Nội

Rõ ràng thì trông thấy anh ta bị móc túi hắn có nói gì đâu.Bây giờ lại được người ta cám ơn,cuộc sống nhiều khi vô lý

Đứng một chặp hắn bắt đầu thấy mỏi chân và chán.Hắn ngó quanh cho đỡ chán.Xe cũ,lắc lư điên cuồng,lại thêm cái khoản hơi người nữa nên trông ai cũng mệt mỏi.Nhiều người nhắm mắt ngủ một giấc.Hắn tia thấy một cô bé khá là xinh.Lẽ dĩ nhiên là có ba bốn ông cu con vây xung quanh cô bé thao thao bất tuyệt.Nhiều khi xinh quá cũng bất tiện ghê.


Tự nhiên hắn nghĩ đến thằng Phương.Hồi xưa hắn toàn xoa đầu thằng Phương cười hềnh hệch.Bé hơn phải chịu thôi.Vậy mà lên đại học thằng Phương ăn phải thuốc gì lớn nhanh ghê gớm.Người bị xoa đầu dĩ nhiên đã chuyển qua hắn.Chẳng những lớn tướng mà thằng Phương cũng thay đổi rất nhiều.Thằng Phương rất đẹp trai,mặt đẹp,tóc cũng đẹp,người ngợm đã cao lại thêm ngày nào cũng nâng lên đặt xuống mấy tạ sắt nên cũng đẹp nốt.Cái thằng nhút nhát ngày xưa giờ đã thành một thằng sát gái.Và những cô gái chiếm rất nhiều thời gian của thằng Phương.Cái kiểu đong gái của thằng bạn thì hắn còn lạ gì.Giống như là người ta quăng chài ấy.Chẳng biết trước là có được con cá nào hay không,được con cá to hay con cá bé,chỉ biết quăng là quăng.Nói dễ hiểu hơn là thằng bạn của hắn cứ à ơi tung toé cả ra.Nếu đen đủi mấy lần trật thì cũng được một lần trúng.Quan điểm của hắn và thằng bạn hắn khác nhau.Tuy không thuộc típ người cổ hủ,hắn vẫn biết là cái tuổi trưởng thành,con gái hay con trai cũng thế cả thôi,cũng lắm cái tò mò và đầy rẫy những vấn đề giới tính.Nhưng trò chơi nguy hiểm ấy phần thiệt luôn thuộc về phía con gái.Nhiều khi hắn thấy thằng bạn hắn nhẫn tâm quá.Nhưng như người ta vẫn nói đó,nghĩ ngợi gì mấy chuyện bao đồng

Thi thoảng hai thằng nhậu say thằng Phương lại lấy vấn đề về con gái ra thao thao.Chuyện,say lên bốc đồng ai chẳng thích đem sở trường ra chém:

-Cái đầu mày chỉ toàn một mớ lí thuyết suông.Thứ mày gọi là tình yêu đâu đã đến ranh giới sự thực của cái gọi là tình cảm nam nữ.Tình yêu của mày giống như là người ta dạo sơ sơ ngoài thành chứ chưa đặt chân vào cung cấm hay vườn thượng uyển.Mà dạo ngoài thành thì ai gọi là thăm thành bao giờ.Kết luận cái thứ yêu đương của mày chả khác gì bạn thân cả.Thậm chí con nào vớ phải mày chắc đêm về ức chế đập đầu vào tường quá

Chẹp,lại là cái vấn đề tình yêu đi đôi với tình dục của thằng bạn,nghe riết.Thằng Phương lại thao thao:

-Trước giờ có bao giờ mày thắc mắc là nhiều đứa con gái học thức có,hình thức cũng có mà vẫn ngu như bò không?Cứ vài bữa thì bị bồ nó thượng cẳng tay,hạ cẳng chân mà vẫn cứ hông thể nào bỏ được.Đó chính là bí ẩn của hóc môn tình yêu.Khi thực sự yêu đúng nghĩa chứ hông phải là yêu tầm phào như mày,con gái nó đần lắm.Như là mấy thằng cha nghiện thuốc phiện ấy.Đem ẻm lên giường rồi hôm sau nói gì ẻm cũng nghe.Thậm chí là thông đồng cùng ta làm những việc sai lè lè.Con gái càng học thức,càng hiểu biết thì càng dễ bắt nghiện.Muốn văn vẻ với tụi nó mày phải hiểu cái đầu đần thối của tụi nó chứ đừng hiểu bằng cái đầu triết lý vớ vẩn của mày

Hắn không quan tâm thằng Phương đúng hay sai.Đi nhậu có chuyện mà chém là vui rồi,cần gì phải quan tâm là thằng Phương đúng hay sai chứ

Cái chuyện sai đúng trong lời thằng Phương hắn nghĩ là hắn không quan tâm nhưng kì thực ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn.Có đôi lúc hắn tự hỏi thứ mình từng có liệu phải là tình yêu không nhỉ?Hắn và em yêu nhau được mười tháng.Đó là hắn còn tính lậm,nếu tình từ lúc em gật thì làm gì đến.Mọi chuyện kết thúc thật đơn giản.Ngày em nói cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại,hắn không níu kéo,không suy sụp.Những ngày đầu kể ra cũng buồn nhưng hắn toàn dấu nhẹm,chúi mũi vào ba trận Pes là quên hết.Đối với em hắn đâu có làm gì để phải hối tiếc.Hắn không ghét em,sao có thể ghét người mình từng yêu được chứ.Hắn cũng chẳng níu kéo,người ta không muốn tiếp tục nữa,níu kéo làm gì.Hôm sau em nhắn tin,bảo có lẽ nhận hắn là anh trai thì hợp hơn.Hắn nhắn lại bảo liệu một người anh trai vẫn rung động trược em gái của mình có xứng đáng là anh trai không?Tốt nhất là đừng gặp nhau nữa.Từ đó đến nay,hắn và em không một lần gặp gỡ,dù khoảng cách chỉ chưa đầy 3 cây số.

-Tao đã bảo mà,chuyện đó thể nào cũng xảy ra.Thằng Phương cười hô hố.Cưng dốt lắm cưng ơi,bọn con gái í,đừng chiều tụi nó quá.Phải cho tụi nó lệ thuộc vào mình,luôn sống trong bị động và khát khao được ban phát.Thiên tình yêu trong sáng của mày kết thúc có hậu ghê.

Hắn biết thằng Phương nói vậy không phải là nó tinh tướng.Chỉ là kiểu an ủi của hắn và bạn hắn là thế.Nếu thằng Phương đeo cái mặt ủ rũ,nói những lời đại loại như là con bé đui mù mới đi bỏ mày chắc hắn đã tống cho thằng bạn một quả vào bụng quá.An ủi kiểu đó đối với tụi nó chẳng khác gì nói đểu

-Quên con bé đi,hôm sau đi với tao,giới thiệu cho mày vài em ngon lắm,rau sạch,thoải mái thì vui vẻ,không thoải mái thì lượn,đỡ phải đau đầu ba cái việc làm mới tình yêu chán ngắt.Mà mày cũng quen dần với việc đó đi.Hôm sau đi làm mày cứ giữ cái tư tưởng cà đẫn ấy thì sao quan hệ được chứ.Làm phải được việc là dĩ nhiên rồi,nhưng chơi cũng phải biết chơi nữa.

Thằng phương không nói chơi.Cái khoản biết chơi của nó làm cho nó rất nổi bật trong đám đông.Ai gặp nó một lần đều nhớ,và như thằng Phương nói đó,rất có ích cho quan hệ này nọ khi làm việc sau này.Nhưng mà hắn không hợp kiểu đó.


Lại nói về chuyện quan hệ,nhớ lại hắn cười ngất.Có lần hắn đi cùng anh Quang đến làm việc ở Hải Phòng.Anh Quang là bạn anh hai hắn,thi thoảng hay rủ hắn đi làm cùng để chú em có đồng ra đồng vào.Hai anh em làm đến 11h trưa thì xong việc.Đối tác mời ăn trưa.Ăn uống no nê,họ lại bảo sáng giờ anh em cũng vât vả,vào nhà nghỉ nghỉ trưa cho khỏe.Đến chiều ngồi trên xe oto anh Quang hỏi

-Hồi trưa mấy con hàng được phết hầy?

Úi mẹ ơi,trưa nay lúc vừa lên phòng khách sạn,có hai em gõ cửa.Hắn ra đuổi đi vì cứ ngỡ nhầm phòng.Hóa ra là món người ta bồi dưỡng

-Em đuổi đi hết.Có ai dặn trước đâu mà em biết

-Sặc....Anh Quang chặc lưỡi.

Hắn chúa ghét khi ai đó hơi chút là sặc....rồi lại sặc.Nghe muốn ói.Cái từ đó hay ho nỗi gì mà người ta thích xài vậy nhỉ.Quái
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

20h.

Đôi lúc có nghĩ vẩn vơ cũng đốt thời gian ác.Tiếng của gã phụ xe đã kéo tâm hồn hắn từ chốn nảo chốn nào về với thực tại

-Ai xuống Cầu Cống thì chuẩn bị ra cửa xe

Đứng hơn hai tiếng trên xe,rũ hết cả người.Rốt cuộc đã đến nơi.Hắn xuống xe,uể oải rút bao thuốc ra châm một điếu.Đi xe khổ nhất là thèm thuốc,mồm miệng cứ nhạt thếch,khó chịu ghê gớm.

Trời tối om om,thôn nhà ông bà nội cũng tối om om.Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu và nến chẳng thấm tháp vào đâu trong màn đêm dày đặc.Đứng trên đê nhìn xuống thôn Xà Cừ như khu rừng rậm âm u,toàn nhãn là nhãn,nổi ở giữa là chóp nhà thờ với cây thánh giá đâm thẳng lên nền trời đen kịt.Chẹp,i hệt như cảnh mở đầu trong mấy bộ phim kinh dị rẻ tiền.Cả thôn hầu như là người bên giáo,các cô nhà hắn cũng theo đạo như chồng,mỗi họ nhà hắn là lương.Đôi lúc hắn tự hỏi có phải vì vậy không mà dù hắn về quê rất nhiều nhưng trong thôn không ai biết hắn.Một phần là vì ông nội nữa.Ông luôn coi mình trên cơ so với mọi người trong thôn bởi vì:"Nhà tao có hai tiến sĩ,mấy đứa cháu thì kém nhất cũng đại học".Hắn phì cười,đôi người càng già càng trẻ con

Không như ở thành phố,ở quê dạo này đâu đâu cũng cắt điện luân phiên.Nói là luân phiên chứ thực ra là cắt ba bữa thì mở điện ba tiếng.Hơn nữa lại mở chẳng theo quy luật nào cả.Đất nước đang thiếu điện mà,biết sao được.Thôn sống bằng nghề,nhà ai trót kí hợp đồng rồi thì phải cắn răng chạy máy nổ để giao hàng đúng hạn,chứ dùng máy nổ kiểu gì chẳng lỗ to.Hầu như mọi người đều chơi chiến thuật du kích.Không có điện tranh thủ ngủ nghỉ,có điện là cắm mặt vào làm,không kể giờ giấc.Ác ở chỗ mấy ông điện lực toàn mở điện tầm mười hai giờ đêm đến ba,bốn giờ sáng.Dân làng giờ ai cũng như anh sĩ tử ôn thi đại học,ngày ngủ đêm cày kéo,đồng hồ sinh học loạn hết cả lên

Mỗi gia đình ở thôn Xà Cừ như một ốc đảo vậy.Hình như ngày xưa Thánh gióng cưỡi ngựa qua đây,để lại những vết chân sâu hoắm và to uỵch,thứ mà con cháu sau này gọi là ao hồ.Dạo trước người ta còn thả sen trong hồ,đén mùa đẹp dã man.Giờ không còn sen nữa,chắc là chả được bao nhiêu nên người ta phá hết,nuôi cá cho lành.Hắn rảo bước trên con đường vào thôn,không khí thật trong lành,thứ không khí ở Hà Nội chỉ có trong công viên.Dễ chịu ghê,hắn ngửa mặt lên hít hà


Ông bà nội sinh ra được năm người con,ba gái,hai trai,bố hắn là con cả.Sau bố hắn gồm cô Thúy,cô Thùy,cô Thủy,và chú Đồng(bố hắn tên Đông).Cách đặt tên của ông bà như trò chơi khăm về phát âm vậy.Cô Thúy ở Hà Nội,cô Thùy và cô Thủy lấy chồng và sống trong làng,chú Đồng thì ở Sài Gòn.Thằng Danh là con cô Thùy.

Hắn về đến nơi thấy ông bà vẫn chưa ăn cơm,chắc ông bà biết hắn về nên đợi ăn cùng,còn có cả chú Quân,chồng cô Thúy,cô thứ tư,ở đấy nữa..Hắn còn nhớ hồi năm 2008,ở giáo xứ Thái Hà,Hà Nội người ta nhặng xị cả lên vì chính quyền đàn áp,cướp đoạt tài sản của giáo xứ.Các giáo xứ ở địa phương lân cận Hà Nội tất nhiên cũng nhặng xị theo.Thời điểm đó hắn về quê,thấy nhà thờ thôn Xà Cừ sáng kẻng,chiều kẻng,tối kẻng,hắn hỏi chú Quân là giáo dân sao không đi họp,chú bảo:Đi họp để làm gì,ai bù cho một ngày công lao động,với cả lớ khớ đi tù cả đám ấy chứ.Hắn kết chú Quân từ đó.Đi tù thì không sợ đâu,cũng không bàn đến ai đúng ai sai trong chuyện đất cát,bởi vì nếu có bất công thì khắp thế giới chứ có riêng gì mấy cái giáo xứ đâu.Vậy sao cứ phải để người ta lợi dụng để chơi trò diễn biến hòa bình chứ.Xã hội này hắn thấy rất ổn,người nào cũng được học hành,và ai có chí đều có thể đổi đời,ngẫm chỉ cần vậy là đủ.Còn dân Việt mình thiếu tự do ư?Tự do để mấy thằng bố láo đi đốt kinh Coran mà phải nhắm mắt làm ngơ à,tự do để con chó nhà ai lở ỉa đái trước nhà cũng kéo nhau ra tòa à,...???Hắn không thích bàn đến chính trị,nhưng khắp mọi nơi từ quán nước đến mạng xã hội người ta suốt ngày cứ chính trị,chính em hoài,cứ như là nói chuyện chính trị để chứng tỏ mình hiểu biết ấy.Tôi siêu lắm nhá,tôi đọc BBCVietnamese nè,tôi đọc boxit vn nè,...Buồn cười.

Hình như hắn là chúa lan man.Về quê thế nào thì cứ kể đi,cứ dẫn bạn đọc đến hết chuyện này đến chuyện nọ chi,cái thằng cà chớn.Lại tiếp tục trở về với câu chuyện nào

-Việt về rồi à ,vào rửa ráy rồi ăn cơm nào,cả nhà chờ con mãi.Bà Nội bảo

-Con chào ông bà,con chào chú ạ.Ông bà đợi con làm gì,sao không ăn trước đi.Chú Quân dùng cơm cùng luôn nhé

-Chú ăn rồi,qua chơi thôi

-Ều,thì cũng làm chén rượu với bà và con đã chứ.Hắn cười

-Ừ,mày cứ vào rửa ráy nhanh đi,còn đứng đó mà gợi với chả ý.Chú Quân cười

Bà nội uống rượu bá cháy,ông nội lại chả uống được giọt nào.Nhiều khi hắn thấy cũng kì,hắn chúa ghét mấy cô nàng uống rượu,nhưng bà là gái thời xưa cũng uống đấy thôi,chứ có phải mỗi gái thời nay hư hỏng mới vậy đâu.Nhưng bà khác,tụi con gái khác.Càng ngày hắn càng gặp nhiều đứa con gái mấy tuổi đầu đã mặc quần áo phô hết cả hàng họ ra,phấn son lòe loẹt,thuốc lá phì phèo.Tởm.Càng ngày bọn con gái càng vớ vẩn hay sao ấy.Bà nội uống rượu chắc là xưa bà có lý do,chứ cái tụi con gái mất nắp ấy thì không thể chấp nhận được
Cả nhà vừa ăn cơm,vừa uống rượu,mọi người vừa thuật lại cho hắn tường tận cái vụ ma nhập của thằng Danh.Cứ kể chuyện là y như rằng bà nội lại khóc,đó hình như là đặc điểm di truyền của nhà hắn thì phải.Cứ mỗi bận hắn về nhà nghỉ hè hay nghỉ tết,trong bữa cơm,kiểu gì bố hắn cũng khóc.Cả hắn nữa,xưa hơi tí là chạy ra góc khóc một mình.Hắn ức chế vì cái đặc điểm này lắm nên luyện mãi,luyện mãi cuối cùng giờ trở thành một đứa trơ trơ,mắt lâu không được rửa thành ra cận lòi


Truyện này ban đầu hắn định viết thành tiểu thuyết,nhưng bắt tay vào viết mới thấy chưa đủ trình,chỉ dám viết thành truyện ngắn thôi.Đã là truyện ngắn thì tóm tắt cái phần bà hắn kể cho lẹ,kẻo bạn đọc lại chửi,viết thoại dở ẹc mà cứ thoại hoài,thấy ớn.


Số là một ngày,nhà gọi điện lên cho thằng Danh thì thuê bao không liên lạc được,gọi cho con người yêu nó thì nghe bảo nó cũng không biết anh í đi đâu..Hôm sau gọi tiếp,vẫn vậy.Hôm sau nữa gọi tiếp,lại vẫn là vậy.Đến đây thì không thể chỉ gọi điện nữa rồi,bố thằng Danh đón xe lên Hà Nội tìm nó.Cũng định báo công an thì con người yêu thằng Danh bảo hôm qua anh Danh có gọi cho cháu,bảo anh vẫn khỏe,cả nhà đừng lo lắng rồi cúp máy luôn.Vậy là bố thằng Danh đành ngồi lại phòng trọ thằng Danh mà đợi,định bụng đợi nó về thì cho một trận vì tội làm cả nhà lo lắng.May là bố thằng Danh rảnh nên đợi được,vì chú ấy chỉ thích làm ăn lớn,nhưng chả có chuyện gì lớn cho chú ấy làm nên đành ngồi nhà cho vợ nuôi.Cô Thùy thì không dám nói chồng,nói là kiểu gì cũng ăn củi,đành cam chịu cái số gà mái nuôi gà trống.Bố hắn,chú Đông với cô Thủy gọi là cũng có của ăn của để,có giúp đỡ nhưng giúp thế nào thì hắn chả rõ.Nghe bảo là giúp cho con trâu để đi cày chứ làm thịt nó thì cũng đủ ăn mươi bữa.Chuyện người lớn tóm lại là hắn không quan tâm.


Bố thằng Danh đợi suốt bốn bữa,sốt hết cả ruột thì thằng Danh mới về.Người ngợm thâm tím,rõ ràng là bị ai đó đánh,môi khô mắt đẫn đờ,nhìn như xác chết.Bố nó hoảng quá,đem vào bênh viện Bạch Mai,bác sĩ bảo nó bị viêm phổi nhẹ và lả vì mấy ngày không được ăn.Thằng Danh nằm viện hai ngày thì gia đình xin đưa nó về nhà chăm sóc,nằm viện lâu tốn kém lắm,với cả thằng Danh cũng đỡ rồi,nằm viện cũng không cần thiết


Vậy là thằng Danh về quê tĩnh dưỡng,uống thuốc bắc cho lại người.Nhưng kì lạ ở chỗ,buổi ngày thì không sao,cứ đêm là nó gào thét,vật vã đòi ra sông tự sát.Vợ chồng cô Thùy giữ mãi không nổi,đành phải trói nó lại.Đêm nào cũng thế,báo hại ông bà nôi,gia đình chú Quân,gia đình thằng Danh không đêm nào ngủ được,vì cô Thùy lo quá,thấy thằng Danh bị vậy lại gọi điện lên khóc tru tréo bảo:cô chú,ông bà xuống xem cháu thế nào,đây không phải thằng Danh,nó bị ma nhập rồi.


Các bạn tin là ma có thật không?Hắn thì 50/50.Dạo này trung tâm áp vong,gọi hồn mọc lên như nấm.Có trung tâm tự phát,có trung tâm nhà nước bảo kê hẳn hoi,trụ sở đặt ở số 1 Đông Tác,Kim Liên,Hà Nội,trực thuộc bộ công an.Nhưng nơi này đông kinh hồn,đợi hai,ba năm chắc cũng chưa đến lượt người nhà của mình đâu,do vậy người ta thường tìm đến các trung tâm tự phát.Khi đến đó,người nhà sẽ được ghi tên thân nhân vào danh sách để các vong đang về trần gian thăm bà con lúc xuống dưới đó sẽ báo lại.bao giờ vong về mới triệu người nhà đến.Nói chung trình tự thế nào,nếu bạn nào quan tâm thì tra google mà xem,trong phạm vi truyện ngắn hắn không muốn dài dòng,mong các bạn thông cảm bỏ qua cho.Trước vì tò mò muốn nói chuyện với ma,hắn cũng lân la đến các trung tâm tìm hiểu.Nói chuyện với ma cũng hay hay,giúp cho hắn biết đôi điều cần biết như là cúng vọng thì không có được,linh hồn chỉ về bàn thờ của con trưởng thôi,hay là chết lâu rồi thì không được cúng chuối xanh,…vân vân và vân vân.Nhưng đừng dại mà hỏi vong là hôm nay đề về con nào nhé,vì vong toàn chỉ sai thôi.Nếu bạn đến chất vấn,vong sẽ bụm miệng cười mà rằng:tiên cơ bất khả lộ.Nói chung theo lời các vong thì ta làm việc gì thì vong đều biết hết,cẩn thận đừng làm điều xấu sau này quả báo.Tin vong có thật cũng tốt,giúp chúng ta hướng thiện,dại gì không tin.Nhiều tờ báo bài kích nhưng toàn lý luận kiểu củ khoai,chả có luận điểm khoa học gì hết trơn,hắn đọc xong thấy không có thủng,vậy nên hắn tin 50/50Trở lại chuyện thằng Danh,nếu ma nhập vào nó là thật thì đó là dạng ma khác,không giống như áp vong.ma này là những con ma không siêu thoát,chết đi rồi nhưng linh hồn vẫn lởn vởn chốn trần gian,đi làm chuyện xằng bậy.Thời đại âm thịnh,dương suy này,bọn con trai mới lớn còn điệu đà chả khác gì con gái,huống hồ ba cái chuyện ma quỷ nhập người

Úi trời,hắn lại lan man rồi,sorry,sorry.Hắn đang tóm tắt chuyện ông bà nội và chú Quân kể phải không nhỉ?Người già í mà,họ nói dài dòng lắm,nếu mà viết thoại thì chắc chắn là thành tiểu thuyết quá,nên hắn mới phải tóm tắt lại cho ngắn gọn.Bà nội kể thằng Danh bị con ma xui nó nợ mười lăm triệu của công ty,tiêu lung tung gì đó hắn không nhớ.Con ma này biết cách ăn chơi ghê.Rồi chú Quân kể chú ấy đi tìm thầy thế nào,thầy cho bốn lá bùa chon xuống bốn chân giường thế nào thế nào.Chú Quân là dân công giáo mà mê tín số một,nhà có việc toàn lên chùa xin bùa,thắp hương cầu khấn.Chú bảo:có kiêng có lành mà.Rồi chú với bà còn kể nhiều chuyện nữa,rằng ông này bà kia,chú này cô nọ ra sao,vừa nghe kể vừa uống rượu,phần vì say,phần vì mệt,hắn ngủ lúc nào không biết

Một năm sau

Đã một năm từ khi thằng Danh bị ma nhập ,lần này hắn về quê để ăn cưới thằng Danh.Sau đợt ấy,không hiểu chú Quân đi xin bùa gặp được ông thầy cao tay hay do cô bác cho nó tiền trả nợ công ty mà sau đó thằng Danh cũng khỏe.Nó đi làm lại,giờ đã lấy vợ rồi,nhanh thật.Xung quanh chuyện thằng Danh có nhiều ý kiến trái chiều nhưng lúc có mặt thằng Danh tuyệt nhiên không ai đả động gì đến nữa.Hắn về quê vào buổi sáng,trời hôm đó thật đẹp,đứng trên đê nhìn xuống,xa xa sau những rặng tre,sông Hồng như là dải lụa dệt nên từ bàn tay của người thợ làng Xà Cừ điểm xuyết những hạt hoa nắng lấp lánh .Cuộc đời con người cũng như giọt nước trên giòng sông vậy,chúng ta dù muốn dù không vẫn phải lớn lên,vẫn phải bước tới dù chẳng biết con nước sẽ đi đâu về đâu.Và biết đâu đấy trên hành trình của cuộc đời này,bạn bị ma nhập,lúc đó hãy dũng cảm mà đuổi con ma đi nhé.

Và tự bao đời,dòng sông vẫn chảy

(Hết)


P/s: Hắn định kể những việc theo hắn là hèn sau lũy tre làng cho các bạn nghe nữa nhưng hắn bây giờ hết hứng thú với viết truyện rồi,bao giờ hứng hắn sẽ kể nốt cho các bạn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

vịt anh đã viết:

"Càng ngày hắn càng gặp nhiều đứa con gái mấy tuổi đầu đã mặc quần áo phô hết cả hàng họ ra,phấn son lòe loẹt,thuốc lá phì phèo.Tởm.Càng ngày bọn con gái càng vớ vẩn hay sao ấy.Bà nội uống rượu chắc là xưa bà có lý do,chứ cái tụi con gái mất nắp ấy thì không thể chấp nhận được"

...

"Cả nhà vừa ăn cơm,vừa uống rượu,mọi người vừa thuật lại cho hắn tường tận cái vụ ma nhập của thằng Danh.Cứ kể chuyện là y như rằng bà nội lại khóc,đó hình như là đặc điểm di truyền của nhà hắn thì phải.Cứ mỗi bận hắn về nhà nghỉ hè hay nghỉ tết,trong bữa cơm,kiểu gì bố hắn cũng khóc.Cả hắn nữa,xưa hơi tí là chạy ra góc khóc một mình.Hắn ức chế vì cái đặc điểm này lắm nên luyện mãi,luyện mãi cuối cùng giờ trở thành một đứa trơ trơ,mắt lâu không được rửa thành ra cận lòi"


Qua ngày 20/10 rồi, "nói xấu chị iem" hơi bị nhiều, nhỉ? :D

Còn nữa: khắc hoạ ai mà rõ nét thế này, Vịt? ;):D

"Phê" chút nè: Bỏ dấu sai tè le. :D
Em phải tập bỏ dấu cho đúng quy cách viết Tiếng Việt đi nhé ( dấu phải sát chữ trước, cách chữ sau bằng một khoảng trống của dấu cách).
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

@Chị NT:Em toàn bỏ dấu mà không có dấu cách nà :P
Khắc hoạ một tên nào đó,có thêm bớt chút chút ;))
Hic,mỗi bài hông được gửi quá dài,làm em pót lộn tùm lum,sửa mãi mới được chị nà :((
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đ.M.T

Ồ...Mừng nhà mới của Vịt đệ! :)
Thật là hâm mộ Vịt quá, viết ra được nhiêu đó chữ, N thì đọc còn lười chứ huống hồ là viết nên hông dám phê bình gì! chỉ thấy vui vui, đúng phong cách Vịt..:p
Mà, hình như dạo này bệnh "tiền băm" của Đệ hơi nặng rồi đấy! cưới vợ gấp đi Đệ ơi! ;))
Chuyên tâm khiến chuyển
 Phương đắc tựu thành
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

R.Laevigata

Cưới vợ làm gì cho khổ vợ ra! Anh ấy chưa lấy vợ được :). Còn ghét nhiều thứ lắm!
Vẫn ví mình là gió thì cứ để mặc gió bay đi...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Gia đình văn hoá



-Nhà tao không phải gia đình văn hóa

-Sặc,mày bị gì vậy? Khi không ngồi tự kỉ như ai. Thằng Phương tròn mắt nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.

-Đã bảo đừng có sặc mà.Nghe phát ói.Hắn cười.Tao đang nói nghĩa đen.Nhà tao không phải gia đình văn hóa

-Văn hóa để làm gì trời.Chả hiểu mấy ông bộ văn hóa – thông tin rỗi việc ngồi nghĩ ra cái cụm từ này làm gì nữa không biết.Mà mày thiết cái danh nhà văn hóa lắm à.Lát tao về gỡ cái biển ra cho mày đem về gắn vào tường nhá

-Thằng này,chuyện hay phải nghe từ từ chứ .Tao mới kể một câu mà mày đã chơi luôn bốn năm câu rồi
.
-Kể đi

-Số là tao bị trộm nó xin cái máy giặt.Cái này mày biết rồi.Tao đi báo công an

-Báo công an chi mày,bộ mày tưởng công an nó giúp mày lấy lại cái máy giặt à

-Thì tao cứ báo vậy,cho trộm nó biết đường mà lui tới thôi

-Rồi,sao nữa?

-Vậy là bị cắt gia đình văn hóa.Móa,ông tổ trưởng bảo nhà tao khiến khu phố bị trừ điểm,khu  phố của tao là khu phố không an ninh,vậy là ông ấy cắt

-Ha ha,vậy là giờ mày ngang với nhà nào có con bị nghiện hoặc om tiền thuế không chịu trả rồi nhỉ.Thằng Phương cười ngất

- Ừ, tao có chút văn hóa,lỡ để quên trong cái máy giặt rồi,chịu thôi


@Anh Ngốc:chơi cái avatar kim cương làm gì vậy cha,định khoe của kiếm vợ à :))

@Hoa Ly: >:p
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Gặp Bụt



Dân Hà Nội rất chi là trí thức...Không tin thì cứ ngồi đại một quán trà đá nào mà xem.Từ đàn ông cho đến đàn bà,từ cụ già cho đến thanh niên,ai nấy đều cầm trên tay những tờ giấy chi chít số,chắc đang giả mật mã gì đó. Có người vốn dĩ đã thông minh nên chỉ cần lẩm bẩm tính nhẩm,kém thông minh hơn chút thì lấy nháp ra ghi ghi chép chép,mặt rất là tâm trạng.Chẹp chẹp,đúng là ở thủ đô mới biết,dân Hà Nội nghiên cứu mọi nơi,ngay cả tại quán trà đá họ cũng nghiên cứu.

Đố ai biết ở Hà Nội nghề gì thu hút lượng lao động lớn nhất...He,khỏi phải suy nghĩ nữa,trả lời luôn cho lẹ,đó là nghề  oánh lô.Người người oánh lô,nhà nhà oánh lô và 7h30 chúng ta lại chạy xô

Xưa đọc cổ tích,thấy người tốt lúc khó khăn hoạn nạn bụt sẽ hiện lên và giúp đỡ.Bụt  không bao giờ nói thẳng tui là bụt đâu nha,ông phải thử thách người ta đôi chút.Chuyện cổ tích thì chỉ có trẻ con mới tin thôi,chứ to đầu rồi đâu có ai tin nữa.Nhưng hắn đã gặp bụt,bụt xịn luôn á.

Số là vào một ngày chủ nhật nọ hắn có công chuyện,tiêu gần hết lương tháng.Trong túi hắn giờ chỉ còn vỏn vẹn hai tờ bạc:tờ mười nghìn đồng và tờ một trăm nghìn đồng.Phen này khốn rồi.Một trăm mười nghìn sống trong một tuần,tía má ơi.Đã vậy hắn còn gặp một lão ăn xin nhìn thương ơi là thương.Đành vậy,hắn rút tờ mười nghìn ra cho ông lão.Một trăm khác quái gì trăm mười đâu,thôi thì coi như lá rách ít đùm lá rách nhiều. Ông lão cảm ơn rối rít,mỉm cười trông rất là bụt  bảo rằng: "Chú tốt quá,hôm nay đề về con 35 đó,chú nhớ đánh nha".Mèng đéc ơi,quả này được cứu rồi.Hắn tốt bụng nên bụt hiển linh,báo cho hắn một con số.Ông trời đúng là có mắt,thương kẻ nghèo hèn,đỡ phải đi vay tiêu tạm rồi.Hắn cầm tờ một trăm cuối cùng phang ngay con đề.Hè, hơi ít nhưng chắc cũng đủ xài (hắn đúng là thằng có lòng tham vô đáy)

Đêm hắn đi uống cà phê với thằng Phương.Nói là uống cà phê cho oách chứ vào quán cà phê hắn toàn xơi sữa chua đánh đá.Uống cà phê dù chỉ một giọt thôi cũng trợn mắt đến sáng,mệt lắm

-Tao vừa trúng đề mày ạ,bụt hiện lên báo cho tao.Hắn khoe với thằng Phương,hai mắt long lanh

-Bụt á.Nói rõ hơn nghe coi

Hắn thuật lại cái định mệnh cổ tích của mình cho thằng Phương nghe.Thằng Phương chặc lưỡi

-Bụt quái đâu.Soi lại cái mặt đi,xem mày có phải người tốt không mà bụt giúp mày

Ừa ha,ngẫm kĩ hắn có tốt lắm đâu.Bụt ơi,vậy sao hắn lại trúng đề hả bụt?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đ.M.T

vịt anh đã viết:

@Anh Ngốc:chơi cái avatar kim cương làm gì vậy cha,định khoe của kiếm vợ à :))
Có cũng nên thử :p Vịt biết nó tên gì ko? ;;)

@Hoa Ly
Vịt phải có vợ thì mới hết ghét được, "trâu cột ghét trâu ăn" đó mà! :))
Chuyên tâm khiến chuyển
 Phương đắc tựu thành
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Cái mặt khó ưa



Quyền lực- đó là thứ vô cùng cám dỗ.Thằng to ăn hiếp thằng bé,thằng bé ăn hiếp thằng rất bé,thằng không có quyền lực như hắn thì đi ăn hiếp mấy thằng chơi game dở tệ.Cảm giác dẫm trên đầu người khác lúc đâu hơi tội lỗi nhưng quen rồi sướng đến tê người.

Quyền lực- đó là thứ rất dễ bắt nghiện.Khi thằng nghiện chơi ma túy lần đầu,nó ói mửa tùm lum,mai chắc chắn mệt đừ người.Nhưng dùng lâu thì chả ói mửa hay mệt mỏi gì sất,chỉ thấy đê mê khi lạc vào thế giới hư hư thực thực,tâm hồn thoát ra khỏi thể xác,bay nhảy loi choi giữa màn sương mờ huyền ảo.Quyền lực cũng tác dụng y chang vậy

X Văn Y (cái này hắn xài tên giả à nha,xài tên thật lão X Văn Y kia mà đọc được chắc trù hắn tới chết) là trợ giảng tại trướng đại học Z (cũng là tên giả nốt) nơi hắn,nhân vật chính của truyện,đang theo học.Trợ giảng là gì,là những người sắp thành giảng viên,chưa được giảng bài,chuyên đi theo học nghề các ông thầy già và giúp các ổng coi thi hay chấm thi gì gì đó.Người lần đầu tiên trong đời gây cho hắn cảm giác:tôi muốn giết người.

Số là một ngày nọ,sau một tuần ôn thi kiệt quệ,hắn đi thi.Vào phòng thi,giám thị phát đề xong,hắn mừng húm vì bớp trúng đề hắn thuộc như cháo,quả này chắc chắn điểm B trở lên rồi.

Hôm nay thầy giáo phụ trách môn bận đi kiếm tiền nộp cho vợ nên giao cho X Văn Y toàn quyền.X Văn Y hả hê ra mặt.Sau khi dõng dạc tuyên bố về nôi quy phòng thi như không quay bài,tắt hết điện thoại,không trao đổi,...X văn Y ngoảnh sang nói với trợ giảng thứ hai,là một cô giáo: Anh phải đuổi một cơ số đứa,đông thế này chấm oái lắm.X Văn Y nói rõ to như để đứa sinh viên nào cũng nghe thấy

Móa,thi giảng đường,hai lớp nhập một,sinh viên không đông mới lạ.Thằng nào thằng nấy giật mình thon thót,tay không ý thức giữ chặt túi quần.

X Văn Y đi tuần một vòng,lục lọi từng đứa một,cơ số sinh viên đã được miễn thi như X Văn Y tuyên bố.Lũ sinh viên bị đuổi lục tục đi ra,đứa thì lầm rầm trong miệng,đứa thì chửi thành tiếng:"Đ.con mẹ mày" rồi chạy biến vì sợ X Văn Y thấy mặt.

Cuối cùng X Văn Y cũng đến trước mặt hắn.hắn thầm nghĩ trong bụng:"Làm quái gì được ông,khám thoải mái".X Văn Y lạnh lùng nói:

-Thẻ sinh viên của anh đâu?

-Dạ,em vừa mất ví hôm qua,thẻ sinh viên để trong đó,chỉ còn mỗi chứng minh thư thôi thầy ạ.Hắn nói vậy thôi chứ thẻ sinh viên mất từ hồi nào,hắn lười đi làm lại,vì cũng chả cần thiết lắm,dùng chứng minh thư được rồi.

-Chứng minh thư không được.Mời anh ra ngoài,năm sau học lại

-Thầy ơi,chứng minh thư cũng đủ chứng minh em là em mà thầy

-Tôi bảo không được là không được.Chứng minh thư chỉ chứng minh anh là anh chứ không chứng minh anh là sinh viên trường này,dự thi trong lớp này

-Nếu không phải sinh viên thi em đi thi làm gì thầy.với cả có tên trong danh sách mà thầy."Móa,cái thẻ sinh viên của trường hắn dấu khắc bằng củ khoai thì làm giả mấy hồi,chứng minh thư mới khó làm giả chứ.Thằng này bị điên rồi".Hắn nghĩ

-Tôi bảo không được là không được.Mời anh ra nhanh ảnh hưởng các bạn khác.Luật là luật,trước khi thi thầy giáo đã dặn đi thi phải đem theo thẻ sinh viên,anh không tuân thủ thì chịu thôi

-Nhưng mà em năm cuối rồi,xong môn này là nhận đồ án,em mà nhận điểm 0 là không được giao đồ án,phải chậm một năm.Thầy linh động cho em nhé.Hắn van nài

-Tôi nói ra là ra.Anh tưởng anh là ai mà đòi cãi lý bằng vai phải lứa với tôi

-Em có dám cãi lý đâu,chỉ mong thầy châm chước.Hắn cố nặn bộ mặt tội nghiếp nhất có thể,dù trong bụng chỉ muốn xông vào phang thằng cha trợ giảng một trận cho hả dạ

-Tôi nói không là không.Mời anh ra cho.Nhanh lên.X Văn Y kéo tay hắn lôi xềnh xệch

-Thầy để em tự đi cũng được,gì mà phải vậy.Hắn xô ra

Hắn đâu có dễ bỏ cuộc như vậy,ra ngoài,gặp ngay một thầy giáo già coi thi lớp bên cạnh,hắn lại than khóc với thầy rồi nhờ thầy qua nói giúp một câu.Chậm một năm là lỡ bao nhiêu cơ hội của hắn.Nói một hồi ông thầy cũng mủi lòng

-Thầy thông cảm cho em.X văn Y nói.Luật là luật.Anh ấy không có thẻ thì em chịu thôi

-Thầy nói giúp rồi nhé.Thôi em về đi,sang năm thi lại vậy.Thầy giáo già nhún vai,quay sang hắn.Vì một thằng sinh viên,ông ấy nói nhiều làm gì cho đồng nghiệp mất lòng nhau,là ông ấy,hắn cũng chỉ làm vậy thôi

Lại một lần nữa hắn không chịu bỏ cuộc.Chước cuối cùng là chai mặt,không chịu nổi lão cũng phải cho mình vào thi thôi.Vậy là hắn cứ đứng ỉ ôi năn nỉ mãi,trong lòng như phát điên.Thời gian cứ thế trôi qua,30 phút,1 tiếng,1 tiếng 10 ph.X Văn Y vẫn điềm nhiên như hắn là không khí vậy

"Không đỡ được rồi,còn 20 phút,có vào cũng chả giải quyết được gì"Vậy là hắn đành bỏ cuộc.Lôi cục gạch trong túi ra,hắn gọi cho thằng Phương:

-Nhậu mày.

-Tao đang đi với gấu.Để sau đi

-Nhanh lên,tao đang muốn giết người.Hắn nói như hét

-Rồi,rồi.Đến quán bà béo chờ tao.Tao đến liền

Ở quán nhậu,sau vài ly bia hạ hỏa,thằng Phương cười ngặt nghẽo:

-Mày biết vì sao lão không cho mày vào không.Vì cái mặt mày ấy,gặp lần đầu đúng là nhìn không ưa nổi,hơ hơ hơ

Oài,hay tại cái mặt khó ưa của hắn nhỉ?Hắn ngồi ngẩn tò te



@Anh Ngốc: Viên đó là viên Cuniman hay gì đó phải không,chỉ nhớ từ Cu ở đầu thôi.He he,anh Ngốc đang khoe Cu..niman :))
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (12 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối