Chắc là trong các bạn ai cũng đã có dịp ngắm trăng rùi nhỉ? Không biết các bạn có cảm xúc như thế nào lúc đó, còn với tôi, tôi luôn thấy một vầng trăng thật cô đơn, tội nghiệp trên bầu trời quạnh vắng và nó chỉ là một mảnh nhỏ không lành lặn qua cái ô cửa sổ nơi tôi nằm.
Hiếm khi tôi có thể được ngắm trăng tròn theo đúng nghĩa của nó, chỉ trừ những lúc ra ngoài đi dạo. Vầng trăng. Bầu trời qua cái ô cửa sổ bé xíu không thể đem đến cho tôi hình ảnh nguyên vẹn của nó, nhất là khi bốn xung quanh không gian như đặc kín lại bởi những tòa chung cư cao tầng kề nhau san sát.
Trăng trong thành phố là vậy đấy! Nhỏ nhoi và chẳng còn nguyên vẹn trong mắt mỗi người, hay đó có phải chỉ là cảm nhận của một mình tôi?
Ngắm trăng vốn là một thú vui vô cùng tao nhã, nhưng dường như người thành thị đang dần đánh mất đi cái niềm vui ấy. Bạn thử ngắm trăng theo đúng nghĩa của nó một lần xem, bạn sẽ thấy lòng thật thanh thản và đôi khi tâm hồn dường như thoát tục trong một không gian tĩnh lặng ngập ánh trăng vàng. Người thành thị, với biết bao bộn bề và lo toan của cuộc sống, có lẽ hiếm khi được thảnh thơi giây phút để mà nghỉ ngơi thư giãn chứ nói gì đến chuyện ngắm trăng. Và, có phải vì thế mà vầng trăng tuyệt đẹp cùng niềm vui thưởng thức nó cứ thế lặng lẽ tan biến đi hay phai nhạt dần trong tâm trí họ?
Tôi không biết ở mình có điểm nào giống và khác những người thành thị một cách rõ rệt, nhưng tôi không muốn đi nhanh như họ mà muốn rảo những bước khoan thai, thậm chí đôi khi là dừng lại bên đường chỉ để ngắm một bông hoa dại mình thích. Có lẽ vì thế mà tôi thích ngắm trăng...?
Thích nhất là được nằm bên cửa sổ và nhìn lên bầu trời, dù rằng nó bé tí và vầng trăng trông thật nhỏ, xa tít. Nó làm tôi đôi chút bâng khuâng và lòng dâng lên một cảm giác mênh mông đến lạ.
Trăng đêm nay thật sáng!
Càng về khuya trăng càng sáng hơn. Ánh trăng dát lên vạn vật một màu vàng vô cùng ngoạn mục. Ngắm trăng và nghe nhạc trong cái không gian yên tĩnh ấy thật là tuyệt. Nó giống như một niềm đam mê mà ngày qua ngày tôi muốn trải nghiệm. Chẳng biết sao nữa, nhưng những lúc tôi buồn và vì một lí do nào đó mà thức khuya, vầng trăng với tôi bỗng trở nên thân thiết hơn trong đêm vắng. Không biết đó có phải là sự đồng cảm giữa hai kẻ cô đơn khi ngoài kia vạn vật đã chìm trong giấc ngủ?
Ngày nhỏ, tôi thường có dịp ngắm trăng mỗi lần về thăm quê. Dường như khác biệt lắm so với bây giờ. Có lẽ, lúc đó cảm giác dễ chịu nhiều hơn vì được nằm giữa không gian rộng lớn, tự do và thoải mái ngửi mùi thơm của cây cỏ, da thịt thì được mơn man bởi gió đồng mát rượi và phía trên đầu là vầng trăng cùng muôn ngàn ánh đom đóm đang lập lòe vô cùng kì ảo.
Đến bây giờ, dù lớn tôi vẫn thích ngắm trăng. Dẫu rằng vầng trăng tôi ngắm mỗi ngày chỉ là một mảnh nhỏ không lành lặn qua cái ô cửa sổ nơi tôi nằm…Vầng trăng ấy có một chút gì đó mong manh, dễ vỡ. Tôi không biết nữa, nhưng nó làm tôi nhớ về những ngày bé, thành ra đôi khi tôi hay so sánh để rồi chợt thấy lòng dấy lên một niềm mong moỉ…mong mỏi ấy liệu có phải là về mảnh trăng ngày bé, mảnh trăng tuổi thơ mà tôi đã từng yêu?
Trăng rơi, trăng vỡ mặt hồ
Tình rơi, tình hóa hư vô gió trời
Tiếng ai nhẹ tựa làn hơi
Gọi nhau đêm vắng những lời đớn đau
Trăng rơi vẫn chỉ một màu
Tình rơi tình đổi thay mau nhủ lòng
Đâu còn một mảnh trăng cong,
Hôm nào vụn vỡ một dòng…trăng xưa?
Này cô bé !
Em muốn làm tung tăng mây trắng ,
Hay muốn làm một vạt nắng xa xôi ?