Trang trong tổng số 44 trang (440 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [39] [40] [41] [42] [43] [44] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

gái có chồng

NHỮNG ĐỢI CHỜ CÓ HOÁ ĐÁ KHÔNG EM?

Tích xưa...
Có người vợ ôm con lên núi đợi chồng...
Mòn mỏi ngày qua ngày mong tình yêu trở lại
Tháng năm dài xa ngái...
Mẫu tử một ngày hoá đá để vọng phu...

Chuyện của những mùa thu...
Cô gái đợi chàng trai nơi xuất phát những con đường
Ở đó có những bước chân rầm rập về phía trước...
Ngày ra đi chỉ nụ hôn đính ước...
Vậy mà đợi chờ những mấy mươi năm...

Những hao khuyết tháng năm...
Làn da trắng, mái tóc xanh đã không còn mượt mà và tuyết sương theo nhịp bước...
Nhưng vẫn còn xanh nụ hôn đính ước...
Người mãi mãi không về
Nụ hôn hoá đá giữa trăng quê...

Anh đợi em dọc những triền đê...
Dọc những cơn mê ngút ngàn mùa hoa cải
Mùa hoa cải qua đi ...đến mùa trở lại...
Em thì hư vô...

Anh chợt thấy mình ngây ngô...
Bởi vọng phu còn có con để ngóng chờ người trở lại
Những bước chân mùa thu còn nụ hôn để đợi chờ mãi mãi...
Anh chẳng có gì...ngoài những yêu thương...để bám víu riêng mình!

Những chờ đợi lặng thinh...
Những ấm áp nồng nàn đến bao nhiêu vẫn không làm em tan chảy
Nơi xa - đã bao giờ em thấy...
Những đợi chờ...hoá đá không em...?
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

VÌ EM THƯƠNG!

Những ngày này thời gian trôi thật nhanh
Anh lại cười với em: Không đúng đâu, rất chậm…
Nụ cười rất hiền bỗng rạng rỡ trên gương mặt đã trở thành thân quen lắm…
Mà Em thì… vẫn xa xôi…

Một ngày chỉ có hai mươi tư giờ thôi…
Thế giới đặc và nghiêng qua từng nét vẽ
Chuyện trò với em trong cái mong manh khe khẽ
Thời gian ơi…mong thật nhanh

Những ngày này em tự dìm mình vào thế giới của anh
Đọc và nghĩ suy rồi lại thấy mình ích kỷ…
Người ta bảo yêu thương cũng như món ăn, đôi khi cần một chút thôi gia vị…
Gia vị em nêm những ngày này…là những khát khao…

Khát khao bình yên…
Khát khao giữ mặt hồ tình anh lặng sóng
Chỉ dành cho riêng em nóng bỏng…
Một vòng tay, một bờ vai, những nghĩ suy không lắp lẫn  đời thường

Ừ, thì em thương…
(Đã có bao giờ em thừa nhận điều này chưa nhỉ?)
Chắc là chưa, dù con chữ đã mang rất nhiều thành ý…
Thành ý…vì em thương!

( Ừ, vì biết tìm đâu giữa cuộc sống đời thường
Một người sẽ nắm chặt tay để em làm điều mình thích
Một người ấm áp bảo em: hãy cứ tiếp tục những trò tinh nghịch
Anh sẽ vui sướng với công việc đang làm để em buồn khổ rong chơi…)

Ừ, người ấy sẽ dành cho riêng em thôi
Và mặc những vần vũ của cuộc sống ngoài kia, người ấy vẫn dành cho em những phút giây chờ đợi…
Những phút giây lặng im để em thấy mình bối rối…
Ừ,…vì em thương!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

ái vy đã viết:
NHỮNG ĐỢI CHỜ CÓ HOÁ ĐÁ KHÔNG EM?

Tích xưa...
Có người vợ ôm con lên núi đợi chồng...
Mòn mỏi ngày qua ngày mong tình yêu trở lại
Tháng năm dài xa ngái...
Mẫu tử một ngày hoá đá để vọng phu...

Chuyện của những mùa thu...
Cô gái đợi chàng trai nơi xuất phát những con đường
Ở đó có những bước chân rầm rập về phía trước...
Ngày ra đi chỉ nụ hôn đính ước...
Vậy mà đợi chờ những mấy mươi năm...

Những hao khuyết tháng năm...
Làn da trắng, mái tóc xanh đã không còn mượt mà và tuyết sương theo nhịp bước...
Nhưng vẫn còn xanh nụ hôn đính ước...
Người mãi mãi không về
Nụ hôn hoá đá giữa trăng quê...

Anh đợi em dọc những triền đê...
Dọc những cơn mê ngút ngàn mùa hoa cải
Mùa hoa cải qua đi ...đến mùa trở lại...
Em thì hư vô...

Anh chợt thấy mình ngây ngô...
Bởi vọng phu còn có con để ngóng chờ người trở lại
Những bước chân mùa thu còn nụ hôn để đợi chờ mãi mãi...
Anh chẳng có gì...ngoài những yêu thương...để bám víu riêng mình!

Những chờ đợi lặng thinh...
Những ấm áp nồng nàn đến bao nhiêu vẫn không làm em tan chảy
Nơi xa - đã bao giờ em thấy...
Những đợi chờ...hoá đá không em...?

Chuyển tông tẹo Vy nhé ^_^


Hình như đêm thất tình
Cho nỗi buồn hoá đá
Chúng mình xa lạ quá
Đợi chờ trong lặng thinh

Nụ hôn cũng thất tình
Đành gửi vào trong gió
Muốn gần em thật khó
Đành đứng nhìn từ xa

Bàn tay từ hôm qua
Vẫn là bàn tay ấy
Tay cô đơn biết mấy
Và tay cũng thất tình

Bờ vai cũng thất tình
Thương thầm làn tóc mát
Thèm mùi hương ngào ngạt
Nhớ chỉ là nhớ thôi

Có nỗi buồn đánh rơi...
Đêm vô tình nhặt được
Ai nhìn ai vội bước
Xa xôi hoài xa xôi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

ái vy đã viết:
VÌ EM THƯƠNG!

Những ngày này thời gian trôi thật nhanh
Anh lại cười với em: Không đúng đâu, rất chậm…
Nụ cười rất hiền bỗng rạng rỡ trên gương mặt đã trở thành thân quen lắm…
Mà Em thì… vẫn xa xôi…

Một ngày chỉ có hai mươi tư giờ thôi…
Thế giới đặc và nghiêng qua từng nét vẽ
Chuyện trò với em trong cái mong manh khe khẽ
Thời gian ơi…mong thật nhanh

Những ngày này em tự dìm mình vào thế giới của anh
Đọc và nghĩ suy rồi lại thấy mình ích kỷ…
Người ta bảo yêu thương cũng như món ăn, đôi khi cần một chút thôi gia vị…
Gia vị em nêm những ngày này…là những khát khao…

Khát khao bình yên…
Khát khao giữ mặt hồ tình anh lặng sóng
Chỉ dành cho riêng em nóng bỏng…
Một vòng tay, một bờ vai, những nghĩ suy không lắp lẫn  đời thường

Ừ, thì em thương…
(Đã có bao giờ em thừa nhận điều này chưa nhỉ?)
Chắc là chưa, dù con chữ đã mang rất nhiều thành ý…
Thành ý…vì em thương!

( Ừ, vì biết tìm đâu giữa cuộc sống đời thường
Một người sẽ nắm chặt tay để em làm điều mình thích
Một người ấm áp bảo em: hãy cứ tiếp tục những trò tinh nghịch
Anh sẽ vui sướng với công việc đang làm để em buồn khổ rong chơi…)

Ừ, người ấy sẽ dành cho riêng em thôi
Và mặc những vần vũ của cuộc sống ngoài kia, người ấy vẫn dành cho em những phút giây chờ đợi…
Những phút giây lặng im để em thấy mình bối rối…
Ừ,…vì em thương!



Em cứ lặng im hoài
Làm người ta hông biết đường nào mà tính
Để câu thơ những ngày này mang bệnh
Thơ cúm rồi...thơ sùi sụt hoài thôi

Em đã rất gần sao lại thấy xa xôi
Ừ,tình yêu bao giờ chả thích trò chơi cút bắt
Ai đấy bảo cứ nhìn vào ánh mắt
Ánh mắt sẽ nồng nàn nếu ở đó yêu thương
Anh đã nhìn rồi và anh thấy...vô phương
Ánh mắt chạm vào mắt em...mụ mẫm hết,tỉnh táo đâu để mà còn...nhận biết
Cả cái miệng cũng dường như tê liệt
Chả nói được câu ra hồn dẫu đang cố ấn tượng trước em

Nỗi nhớ được nuông chiều,hư quá thành quen
Đêm cứ chọc anh hông chịu cho anh ngủ
Ngày ngắn tí ti,hai tư giờ đâu có đủ
Nỗi nhớ len vào trong cả giấc mơ

Những ngày này anh bắt tội vần thơ
Khao khát tình yêu anh gửi vào trong đó
Thơ hiền lắm,thơ cười hoài chứ hông thèm nhăn nhó
Em thấy hông nào,thơ cũng khổ vì em

Cuộc sống này cần lắm những đan xen
Cần lắm phút giây thấy mình thật ngốc
Để anh biết mình không cô độc
Anh đến bên đời...bên những yêu thương...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Tiếp tục Vịt anh nhé...

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN

Có một đôi lần, muốn thơ khổ vì em
Nên gửi vào thơ những nồng nàn yêu nhớ
Nên thì thầm với thơ, những bâng quơ lo sợ
Lo sợ vần thơ không chở nổi những đợi chờ

Có một đôi lần, em chợt thấy bơ vơ
Chợt thấy như ngày xưa, cần những lần che chở
Vần thơ kể với đêm về bờ vai duyên nợ
Thơ cười: duyên nợ nghĩa... yêu thương

Em lại tin vào thơ và cuộc sống đời thường
Sẽ bất chợt nhận ra anh giữa những điều lấp lẫn
Sẽ bất chợt nhận ra đêm vẫn còn vương vấn...
Quyện những ân tình để thơ lại bắt đầu say!

Cuộc đời vẫn nhỏ to: Rượu là những men cay...
Mà thơ khi say lại thì thầm: Chao, mật ngọt
Nên cứ trãi vào thơ ký ức một thời...
đắng đót...
Mong người thấy trong thơ...đâu đó những chân tình...

Chợt giật mình, khi người bảo vẫn lặng thinh
Khi tiếng lòng gửi vào thơ...vẫn không người cảm nhận
Chợt thấy nực cười...sao gọi những ngây ngô là vương vấn...
Thơ vô âm, vô thanh không thể nói thành lời...

Thôi, cũng đành sẽ tiếp tục chơi vơi
Sẽ chơi trò trẻ con với ngày xưa cút bắt
Trong ngày nắng nhặt
Chiều gió mùa đưa...

Sẽ trả lại ngày hôm nay...và giữ những ngày xưa
Bởi không thể nhận thêm những chơi vơi
Bởi không thể nhận thêm những điều không nằm trong tầm với...
Bởi câu thơ đã mệt nhoài trước những điều không mong đợi...
Nhắm mắt rồi...thơ sẽ ngủ đêm ơi!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thanhqs

Hai bạn hoa thơ hay và dễ thương quá !


Nghêu ngao giữa chốn dương trần
Phù hoa đổi lâý phù vân cười xoà
                          -ĐẶNG ÂN-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Cám ơn bạn nhiều...có lẽ vì khó tìm được những điều dễ thương trong cuộc sống, nên đành tìm trong thơ vậy...
Rất vui khi bạn ghé thăm Cho những ngày sẽ xa... và đã chia sẻ...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

....
Chợt giật mình, khi người bảo vẫn lặng thinh
Khi tiếng lòng gửi vào thơ...vẫn không người cảm nhận
Chợt thấy nực cười...sao gọi những ngây ngô là vương vấn...
Thơ vô âm, vô thanh không thể nói thành lời...
....
Sẽ trả lại ngày hôm nay...và giữ những ngày xưa
Bởi không thể nhận thêm những chơi vơi
Bởi không thể nhận thêm những điều không nằm trong tầm với...
Bởi câu thơ đã mệt nhoài trước những điều không mong đợi...
Nhắm mắt rồi...thơ sẽ ngủ đêm ơi!
.........
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

ái vy đã viết:
Tiếp tục Vịt anh nhé...

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN

Có một đôi lần, muốn thơ khổ vì em
Nên gửi vào thơ những nồng nàn yêu nhớ
Nên thì thầm với thơ, những bâng quơ lo sợ
Lo sợ vần thơ không chở nổi những đợi chờ

Có một đôi lần, em chợt thấy bơ vơ
Chợt thấy như ngày xưa, cần những lần che chở
Vần thơ kể với đêm về bờ vai duyên nợ
Thơ cười: duyên nợ nghĩa... yêu thương

Em lại tin vào thơ và cuộc sống đời thường
Sẽ bất chợt nhận ra anh giữa những điều lấp lẫn
Sẽ bất chợt nhận ra đêm vẫn còn vương vấn...
Quyện những ân tình để thơ lại bắt đầu say!

Cuộc đời vẫn nhỏ to: Rượu là những men cay...
Mà thơ khi say lại thì thầm: Chao, mật ngọt
Nên cứ trãi vào thơ ký ức một thời...
đắng đót...
Mong người thấy trong thơ...đâu đó những chân tình...

Chợt giật mình, khi người bảo vẫn lặng thinh
Khi tiếng lòng gửi vào thơ...vẫn không người cảm nhận
Chợt thấy nực cười...sao gọi những ngây ngô là vương vấn...
Thơ vô âm, vô thanh không thể nói thành lời...

Thôi, cũng đành sẽ tiếp tục chơi vơi
Sẽ chơi trò trẻ con với ngày xưa cút bắt
Trong ngày nắng nhặt
Chiều gió mùa đưa...

Sẽ trả lại ngày hôm nay...và giữ những ngày xưa
Bởi không thể nhận thêm những chơi vơi
Bởi không thể nhận thêm những điều không nằm trong tầm với...
Bởi câu thơ đã mệt nhoài trước những điều không mong đợi...
Nhắm mắt rồi...thơ sẽ ngủ đêm ơi!
Anh trả lại vần thơ nguyên vẹn cho em
Như trước khi những ham muốn đời thường từ anh lẫn vào trong đó
Trả lại ngày xưa...những ước mong bé nhỏ
Một chốn yên lành nơi đó yêu thương

Trả lại cho em giây phút vấn vương
Câu chữ vô tình chứa chan trong mình bao nhiêu cảm xúc
Có lẽ nào lòng anh khiến vần thơ vẩn đục
Vô sắc vô thanh lại mệt mỏi một tâm hồn

Anh trả lại em dịu ngọt nụ hôn
Những siết nhẹ dịu dàng từng là chỗ dựa
Trả lại kí ức ngày nào ngỡ là duyên nợ
Trả lại hình hài đẹp đẽ tình yêu

Anh trả bao nhiêu vẫn thấy thiếu rất nhiều
Thời gian qua đi có bao giờ vụt quay trở lại
Sẹo có thể lành...vết tích thì vẫn còn mãi mãi
Đến bao giờ anh trả hết em đây....
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

SẼ KHÔNG BAO GIỜ ANH TRẢ HẾT ĐƯỢC ĐÂU!

Sẽ không bao giờ anh trả hết được đâu
Bởi có anh ở cuộc đời hôm nay...
Em lại muốn ở cuộc đời sau nữa...
Em tham lam cứ đốt mình thành ngọn lửa
Để trái tim yêu thương sẽ mãi rực hồng

Nợ em cả một đời mái tóc mênh mông
Để quấn quýt tay em đồng chiều lộng gió
Để khơi gợi những nồng nàn trong bạt ngàn hoa cỏ
Mượn cỏ xước làm lời để kết nối những yêu thương

Nợ em đôi chân trong cuộc sống đời thường
Những ngày em chưa đủ tự tin...
Anh nhẹ nhàng cùng em từng bước
Khe khẽ bảo em: Có điều gì để mà biết trước...
Ừ, có điều gì biết trước...sẽ yêu Anh!

Nợ em đôi bàn tay để vẽ những bức tranh
Ở đó có em và anh- chúng mình thành mái ấm
Để những ngày mưa ngâu, nước mắt trời ướt đẫm...
Em cũng khóc nhưng là hạnh phúc...bởi có anh!

Nợ em những thiên thần đẹp tựa trong tranh
Để suốt ngày sẽ được nghe hai từ: Ba và má
Hạnh phúc giản đơn nhưng với em là tất cả
Anh nghĩ có thể nào...anh trả hết được không?

Cuộc sống bây giờ mọi thứ cứ mênh mông
Nhưng bất chợt trong mênh mông em có anh làm điểm tựa
Những mất mát của yêu thương...sắc như là dao cứa...
Anh đừng để một ngày...em sẽ không Anh

Em đã dỗi hờn khi bảo: Thơ vô thanh
Nhưng những thanh âm của thơ lại thổn thức lòng nỗi nhớ
Sợ một ngày anh xa...sợ chúng mình không còn duyên nợ...
Em sẽ phải làm sao trong cảm xúc riêng mình...

Thơ dẫu có tình nhưng vẫn cứ lặng thinh
Để nhặt những nợ vay trong đời thường vụn vặt
Để chờ một ngày gió mùa về se sắt
Mở cửa một tâm hồn gọi: Cần lắm...yêu thương!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 44 trang (440 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [39] [40] [41] [42] [43] [44] ›Trang sau »Trang cuối